Một vị ma ma trung
niên ăn vận sang quý phát cho mỗi người chúng ta một bộ y phục và một
chiếc khăn lụa. Những vật này đều được dệt bàng tơ vàng, chất liệu vô
cùng mềm mại thoải mái, thủ công thêu thùa quả thật không tồi. Một vị cô nương giũ y phục ra lập tức kinh hãi hô lên. Vị ma ma khinh thường nói: “Các ngươi vớ bở rồi đó, đây là lụa là ngự dụng trong cung, với xuất
thân của các ngươi, cho dù luân hồi mười kiếp cũng không có mà mặc, hôm
nay cứ thành thật mà làm cho tốt việc này, bộ y phục này Đại vương và
Nương nương sẽ thưởng cho các ngươi”.
Hồi lâu sau, ta cuối
cùng cũng hiểu rõ được đầu đuôi mọi việc, thì ra trước kia Diêm Vương và Diêm Hậu đã quen biết nhau tại hội Du Đăng. Bây giờ đêm hội diễn ra, ắt hẳn gợi lại những tình cảm ngọt ngào vô hạn trong lòng, nên định chơi
trò “tìm nàng trăm ngàn lần trong dòng người, vô tình quay đầu nhìn lại, thì ra người đó đang đứng dưới ánh đèn leo lắt”, ôn lại lần nữa cuộc
gặp gỡ lần đầu tiên vô cùng lãng mạn.
Thế là để giúp cho đôi
phu thê này ân ái mặn nồng với nhau, chúng quỷ sai phải đi tìm mười mấy
nữ tử có dáng người tương tự Diêm Hậu trong hội Du Đăng. Diêm Hậu để
chúng ta thay y phục hết sức giống nhau, rồi đeo mạng che mặt. Chúng ta
sẽ tản đi khắp chốn, Diêm Vương ở trong đám đông đó mà tìm ra Diêm Hậu
độc nhất vô nhị của hắn, rồi kết cục sẽ là ân ái ngọt ngào.
Ta cảm thấy vô cùng chán nản, trong hội Du Đăng có ngàn vạn nữ tử, thế mà
ta lại bị kéo vào cho đủ số, quả là không gặp thời mà. Thảo nào người ta thường nói, không phải oan gia không tụ hội. Ta phải thật cẩn thận để
tránh bị phát hiện mới được.
Trong khi chúng ta thay y phục,
vị ma ma kia lạnh giọng cảnh cáo: “Có chuyện này ta phải nói trước, các
vị cô nương nên an phận thủ thường một chút, chớ có những suy nghĩ bất
chính, muốn nhân cơ hội này mà quyến rũ Đại vương, coi chừng phải chịu
kết cục hồn phi phách tán!”, nói xong ma ma dắt chúng ta đến trước ngự
án[1] khấu đầu bái kiến Diêm Vương và Diêm Hậu.
[1] Ngự án: Bàn của vua chúa.
Ta kiểm tra lại tấm khăn tơ tằm đã che hơn nửa khuôn mặt mình lại lần nữa
rồi mới yên tâm đứng lẫn vào đám người, đi theo qua đó.
Đèn lồng mẫu đơn và hoa đăng ngư long trên cột Hoa Biểu đã khiến cho cả thiên đài sáng như ban ngày.
Màn ca múa trên thiên đài vẫn tiếp tục. Diêm Vương và Diêm Hậu ngồi trên
ngự tọa bị người người vây quanh. Diêm Vương sau khi đeo cái mặt nạ quỷ
lạnh lẽo đó lên thì không thể nhìn rõ bộ dạng ra sao, tuy nhiên có thể
cảm nhận được rằng đây là một nam nhân nghiêm nghị, cả người tỏa ra
luồng khí u ám tối đen, ánh mắt lạnh lùng vừa quét qua đã khiến người ta run như cầy sấy.
Nam nhân như vậy mà lại có thể ngọt ngào
lãng mạn nhường ấy, chỉ có thể nói một điều, hắn thật sự yêu Diêm Hậu vô cùng. Trong lòng ta thầm mắng hắn rảnh hơi rỗi việc, nhưng cũng không
kìm được thay hắn thở dài, chắc vị Diêm Vương này không biết rằng, thê
tử mà hắn một lòng thương yêu lại cho hắn đội mũ xanh[2].
[2] Đội mũ xanh: Ám chỉ việc ngoại tình
Nữ nhân thân mật dựa vào người hắn kia rõ ràng là mẫu thân của Nữ La. Ta
không biết đã lén nhìn ả bao nhiêu lần, đây đúng là nữ nhân mang vẻ mặt
dịu dàng dựa vào người Đế quân mà ta quen biết sao? Bây giờ nhìn ả đối
với Diêm Vương, cũng vẫn là bộ dạng si tình như thể “kiếp này không thể
không thuộc về chàng” đó thôi. Ta cảm thấy việc nữ nhân này một dạ hai
lòng quả thật khiến người ta khó hiểu.
