Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 27: Chương 27




Theo suy đoán lúc đầu của chúng ta, Cơ Canh kiếm là thượng cổ linh vật, cho dù nó ở nơi nào thì cũng rất có thể sẽ dẫn đến ham muốn của những yêu quái có linh lực mạnh, khiến bọn chúng không từ thủ đoạn để chiếm giữ cho kỳ được. Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, mục tiêu tìm kiếm của chúng ta chính là những yêu quái có linh lực mạnh ở Hội Âm sơn, tiếp theo là mật địa cất giấu kho báu của chúng.

Đấy hiển nhiên không phải là một việc dễ dàng, vậy nên khi Hoành Thanh nói rằng không có thu hoạch gì ta cũng không cảm thấy lạ.

Hoành Thanh thì lại tỏ ra rất phiền muộn, không phải vì không tìm ra thanh kiếm đó mà do hơn nữa đêm nay hắn đều bị Tư Đàn bám lấy đúng như những gì ta đã đaon1. Hại người muội đuổi huynh chạy, chơi trốn tìm đến hơn nửa đêm, kết quả là Hoành Thanh vẫn không thể thoát nổi miếng cao da chó[1] ở phía sau. Ả ta còn theo đến viện tử nơi chúng ta ở, sau đó khăng khăng ở với chúng ta một đêm.

[1] Chỉ hạng người lúc nào cũng bám lấy người khác.

Hoành Thanh buồn bực nói với Tư Đàn: "Sư muội, muội còn biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ không? Chúng ta cô nam quả nữ ở chung một phòng, muội không cảm thấy nên tránh những chuyện tình ngay lý gian như vậy hay sao? ".

Tư Đàn tròn mắt: "Huynh đã biết cô nam quả nữ tình ngay lý gian, sao còn ở chung với ả, hôm nay cho dù thế nào muội cũng không đi đâu hết, muội phải ở đây giám sát hai người".

Hoành Thanh bĩu môi nói: "Ta với Tam sư muội tình đầu ý hợp, sao có thể giống như muội được?. "

Ta đã phải chịu khổ một lần khi bị kẹp giữa Đế quân và nữ nhân kia rồi, bây giờ có chết cũng không muốn bị kẹp giữa một đôi nam nữ và phải khó xử thêm lần nữa. Thế nên ta nghiêm túc làm sáng tỏ: "Đại sư huynh chớ có nói đùa, giữa ta và huynh vô cùng trong sạch, tuyệt đôi không có quan hệ gì ám muội".

Tư Đàn hừ một tiếng: "Đại sư huynh cũng không thể nào thích ngươi được".

Ta chả có tâm trạng để ý đến ả, chỉ muốn vùi đầu ngủ, nên rầu rĩ nói: "Các người muốn mắng muốn chơi gì thì mời ra ngoài, đừng làm phiền ta và Hàn Nhi ngủ".

Xung quanh quả nhiên nhanh chóng yên lặng hẳn. Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy Hoành Thanh rón ra rón rén nhỏ tiếng nói: "Tam sư muội, muội ngủ chưa? ".

Hắn kiên nhẫn hỏi đến mấy lần, còn cố hạ thấp giọng nói, hệt như đi ăn trộm.

Hắn hỏi: "Có phải tâm trạng muội không được vui không? Chúng ta đi ngắm sao nhé? ".

Một lúc sau ta mới khẽ đáp: "Sao thì có gì đẹp đâu mà ngắm".

Hoành Thanh nói: "Vậy chúng ta không đi ngắm sao nữa. Huynh có một bầu rượu nếp hoa cúc thượng hạng, chúng ta lên nóc nhà uống rượu hóng gió đêm nhé? ".

Ta hỏi: "Tư Đàn đâu? ".

Giọng Hoành Thanh vẫn thấp như vậy, trầm trầm phát ra tiếng cười: "Ngủ rồi, giống như con heo đầu thai vậy".

Ta cũng rất thức thời, ta biết Hoành Thanh một khi trở nên vô lại thì nhất định sẽ kiếm đủ mười loại lý do để thuyết phục, lằng nhằng mãi cho đến khi ta đồng ý mới thôi. Có điều, khi nhẹ chân nhẹ tay trèo lên nóc nhà, mặc cho gió đêm mát mẻ thổi qua người, cảm giác ấy thoải mái hơn ta nghĩ nhiều.

