Bắc Âm Phong Đô Đại Đế khuôn mặt đen sì bay xuống từ trên ngự liễn, ôn hoà chắp tay nói với
Ngọc Lam Già Vương: “Vừa nãy đã đắc tội với Đế quân rồi!”. Đối phương vô cùng lễ độ, lúc này giọng nói cũng trong trẻo, không còn ồ ồ nữa: “Bắc
Âm Phong Đô Đại Đế ra tay tương trợ, hà tất phải khách khí như vậy. Hôm
nào ngài tới tầng thứ ba tiên giới nhất định phải đến Thanh Liên uống
trà đàm đạo đấy!”
Bắc Âm Phong Đô Đại Đế cười, liên thanh
nói: “Chắc chắn là thế”, rồi đưa Cơ Canh kiếm đang cầm trên tay qua cho
Ngọc Lam Già Vương đứng trước mặt.
Lúc này mà chúng ta còn không nhận ra Ngọc Lam Già Vương này là ai thì chúng ta chính là con heo.
Đế quân mặc y phục của Ngọc Lam Già Vương bước tới trước mặt Nữ Na. Ánh
mắt Nữ Na lúc này rất thống khổ, không còn chút khí chất thanh cao nhã
nhặn nào. Quả đúng là bộ dạng tan nát cõi lòng.
Ả lộ vẻ sầu
thảm nói: “Linh dược được điều chế từ canh Mạnh Bà và Mạn Đà La có thể
khiến thần tiên cũng mất đi lí trí. Cho nên, tất cả đều là chàng lừa gạt thiếp, toàn bộ đều do chàng lừa thiếp, chàng căn bản không hề trúng kế
của thiếp, cũng không uống linh dược kia, vậy mà lại giả ngây giả dại để lừa thiếp”
“Nhìn thấy một nữ nhân bị chàng đùa bỡn xoay vòng vòng như vậy, buồn cười lắm đúng không?”
Ngay cả bản tiên cô là người ngoài cuộc mà nghe thấy vậy cũng có chút cảm thông
Đế quân lạnh lùng nói: “Tuy ngươi đã quá cố chấp vào những vọng tưởng vô
căn cứ, cũng đã sử dụng mưu kế không nên dùng trước, thế nhưng những
cách mà bản quân dùng để đối phó ngươi cũng chẳng quang minh chính đại
gì, cho nên lần này coi như bản quân nợ ngươi”
Thần sắc Nữ
Na cực kì kích động: “Ha ha , vọng tưởng vô căn cứ? Cái gì là vọng tưởng vô căn cứ? Rốt cuộc là ai đã đứng trước động phủ của thiếp thổi tiêu ba ngày ba đêm, khiến thiếp biết được tư vị của tình ái? Đế quân, cái
chàng thiếu thiếp đâu chỉ là một món nợ?”
Dưới lớp mặt nạ,
Đế quân cực kì lạnh lùng, nhưng không phải bộ dạng lạnh như băng thường
ngày, mà giống như đang nhớ lại chuyện gì đó trong quá khứ.
Ta rất hy vọng lúc này y mở miệng phản bác lời ả, nhưng y không làm thế. Tay chân ta bắt đầu lạnh toát.
Giữa Đế quân và nữ tử này, đích thực từng có một đoạn tình.
Nữ Na từng nói rằng Đế quân vì ả mà thổi tiêu ba ngày ba đêm, chuyện này là có thực, không phải ả bịa chuyện gạt ta.
Ta nhìn mà sững người, cảm thấy bản thân thật đáng buồn cười. Tình cảnh
trước mắt, một người đang vô cùng đau khổ, một người thì im lặng hồi
lâu, dường như có muôn ngàn hồi ức, trong lòng có bao dằn vặt. Nếu là
ta, nhất định ta cũng sẽ suy nghĩ đắn đo, thổi bùng lên ngọn tình xưa.
