Tứ chi của nhi tử đang bị buộc chặt, những sợi lông trắng muốt ở lưng dựng đứng hết cả lên.
Trên tay sư huynh đang cầm một cây gậy trúc nhỏ, khuôn mặt nham hiểm giống
như lúc nào cũng có thể nhào tới đánh thêm phát nữa. Người chưa tới mà
tiếng đã tới trước, ta bực dọc hét lên từ xa: "Sư huynh! Huynh đang làm
gì thế?! ". Ta bước nhanh tới ôm nhi tử lên, tháo dây thừng rồi xem xét
nó từ trên xuống dưới. Sau khi xác định trên người nó không hề có chút
nội thương hay ngoại thương nào, màn bạo hành của sư huynh không thành,
ta mới trừng mắt giận dữ nhìn tên sư huynh vô lại kia.
Rõ
ràng là sư huynh vô lại cũng khá bất ngờ khi thấy ta tới, thần sắc nham
hiểm trên khuôn mặt vẫn còn chưa rút hẳn. Mãi một lúc sau, hắn mới
ngượng ngùng nói: "Sư muội đến đúng lúc lắm, muội nhìn nhóc con này đi.
Mới nhỏ thế mà đã học đòi theo mấy tên mặt rỗ Trương Tam, Lý Tứ, Vương
Nhị nào đó định bỏ nhà ra đi, ta đang dạy bảo nó giúp muội đó".
Quả đúng là như vậy, trên mặt đất có một cành cây nhỏ, phần sau cành cây có buộc một tay nải nho nhỏ, trong tay nải đặt mấy thứ đồ đạc của nó,
không biết nó định bỏ nhà đi tìm phụ thân hay tìm mẫu thân nữa. Nhìn nó
như vậy, trong lòng bản tiên cô bỗng cảm thấy thật chua xót, phẫn nộ
quát lên: "Huynh dạy dỗ muội luôn một thể đi này! ".
Trận cãi nhau tiếp tục mãi cho đến khi sư huynh kịp thời nhận sai mới kết thúc,
nhưng sau đó bản tiên cô vẫn cứ ngồi xị mặt ra. Sư huynh kín đáo nói với ta, hắn đã nhận sai rồi, ta cũng nên chừa cho hắn vài phần thể diện
trước mặt hậu bối. Mà ta xét thấy, sư huynh xưa nay keo kiệt bủn xỉn lại chịu phá lệ chấp nhận gọi một bàn thân tiên toàn tịch* cho ta đón gió
tẩy trần tại tòa Kim Ngọc lâu cao nhất ở tầng thứ nhất thiên giới, thái
độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn. Hơn nữa, bản tiên cô lại đang hết sức
hứng thú với tấm lệnh bài có thể thông hành lên tầng thứ ba thiên giới
trên người hắn, thế nên bản tiên cô mới độ lượng tha thứ cho hắn lần
này.
* Thần tiên toàn tịch: Bữa tiệc lớn của thần tiên.
Bởi vì thanh danh của bản tiên cô tại tầng thứ nhất thiên giới hơi bê bối,
nên vị thần tiên chưởng quỹ thanh cao nho nhã lễ độ của Kim Ngọc lâu
không chịu tiếp đãi ta. Cuối cùng chúng ta phải trả gấp đôi giá tiền mới được vào, sư huynh tái xanh mặt. Sau khi nhi tử nhìn thấy ta và sư
huynh nói cười vui vẻ, liền giật giật tai, nhắm mắt lại, tỏ vẻ không
định ăn bất cứ thứ gì trên bàn tiệc đầy ắp kia. Đừng nhìn mấy thứ này
giống rau dưa gà vịt dưới trần gian mà lầm, thật ra đây đều là những
tiên dược linh thảo thượng đẳng biến hóa thành, có thể giúp tu vi tăng
biến, bảo vệ nguyên thần. Mấy món ăn trên bàn này, bản tiên cô đã chảy
cả nước miếng thèm thuồng suốt ba trăm năm, đến bây giờ mới được ăn đó.
Vậy mà nhi tử lại không chịu nể mặt, bản tiên cô bất giác cũng hơi
cuống. Sư huynh rất có mắt nhìn, hắn gắp một miếng thịt, trìu mến nói:
"A Hàn, ăn thịt gà này".
Tiểu hồ ly vẫn tiếp tục nằm úp sấp
trên nệm, chẳng thèm mở mắt ra, bộ dạng bi quan chán đời. Bản tiên cô bi phẫn nghĩ, e là đợi không nổi tình cảnh cảm động lòng người "mẫu tử
tương phùng, ôm nhau khóc nức nở" kia rồi, do đó khó tránh khỏi thầm căm hận tiểu sư huynh vô lại. Đang ở trước mặt người ngoài, ta đành phải ôm lấy nhi tử, kề sát tai nó nói nhỏ: "Hàn Nhi, mẫu thân đã trở về rồi,
con không vui sao? ".
Quả nhiên nhi tử run lên, mở to hai mắt nhìn ta, trong mắt nó nhanh chóng rớm lệ như có lớp sương mù bao phủ.
Bản tiên cô cũng rất đau lòng, cùng nó nhìn nhau hồi lâu mới lấy lòng
gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng nói. Nhi tử khẽ liếm một chút, cuối cùng cũng mở miệng ra ăn.