Ma ma tiến lên trước
bẩm báo lại kết quả tuyển chọn, Nữ Na tùy ý liếc nhìn chúng ta một cái,
che miệng làm duyên với nam nhân của ả rồi nói: “Nhìn như thế này, quả
thật giống hệt nhau, Đại vương đừng có mà không nhận ra thần thiếp đấp
nhé?”. Bởi vì tiếng trống nhạc hết sức ầm ĩ, không nghe được Diêm Vương
nhỏ tiếng đáp lại câu gì, Nữ Na lập tức cười như mở cờ trong bụng, bộ
dáng hớn hở.
Ta nhìn tới nhìn lui, càng nhìn càng thấy nữ
nhân này mặt mày khó ưa. Cũng có thể tại ánh mắt ta nóng bỏng quá, Diêm
Vương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ta. Ta chỉ thấy đôi mắt
quỷ đen tối đó ánh ra sự sắc bén như hai thanh đao băng giá. Ta sợ tới
mức lập tức cúi đầu, trái tim đập loạn.
Nữ Na cười chán rồi,
lúc này mới phất tay, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghi của kẻ bề
trên: “Dẫn họ đi xuống, ta sẽ ban thưởng sau”.
Cô nương bên
cạnh ta dường như vô cùng sợ hãi, khi đi xuống thiên đài mới run lập cập nói với ta: “Nếu chẳng may Đại vương không tìm được Nương nương, chúng
ta sẽ không bị gì chứ?”. Vị ma ma kia dỏng tai lên, nghe xong còn nhổ
một bãi nước bọt vào mặt cô nương nọ, mắng té tát: “ Diêm Hậu nương
nương vô cùng cao quý, lại cự kỳ ân ái với Đại vương, hai người tâm ý
tương thông, chỉ cần liếc mắt qua đám người phàm tục nhà ngươi là nhận
ra ngay! Cái đồ mất nết nhà ngươi, còn dám nói bậy bạ nữa cẩn thận ta vả nát miệng ngươi ra đó!”.
Thế là chẳng ai dám nói thêm gì nữa, mỗi người tự nhận lấy đèn lồng trắng rồi tản ra.
Ta chọn đại một đoạn cầu rồi bước đi. Trên đường gặp không ít những người
chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không ai dám bước lên cản đường. Cũng không biết
màn kịch mắc ói của Diêm Vương, Diêm Hậu còn định đày đọa ta bao giờ
nữa, hay là ta cứ tìm nơi nào chợp mắt, nghỉ ngơi một chút đã.
Lần này ta ngủ không biết đã qua bao nhiêu lâu thì đột nhiên bị một tràng tiếng gọi đánh thức.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”
Một tiểu đồng nhỏ tuổi mặc áo xanh đang kéo tay áo của ta.
Ta nhíu mày, mở mắt ra, giật tay áo lại rồi hỏi nó có chuyện gì. Tiểu đồng đáp: “Công tử của bọn đệ có lời mời”.
Ta rất ngạc nhiên, lập tức lắc đầu nói: “Ta không phải là Diêm Hậu nương nương, không quen biết vị công tử nào cả”.
Tiểu đồng giảo hoạt ghé sát lại: “Tỷ tỷ, vị công tử anh tuấn đó nói y là Nhị sư huynh của tỷ”.
Ta trợn tròn mắt,thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo lại: “Mau dẫn đường”.
Tiểu đồng dẫn ta đi dọc theo con cầu khúc khuỷu quanh co, cứ như vậy tiến về phía trước. Sau đó, nó đột nhiên dừng lại, cười hì hì chỉ về một chỗ,
phía trước có một cái đình nhỏ nghỉ chân, một người đang dựa vào lan can mà ngắm nhìn cảnh hồ, bóng lưng thon dài kiên nghị, tay áo phất phơ
theo gió. Trong lòng ta hơi tê dại, một cảm giác khác thường khẽ thoáng
qua.
Ta tháo mạng che mặt xuống, gọi Nhị sư huynh, y chầm
chậm xoay người lại, nhìn thẳng vào ta. Ta ôm chiếc đèn lồng đứng sững
ngay tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng, trên người vận bộ y
phục này, quả thật cũng có chút xinh đẹp.
“Ta còn tưởng mình nhìn lầm, tại sao sư muôi lại đến đây? Hàn Nhi đâu?”