Một đêm thế này, còn thêm bầu rượu nữa, rất thích hợp để nghĩ lại những chuyện trước đây.

Thật ra, hồi tưởng lại thì cũng chẳng có gì là không tốt.

Ta nói: "Các huynh thật ra đều biết cả rồi phải không? Ta không phải là Tam sư muội của các huynh".

"Các huynh đều là thượng tiên trên tầng thứ ba thiên giới, còn ta chỉ ở tầng thứ nhất".

Những ngày tháng đó rất giản đơn, chỉ có ăn và ngủ, quan hệt với tiểu hồ ly A Hàn cũng không thân thiết như bây giờ, còn có đại sư huynh thường đến thăm ta. Trong một khoảng thời gian dài, cứ đến hoàng hôn là A Hàn lại kiên quyết kéo ta ra ngồi ở trước cửa với nó. Ta còn nhớ rõ dáng vẻ nó lúc đó, nó ngồi mà bốn chân gom lại với nhau ngay ngắn, mở đôi mắt to tròn đáng yêu ngẩn ngơ ngắm ánh tịch dương. Bộ dạng mù mờ không biết phải làm sao ấy giống hệt như đứa trẻ nhà ai đó bị bỏ rơi. Thỉnh thoảng ta cảm thấy chướng mắt mà vươn tay qua đánh nó, có lúc đánh mạnh quá nó giãy giụa, móng vuốt nho nhỏ cào vào lòng bàn tay ta, ngưa ngứa.

Còn nhiều khi ta lại ngồi ngủ gật. Đầu óc ta cứ để đâu đâu, Hàn Nhi cũng không thể nói chuyện. Lúc đó thời gian dài như vậy, mặt trời hôm nay lặn thì con có ngày mai. Trong khi ta ngủ gật thì trong lòng lại lầm bầm, xem đi xem đi, xem xong rồi thì đi ăn cơm. Đột nhiên có một ngày ta quay đầu lại nhìn, thì ra từng ngày sống cùng nhau đã để lại nhiều ký ức đến như vậy.

Những chuyện lúc đó ta không hề để trong lòng thì giờ đây lại nhớ vô cùng rõ ràng, nhóc con kia lại quên hết sạch sành sanh, còn tìm lại được phụ thân mình, ngày tháng không bao giờ có thể quay trở lại như trước đây được nữa.

Bây giờ bên cạnh có bao nhiêu người vây quanh, Hàn Nhi cũng vẫn ở đây, thậm chí vị thượng tiên mà trước đây ta chỉ cần nghĩ tới đã cảm thấy xa xỉ rồi, giờ lại sờ sờ ngay trước mắt, thế mà tại sao bản thân ta lại cảm thấy không biết làm sao, ngỡ nàng như mất đi một thứ gì đó?

Ta nghĩ, tất cả là do mình đã quá tham lam rồi.

"Đừng chau mày nữa, mặt muội đã giống nàng dâu nhỏ ở đầu thôn rồi đấy", Hoành Thanh gõ đầu ta.

Ta hỏi: "Đại sư huynh, huynh nói xem tại sao lại có người toàn ủ ra rượu đắng chứ? ".

Hoành Thanh gối lên cánh tay, ngẩng đầu mà nằm một cách tùy ý, nói: "Có lẽ là vì người đó vẫn chưa trả xong nghiệp chướng từ kiếp trước". Hắn lại xoay người, cực kỳ hào hứng mà nói với ta: "Sư muội, huynh kể chuyện cho muội nghe nhé? ".

Hắn kể cho ta nghe những chuyện linh tinh trên thiên giới, từ chuyện nữ thần tiên đã thành hôn lại đi hẹn hò bí mật với nam tiên nào đó, cho đến nương nương của một vị Long vương nào đó ở Đông Hải long cung sinh hạ được một con rắn ba đầu, chuyện ngoại tình tay ba, tay tư, rồi cả những mối tình không hợp với luân thường đạo lý… khiến cho tâm tình bi thương của ta gần như biết mất hết.

Ta đang mơ màng buồn ngủ thì Hoành Thanh đột nhiên dừng lại, hướng về một chỗ như cười như không nói: " Nhị sư đệ, đệ cũng ra ngoài hóng gió à? ".

Trong bóng đêm dày đặc đã thật sự xuất hiện một bóng người màu trắng.

