Màn sương trắng mờ mờ được vén lên, hiên ra một tòa đại điện trang nghiêm tao nhã.
Đây hiển nhiên là thiên giới, chỉ có điều không biết là cung điện của vị
tiên nào. Ta đang định nhìn tấm hoàng phi phía trên đại điện thì lại mờ
mờ ảo ảo nhìn không rõ.
Trong điện phảng phất như có tiếng
cười, còn có âm thanh “chát chát” theo tiết tấu. Trên bậc thềm của đại
điện, những sợi vàng sợi bạc dài mấy trượng phất phơ theo gió.
Vén lên những vật đang bay phất phới, bên trong điện tiên chướng ẩn hiện,
có đặt vài khung cửi, các chức nương[1] mặc áo trắng qua lại như con
thoi. Từ khung cửi nhả ra tấm vải lụa ánh vàng ánh bạc, rực rỡ chói mắt, vô cùng lộng lẫy.
[1] Chức nương: Cô gái dệt vải
Ta ngẩn người đứng nhìn, bỗng nhiên bên cạnh lóe lên bóng người, Hoành
Thanh cùng đứng cạnh ta, hắn khều những sợi tơ mỏng manh như khói đó rồi nói: “Đây chính là Hỏa Vân Kim Ti Ngân Lũ Y[2] vô cùng quý giá của tộc
Phượng Hoàng chúng ta, là giá y[3] ta chuẩn bị riêng cho sư muội, muội
xem có hài lòng không?”.
[2] Y phục dệt sợi vàng sợi bạc tạo thành những đường nét như mây lửa.
[3] Gía y: Y phục dành cho phụ nữ khi được gã về nhà chồng.
Ta cứng họng líu lưỡi: “Giá y? Muội gả cho ai cơ?”.
Hoành Thanh cười đáp: “ Sư muội quên rồi sao, mấy ngàn năm trước giữa chúng
ta có hôn ước, hiện nay cung Phúc Đức[4] tinh diệu cát tường, thanh ôn
chi long[5], gió xuân đưa tin lành, van vật đều tốt đẹp. Chính là cơ hội trời cho để hai ta thành thân”.
[4] Cung Phúc Đức: Một trong mười hai cung của tử vi.
[5] Thanh ôn chi long: Ám chỉ năm Mậu Thìn.
Điều khiến ta kinh ngạc là, tuy Hoành Thanh cười, nhưng nhìn hắn không giống như đang nói đùa.
Sóng mắt hắn mênh mang đắm đuối, nhìn ở khoảng cách gần thật có cảm giác câu hồn đoạt phách. Đây quả thực là một đôi mắt phượng đẹp tuyệt trần, mà
ta thì phải một hồi sau mới phản ứng lại xem hắn vừa nói câu gì. Hoành
Thanh là tộc Phượng Hoàng…Tên này là một con phượng hoàng?
Phượng Hoàng và Cửu Vỹ Thiên Hồ đều là thượng cổ thần tộc[6]. Ta vốn tưởng
rằng, những người xuất thân từ thần tộc, cho dù nam hay nữ, đều phải
giống như Chi Liên đế quân, không chỉ có dung mạo đẹp vô cùng, mà tính
cách không dám khinh nhờn. Nào ngờ loại người vừa vô lại vừa thích đùa
giỡn như Hoành Thanh lại thuộc thần tộc chứ? Vậy nên ta đã rất kinh
ngạc, một khắc sau ta đã phải cực kỳ hối hận vì mình đã thất thần.
[6] Thượng cổ thần tộc: Bộ tộc thần thánh từ thời thượng cổ.
Tơ lụa ánh vàng ánh bạc vốn đang nằm yên dưới khung cửi đột nhiên giống
như có ma tính, ngàn vạn sợi vàng sợi bạc trải ra trên không trung, tạo
thành một cái lưới lớn, hướng từ trên đầu ta phủ xuống.
Tơ
lụa càng thít càng chặt, cuối cùng biến thành một cái kén chặt cứng,
quấn chặt ta ở bên trong, trong khi đầu váng hoa mắt, rất nhiều cảnh
lướt qua đầu ta.
Hôn ước mấy ngàn năm trước, những lễ nghi trong ngày đại hôn, đêm xuân mặn nồng, tân hôn hạnh phúc…
Ta đẩy cửa sổ, hương thơm thanh mát của ngày đầu xuân như tràn vào lồng ngực.
Hoành Thanh đang đứng dưới những nhánh hàn mai, phe phẩy quạt rồi mỉm cười với ta.