Cuối cùng, Đế quân mở miệng nói: “Vốn là bản quân có lỗi với ngươi. Đông Hoa thần nữ, ngươi tự ý hạ phàm đã lâu, Thiên Hậu nương nương rất mong nhớ
ngươi. Hi vọng sau khi ngươi trở về thiên giới đoạn tuyệt những chuyện
trước kia, đừng nên đã sai lại càng sai hơn. Những chuyện tại phàm trần, bản quân sẽ thay ngươi cầu xin trước mặt Thiên Đế”
Nói
xong, Đế quân quay lưng định bỏ đi, bỗng nghe thấy tiếng khóc oa oa, Nữ
La mặc áo đỏ đang chạy lại, nhào tới muốn ôm lấy mẫu thân của nó. Nhưng
Đế quân giơ tay tạo một luồng ánh sáng vàng kim, Nữ La khóc sướt mướt
liền hoá thành chiếc lược gỗ đào, yên lặng nằm trong bàn tay của Đế quân
Trong mắt Nữ Na loé lên sự sợ hãi: “Trả nó lại cho ta!”
Đế quân nói: “Vật này vốn không phải là của ngươi”, ngón tay kẹp lấy, bẻ
gãy chiếc lược thành hai đoạn rồi vứt thẳng chiếc lược từ trên mây xuống dưới. Sau đó, y quay lại phía Bắc Âm Phong Đô Đại Đế đang tỏ ra lúng
túng vì từ nãy đến giờ nghe được không ít chuyện riêng của người khác mà nói: “Vậy làm phiền Phong Đô Đại Đế đưa Đông Hoa thần nữ trở lại thiên
đình”
Bắc Âm Phong Đô Đại Đế liên thanh đồng ý, sai người trông coi Nữ Na rồi bước lên ngự liễn, cưỡi mây mà đi.
Ánh mắt trước lúc đi của Nữ Na khiến cho ai cũng phải rùng mình. Ả nói: “Đế quân, ngươi tuyệt tình như vậy, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối
hận”
Họ vừa đi, Đế quân liền chuyển mắt đến chỗ chúng ta, lạnh nhạt nói: “Còn muốn xem đến khi nào nữa? Mau ra đi”
Hoành Thanh thu hồi lại chú ẩn thân, cười mỉm kéo ta bước ra. Lúc này chúng
ta đang ở trên không, ta không muốn ngã xuống dưới nên không thể không
dựa vào sức mạnh của Hoành Thanh mà bước đi trên mây, đương nhiên phải
nắm thật chặt tay hắn, không dám buông, cũng chẳng kì kèo việc có rút
tay hay không nữa
Nhưng khi ánh mắt Đế quân quét qua, ta vẫn bất giác cúi đầu.
Hoành Thanh tặc lưỡi nói: “Vận đào hoa của Nhị sư đệ thật khiến người khác
phải ngưỡng mộ, dạy cho Đại sư huynh vài chiêu được không?”. Đôi mắt Đế
quân dưới lớp mặt nạ loé lên màn sương lạnh, y xoay chuôi kiếm một vòng, mũi kiếm suýt chút nữa đã vạch một đường trên mặt Hoành Thanh. Y giơ
tay đưa thanh kiếm cho ta, dường như y rất mệt mỏi, nhưng lại không nói
gì.
Sau đó ta mới dần hiểu được những vướng mắc giữa Đế quân và Nữ Na trong thời gian gần đây. Sau khi ta thấu hiểu mọi chuyện, tóm
lại sự việc đại khái là như thế này: Giữa Đế quân và Nữ Na đích thực đã
từng có một đoạn tình. Sau đó không biết vì chuyện gì, hai người rời xa
nhau. Trong khi xa cách, Nữ Na thỉnh thoảng đến âm phủ dạo chơi, sau đó
lọt vào tầm mắt của Ngọc Lam Già Vương, bị cưỡng đoạt về làm Diêm Hậu.
Nữ Na vẫn tưởng nhớ đến Đế quân nên luôn không cam tâm. Một lần nhân cơ
hội Ngọc Lam Già Vương đang ngà ngà say, Nữ Na liền hạ độc rồi giam hắn
vào bảo vật Đằng Hồ. Vị Ngọc Lam Già Vương hy sinh oanh liệt trong
chuyện phong lưu trai gái kia, e là hiện giờ đã bị Đằng Hồ luyện hoá
thành một bãi máu.