Trong lúc mơ màng ta cảm nhận được một ánh mắt, bất giác giật mình. Sau đó ta mới phát hiện mình đang gác cằm lên vai Hoành Thanh mà gà gật, ta vội vàng ngồi thẳng dậy, còn may là chưa chảy nước dãi.

Ta mở to mắt, bởi chưa kịp chuẩn bị tâm lý, trái tim ta lại đập loạn xa cả lên, sau khi định thần nhìn kỹ, thấy phía sau bóng người áo trắng ấy, còn có một bóng người mặc áo màu đỏ, vậy nên trái tim vốn đang đập mạnh của ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hoành Thanh nói: "Nhị sư đệ, đêm khuya như vậy rồi mà cũng có hứng quá nhỉ, cùng mỹ nhân đi dạo à? "

"Còn Nhị sư đệ sao lại giống như lạc đường mà đi vào viện tử của chúng ta thế? ".

Người ở bên dưới lạnh lùng đáp: "Ta chỉ muốn nhắc Đại sư huynh và Tam sư muội một chút thôi, đêm đã khuya, một nam một nữ lại ở chung một chỗ thật không ổn cho lắm", nói xong liền không hề quay đầu mà đi thẳng.

Bản tiên cô vốn đang thất vọng, cảm thấy từ sau khi nữ nhân áo đỏ này xuất hiện, bị kẹp giữa hai người họ ta đã uất ức lắm rồi, lúc này lại còn bị chọc tức hơn nữa. Được rồi, đây rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng, thôi ta cứ an phận mà đi ngủ cho rồi.

Tối nay ngủ trễ, hôm sau đương nhiên là dậy muộn. Trong lúc mơ màng, ta cảm nhận được A Hàn bên cạnh ta thức dậy sau đó bị nhóc trọc đầu kéo đi. Đến khi ta hoàn toàn tỉnh táo, mặt trời cũng đã lên quá con sào. Khi ta chạy đi tìm nhi tử thì nghe được một đoạn đối thoại tại hậu viện:

"Hàn Nhi, con còn định gọi ta là sư phụ đến bao giờ? "

Ta nhìn lén từ những khe hở giữa cây hoa trong hậu viện, thấy nhi tử ta đứng buông thõng tay, không hề có chút hoảng loạn nào.

Một lúc sau mới nghe nó khẽ nói: "Hàn Nhi chỉ không hiểu, nếu con gọi người bằng phụ thân, vậy thì mẫu thân của con là gì của người? ".

Rõ ràng là biết không nên ôm ấp hy vọng, nhưng con tim ta vẫn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tay nắm chặt đến độ suýt chút nữa móng tay cắm vào da thịt.

Ta không nghe được câu trả lời của Đế quân, bởi vì mẫu tử Nữ La đang đi tới.

Lúc sau nhi tử ta mới nhỏ tiếng nói: "Họ thật sự là phu nhân và nữ nhi của người? ".

"Không phải".

Khi y nói "không phải", mẫu thân của Nữ La bưng một ly trà bước về phía y, khuôn mặt tỏa ra tình ý dịu dàng.

Ta thật sự xúc động muốn đi tới kéo nhi tử về, nhưng nghĩ đến bản thân không thể buôn bỏ được lòng tự trọng nên cuối cùng đành phải hậm hực bỏ đi. Trở về phòng, ta uống liền hai ly trà nguội nhưng cơn tức trong lòng vẫn không thể vơi bớt.

Lúc này nhóc trọc đầu bê một giỏ trái cây bước vào, nói như hiện báu vật: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đây là đặc sản của ngọn núi này, đệ mang đến cho tỷ thưởng thức, đều do chính tay Nhị sư huynh hái đó! ".

Ta nghiến răng cười: "Tốt lắm, tốt lắm".

Nhóc trọc đầu còn đang đắc ý, ta lấy con dao nhỏ từ trong giỏ ra, bổ cái xoạch vào trái quả to nhất, nước quả bay tung tóe, có lẽ là do ta dùng lực cắt mạnh như thể quả này là kẻ thù giết cha nên nhóc trọc đầu bị ta dọa cho giật cả mình, vắt chân lên cổ mà chạy.

Ta còn định tiếp tục cắt nát cả giỏ trái cây này, cánh cửa vừa đóng lại phát ra tiếng cạch, sau đó một người đi vào. Ta vừa ngẩng đầu lên nhìn liền sững cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.