“Cuộc sống thần tiên vốn không có điểm dừng, chúng ta cứ sống như thế này mãi mãi nhé, được không?”
Vừa nói hắn vừa dùng đôi mắt trong veo mà nhìn ta.
Dáng điệu Hoành Thanh như bây giờ, quả đúng là Phượng Hoàng hàng thật giá thật.
Một chú Phượng Hoàng đang hừng hực xuân tình.
Điều đáng sợ là, ta chẳng những không cảm thấy buồn nôn, mà còn cảm động,
thẹn thùng gật đầu, Lưu Vân Thủy Kính phản chiếu hình ảnh khuôn mặt của
ta, hai má ửng hồng.
Hoành Thanh nở nụ cười ngây ngất lòng người, ngắt xuống một cành mai trắng, từng bước tiến về phía ta…
Cổ tay thình lình bị nắm chặt.
“Sư muội, thuyền đã cập bến, chúng ta lên bờ nhé?”
Thứ trắng xóa, mỹ lệ, mang theo hương thơm thanh mát tan biến giống như một giấc mộng. Lúc tỉnh giấc đã ngàn năm, nhưng giấc mơ dài ấy vần còn rất
rõ.
Hoành Thanh đứng trước mặt đang dùng một ánh mắt kỳ lạ
nhìn ta, khuôn mặt phớt hồng, nụ cười càng như thể con mèo ăn vụng cá.
Trong thời gian một ly trà, ta vẫn cứ chau mày chưa hồi thần nổi, tất cả khung cảnh trong mơ lướt qua đầu ta. Sau đó ta mới giật mình phản ứng
lại được, tên này thế mà lại dám kéo ta nằm mơ một giấc đáng khinh như
vậy, lập tức ta nổi giận bừng bừng, vừa đứng vững trên bờ liền triệu gọi vỏ kiếm Cơ Canh, nhằm vào mặt hắn mà đánh túi bụi.
“Huynh! Từ nay về sau! Đi tránh xa ta ra!”
Hoành Thanh trên người có phép thuật, nếu hắn cứ thế mà tránh đi thì ta cũng
chẳng cách nào đánh được. Thế nhưng hắn lại không hề né tránh, không chỉ đứng im chịu trận, còn vô cùng phối hợp mà kêu oai oái, phối hợp với cả gương mặt vô lại kia nữa, làm bản tiên cô tức đến run người.
Ta không sợ chịu thiệt, nhưng đáng hận nhất là phải chịu sự thiệt thòi vô
duyên vô cớ như vậy, đối phương còn tỏ ra thẹn thùng muốn mình chịu
trách nhiệm, đúng là da mặt dày hơn cả tường thành. Nếu không phải còn
có chuyện quan trọng, bản tiên cô thề rằng, cho dù đang ở trên trời hay
dưới đất, nhất định ta sẽ phân rõ ranh giới với tên này.
“Cửa thành sẽ đóng vào giờ Dần, người nào muốn vào thành thì nhanh chân lên!”, phía trước đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
Định thần nhìn lại, cánh cửa thành đen như mực xuất hiện cách chúng ta
khoảng mấy chục bước, tấm hoành phi phía trên cổng thành lâu viết hai
chữ “Hoàng tuyền”, trông vô cùng âm u đáng sợ.
Lác đác vài quỷ hồn lướt qua chúng ta rồi xếp hàng để vào thành.
Đứng tiếp đón là một ông lão mặc y phục của quan Phủ Sử[7], diện mạo xem như bình thường, hai tên Nhật Du thần và Dã Du thần[8] vóc dáng lực lưỡng
đứng bên cạnh lão, đang nhìn chằm chằm vào các tử hồn và sinh linh đi
qua. Có lẽ chút nữa đi qua cánh cổng thành kia, trong nội thành âm phủ
sẽ còn nhiều thứ đáng sợ hơn nữa, nghĩ đến đã thấy rợn cả người rồi.
[7] Phủ Sử: Chức quan nhỏ chuyên quản lý tài vật, văn thư và thu chi ngày xưa.
[8] Trong tín ngưỡng của dân gian Trung Quốc, Nhật Du thần là vị thần phụ
trách đi tuần khắp chốn vào ban ngày, giám sát thiện ác tại nhân gian;
Dạ Du thân cũng giống như Nhật Du thần, nhưng đi tuần vào ban đêm.