Sau đó, Nữ Na tìm đến chỗ Đế quân, khóc
lóc kể lể những việc bi thảm mà mình đã gặp phải, rồi dùng Cơ Canh làm
mồi câu, trao đổi bằng việc Đế quân giải cứu ả ra khỏi địa phủ, và từng
bước dụ Đế quân đến địa phủ.
Nhưng tất cả những điều mà ả
nói đều chỉ là giả dối, mục đích thật sự của ả chính là muốn Đế quân ở
lại âm phủ, tiếp tục cùng ả làm đôi uyên ương, ân ái mặn nồng.
Thế nhưng, điều không thể ngờ tới là, bao nhiêu năm trôi qua, Đế quân đã
thay lòng đổi dạ, không còn chút tình ý nào với Nữ Na nữa.
Làm thế nào để người trong lòng mình ở lại? Nữ Na đã nghĩ ra một cách rất
độc ác. Trước lúc qua sông, ả đã lén bỏ thêm mật hoa Mạn Đà La vào chén
cạnh Mạnh Bà mà Đế quân uống, ý đồ làm mê hoặc tâm tính của y, để từ nay về sau trong lòng y chỉ có mình ả, làm mọi điều ả muốn. Nhưng không
biết vì sao, Đế quân lại biết rõ gian kế của ả, còn tương kế tựu kế, giả vờ như bị mê dược khống chế. Nữ Na quả nhiên vô cùng mừng rỡ, vừa đến
âm phủ, liền cho Đế quân ăn mặc giống hệt Ngọc Lam Già Vương và nhận
được sự thuần phục của thần dân. Nhưng trên thực tế, người thao túng lại chính là ả.
Còn Đế quân, trong thời gian ngắn cũng đã tìm
ra được tung tích của Cơ Canh kiếm, đồng thời biết rằng, muốn lấy được
Cơ Canh ra khỏi phong ấn của Đằng Hồ, nhất định phải có được khẩu
quyết1] để mở chiếc bình yêu. Ngọc Lam Già Vương thật sự đã chết, bây
giờ chỉ còn Nữ Na biết được khẩu quyết này.
[1] Khẩu quyết: Thần chú.
Do đó, Đế quân mới cùng Bắc Âm Phong Đô Đại Đế liên hợp diễn màn kịch này.
Phải cùng tình nhân cũ đấu đá, mưu hại nhau như vậy, kể ra cũng quá mức đau
thương. Cho nên sau chuyện ấy, Đế quân mới tỏ ra mệt mỏi khó chịu như
thế.
Khi đó ta cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dạng buồn phiền của Đế quân, trong phút chốc ta cũng đa
sầu đa cảm mà thấy đau đớn trong lòng. Không biết thương cho Đế quân,
hay là đau lòng cho chính mình.
Lại nghĩ đến, Đế quân cùng
Nữ Na ở âm phủ sớm tối bên nhau trong hai ngày. Về tình cảm, không biết
có phải tình cũ lại cháy hay không? Về thân thể, liệu có từng cá nước
giao hoan? Ta cứ nghĩ mãi mà đau cả đầu.
Cho nên, khi ta
tiếp nhận thanh kiếm, tâm trí lại không hề đặt vào đó, một cơn rung động mãnh liệt từ tay cầm thanh kiếm truyền đến, ta sợ tới mức suýt chút nữa thì buông tay.
Trên không trung hiện ra khuôn mặt vui mừng
hớn hở của Cơ Canh: “Ta tự do rồi! Đa tạ Đế quân, đa tạ cô cô!”. Nói
xong nó hóa thành tia sáng bạc, tiếp theo vang lên một tiếng thanh thuý
như khi tra kiếm vào bao. Cơ Canh kiếm đã nằm gọn trong vỏ kiếm, không
hề có chút hư tổn nào.
Ánh mắt của hai người trước mắt đều tập trung trên người ta, Hoành Thanh từ tốn nói: “Sư muội, ta hay là y?”
Ta nhất thời chưa phản ứng kịp, lại nghe Hoành Thanh tiếp tục nói: “ Cơ
Canh kiếm đã được tìm thấy, bây giờ là lúc nên chọn chủ nhân cho nó rồi”
Hắn chớp mắt: “không thể chọn đại được đâu đấy. Chuyện này rất quan trọng đối với chúng ta”