Ta cười khan: “ Hàn Nhi vẫn ổn. Muội đến đây đương nhiên để tìm thanh kiếm”.
“Vậy còn Đại sư huynh?”
Thân người của Đế quân cao hơn ta nhiều, đứng như vậy mà nói chuyện, nhất là khi Đế quân đang giận tím mặt thế này, áp lực quả thật rất lớn. Cho nên ta đề nghị: “Nhị sư huynh, hay chúng ta ngồi xuống trước đã rồi hẵng
nói. Muội cũng có tin tức về Cơ Canh muốn nói với huynh”.
Nói xong ta chọn chỗ cách y xa nhất rồi ngồi xuống, chầm chậm kể lại chuyện mình gặp Cơ Canh và vì sao lại xuất phát xuống âm phủ. Nhưng càng nói
thì sắc mặt Đế quân càng sa sầm. May mà sau đó ta triệu gọi Cơ Canh ra
nói chuyện, ánh mắt cay độc của Đế quân cuối cùng cũng chuyển sang đối
tượng khác. Ta vừa cảm thông với Cơ Canh đang quỳ trên mặt đất, vừa thở
phào nhẹ nhõm.
Ta đoán Đế quân không vui như vậy rất có khả
năng là bởi vì mẫu thân của Nữ La. Suy cho cùng, bất kể là ai khi nghe
thấy tri kỷ cùa mình nhẫn tâm sát hại một người nào đó bên cạnh mình, dù chọn lựa tin hay không tin, trong lòng cũng đều chẳng hề dễ chịu chút
nào. Mẫu thân của Nữ La trước mặt Đế quân luôn tỏ ra mỏng manh yêu kiều, ta cũng chẳng muốn hỏi Đế quân có cảm thấy ả vô tội hay không, chỉ độ
lượng cười với y, nói: “Nhị sư huynh đừng hiểu lầm. Ta nói ra chuyện này không phải để chứng minh Nữ Na là người xấu. Chẳng qua tâm tư ả sâu
thẳm khó dò, lai lịch không hề đơn giản, Nhị sư huynh ở cùng ả tốt nhất
vẫn nên có chút đề phòng. Đây là những lời xuất phát tận đáy lòng ta,
Nhị sư huynh chớ trách sư muội nhiều…”.
Chữ “chuyện” còn chưa nói xong, ta lại im bặt. Bởi vì Đế quân đột nhiên vươn qua, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ta.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp lại khiến chút tâm tư khác thường trước đây lại dấy lên từng đợt trong lòng.
Cơ Canh lén ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn chúng ta.
Ta nhịn không được rụt người lại một chút, ngượng ngùng nói: “Nhị sư huynh, có gì từ từ nói, buông tay ra trước đã”.
Ngón tay giãy giụa nhưng không thoát được, Đế quân nhìn kỹ ta một lượt, nhẹ
nhàng nói: “Sư muội, muội trước mặt ta luôn dè dặt, chưa từng ăn nói
đĩnh đạc như hôm nay”.
Ta xấu hổ nói: “Đúng là không có việc
gì có thể qua được mắt Nhị sư huynh, hôm qua lúc sư muội đi vào âm phủ
đã uống một chén canh, sau đó những chuyện trước đây mình không hiểu
được, dường như trong chớp mắt đã nghĩ thông cả rồi”.
“Ồ, vậy muội nói nghe thử xem, muội đã nghĩ thông chuyện gì?”.
Ta gật đầu, mặt dày bày tỏ: “Trước kia muội thật sự vô cùng ngưỡng mộ Nhị sư huynh”.
Vẻ mặt Đế quân hình như dịu dàng hơn một chút, ta tiếp tục lấy lòng nói:
“Từ nay về sau, muội sẽ vẫn cứ yên lặng mà ngưỡng mộ Nhị sư huynh là
được rồi, tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ xằng bậy nào khác, Nhị sư huynh
xin hãy yên tâm”.
Ta không hề nhìn lầm, khoảnh khắc đó ánh mắt của Đế quân đột nhiên sáng lên, bừng bừng sát khí.
Ta lui vào sát góc trong của đình nghỉ chân, khi đã lui đến không thề lui
thêm được nữa thì nghe thấy y lạnh lùng nói: “Muội sao có thể phủi tay
sạch sẽ như vậy, chuyện trước kia muội năm lần bảy lượt hết hôn đến sờ
mó ta, bây giờ không định chịu trách nhiệm nữa phải không?”.
Cốp cốp! Cơ Canh đang vươn đầu ra giống y như con rùa để tập trung nghe
lỏm, nhất thời không hãm lại được, ngả đầu đập vào băng ghế đá.