Thẻ bài để vào thành đã được Cơ Canh chuẩn bị sẵn. Ta không thèm để ý tới
Hoành Thanh, tiến về phía trước đưa thẻ bài ra. Ông lão chùi chùi xem
xem, sau đó mới gật đầu, ta đang định đi vào trong thì ông lão cười xảo
trá, rồi lấy ra một cái đèn lồng màu trắng chói mắt.
“Ngày
mai chính là hội Du Đăng rằm tháng Tám, phủ Diêm Vương ban bố pháp lệnh, muốn vào thành ngoại trừ phải nộp thẻ bài tương ứng, nam phải mua bút
chu sa, nữ phải mua chiếc đèn lồng trắng, mỗi người mười lượng bạc.”
Bản tiên cô không chỉ kinh ngạc về khả năng vơ vét bóc lột của âm phủ mà
còn rất hiếu kỳ, không hiểu nam một cây bút chu sa, nữ một chiếc đèn
lồng trắng là cái quy định kỳ cục gì đây. Ông lão tỏ ra bất mãn mà nguýt ta một cái: “Chiếc lồng đèn này không chỉ là đèn lồng trắng, mà là đèn
lồng Triêu Triêu[9]! Còn đây cũng không phải là bút chu sa bình thường,
mà là bút Mộ Mộ[10]! Ta thấy các ngươi cùng là đến tham gia hội Du Đăng, vậy mà sao chẳng biết gì về đèn lồng Triêu Triêu và bút Mộ Mộ thế?”.
[9] Triêu: có nghĩa là buổi sáng.
[10] Mộ: Có nghĩa là buổi tối.
Thì ra, tết Trung Thu tại nhân gian là tết đoàn viên cúng bái trăng rằm,
đến địa phủ thì lại trở thành ngày lễ để nam nữ hẹn hò bày tỏ lòng ái
mộ. Trong ngày này, hễ là nữ tử trẻ tuổi đều cầm một chiếc đèn lồng
trắng, nam tử thì mang theo người một chiếc bút chu sa, chỉ cần gặp đúng ý trung nhân, thì cứ bước lên trước mà cầu hoan[11], hễ có được sự ngầm đồng ý của nữ tử, nam tử sẽ đề một bài thơ tình lên trên chiếc đèn
lồng, như vậy coi như việc đã thành, tiếp theo dù sự việc có như thế nào đi nữa thì cũng đều không bị ràng buộc.
[11] Cầu hoan: Mong cầu tình yêu.
Độ cởi mở của chuyện tình yêu nam nữ dưới địa phủ quả thật khiến cho người ta không nói nên lời.
“Các ngươi có biết không, Đại vương và Nương nương của chúng ta đã gặp nhau
trong hội Du Đăng. Đó là một ngày trăng tròn hoa thắm, trời quang cảnh
đẹp, trong ngàn vạn nữ tử tham gia hội Du Đăng, Đại vương chỉ cần liếc
mắt đã thấy được Nương nương đang đứng trên cầu ngắm trăng, một bài thơ
Triêu Mộ đã kết thành giai thoại thiên cổ! Các ngươi nói thử xem, nếu
như cầu được trái tim của một người, thì mười hai lượng cỏn con này
đương nhiên chẳng bõ bèn gì.”
Nói tới nói lui, cuối cùng cũng vẫn là xòe tay đòi tiền.
Sau thời gian khoảng một nén hương, chúng ta đã thuận lợi tiến vào thành.
Hoành Thanh đi phía sau cách ta mười bước, một tay cầm chiếc đèn lồng
màu trắng xui xẻo, tay kia cầm bút chu sa, nhìn thế nào cũng thấy buồn
cười. Nhưng xem bộ dạng của hắn dường như không hề có ý muốn vứt chúng
đi. Ta chỉ tiếc thương mười lượng bạc của mình thôi, chẳng hề có hứng
thú nào đối với việc cầm chiếc đèn lồng kỳ lạ này đi lang thang ngoài
đường.
Đến khi chính thức bước vào nội thành, ta bất giác sững người.
Tất cả mọi thứ trong thành, nhà cửa chợ búa, nam nữ qua lại đông đúc, đều
giống hệt trần gian, chẳng hề có điểm nào khác biệt. Hoành Thanh chỉ tay và một chỗ bảo ta nhìn, từ xa xa nhìn lại, ở phía ngoài điện được xây
bao bọc bởi một bức tường dày màu đỏ, cách nửa dặm có một tòa tháp là
trạm gác, phòng bị nghiêm ngặt. Đó chính là chỗ ở của Diêm Vương mà
chúng ta đang tìm, Phong Đô Thiên Tử Phủ.