Ta rời đi hơn một tháng, một ngày
trên trời bằng một năm dưới nhân gian, nếu nói là bị đày xuống trần gian mấy chục năm thì vẫn có thể chấp nhận được. Sư huynh vừa hỏi đến ta
liền hàm hồ đáp cho qua chuyện. Sư huynh như cười như không nói: "Ta còn lo sư muội phải luân hồi ba đời ba kiếp cũng chưa chắc trở về được,
không ngờ lại có thể quay về dễ dàng như vậy".
Ta đang có tâm địa bất chính, liền ha ha cười lớn.
Sư huynh nói: "Sau khi sư muội đi, sư huynh đã nghe ngóng được không ít chuyện cơ mật, không biết sư muội có muốn nghe không? ".
Sư huynh của ta là người vô cùng nhiều chuyện, nhưng những việc mà hắn nói là cơ mật, tuyệt đối không phải là chuyện tầm phào linh tinh. Ta lập
tức bừng lên hứng thú, rót cho hắn một ly rượu đầy. Sư huynh tự đặc nhấc ly lên rồi uống cạn, sau đó nhìn ta một cái đầy thâm ý.
Tại
tầng thứ ba thiên giới, những vị thượng tiên mang phẩm hàm Đế Quân rất
nhiều. Ngoài Tam Thanh chí tôn và năm vị lão quân ra thì Long vương của
Thủy tộc, Hồ đế của Thanh Khưu, Phượng Hoàng vương của Hỏa Ngô sơn đều
là những vị thượng tiên có địa vị cực kỳ tôn quý. Sư huynh khẽ nói một
cách thần bí: " Chuyện này chính là về vị Hồ đế mà muội ngưỡng mộ đó,
thanh danh của y tại thiên giới cũng chẳng ra gì đâu! ".
Ta sững người, không ngờ sư huynh lại muốn lôi chuyện của y ra mà nói.
Sư huynh nói: "Sư muội có biết không, Hồ đế Thanh Khưu từ mấy ngàn năm
trước đã có quan hệ mờ ám với Đông Hoa thần nữ. Sau đó cũng không biết
vì sao, Hồ đế chơi đùa xong thì ruồng bỏ, y còn bẻ gãy tín vật định ước
mà mình đã tặng cho Đông Hoa thần nữ. Đông Hoa thần nữ bị tổn thương vì
tình, sau khi trở lại tầng thứ ba thiên giới thì thần trí đã trở nên
không bình thường, cuối cùng bị đưa đến Linh sơn ở tận cùng phía bắc để
tĩnh dưỡng. Do đó, Thiên Hậu nương nương rất bất mãn với Hồ đế. Mà vị
Đông Hoa thần nữ này chính là nghĩa muội của Thiên Hậu. Kể ra thì, Thiên Hậu cũng có dây mơ rễ ma với một vị đế quân khác".
"Nương
gia* của Thiên Hậu chính là tộc Phượng Hoàng tại Hỏa Ngô sơn, quan hệ
của nàng ta và Phượng Hoàng vương đương nhiệm cũng rất tốt. Vốn dĩ
Phượng Hoàng tộc là gia tộc xem trọng nữ nhi hơn, nam nhi không bao giờ
có cơ hội để trở thành vương của tộc. Thế mà vị vương hiện nay lại là
nam nhân, nghe nói Thiên Hậu đã bác bỏ hết những ý kiến của người khác,
quyết ủng hộ hắn lên vương vị. Mấy năm nay, quan hệt giữa Phượng Hoàng
tộc và Hồ tộc rất xấu, thường vì những chuyện nhỏ xíu như lông gà vỏ tỏi mà động binh đao, khiến Thiên Đế vô cùng phiền não. Sư muội nghĩ thử
xem, hiềm khích giữa hai tộc này có phải là bởi vì chuyện của Đông Hoa
thần nữ tạo ra không? ".
* Nương gia: Nhà mẹ đẻ.
Ta nghe mà thấy thật chán chường, cố nhếch miệng cười: "Phải thì phải thôi, có liên quan gì đến muội đâu cơ chứ".
Sư huynh nghiêm mặt nói: "Huynh nói như vậy là để cảnh cáo muội đó. Những
chuyện thị phi giữa ba người, Thiên Hậu nương nương, Phượng Hoàng vương
và Hồ đế, muội tốt hơn hết vẫn không nên dính líu vào. Hôm nay muội có
thể vì Hồ đế mà bị đày xuống trần gian, nói không chừng ngày mai có thể
vì một cái cớ nào đó mà bị đồn thổi lung tung. Bắt đầu từ hôm nay, trừ
phi Thiên Đế triệu kiến, còn lại không được gặp ai hết, rõ chưa? ".
Ta nhíu mày, cuối cùng cũng không nhiều lời nữa mà gật đầu. Sư huynh hình
như hài lòng rồi, cho nên bắt đầu thả cửa ăn uống. Ta vờ như vô ý hỏi:
"Không biết sư huynh có từng nghe qua trên thiên giới có vị thượng tiên
nào cùng tên là Bích Chỉ giống muội không? ". Sư huynh cười hì hì đáp:
"Có nghe qua một hai lần gì đó, nhưng mà địa vị người ta tôn quý hơn
muội nhiều lắm, sư huynh sợ đả kích đến muội nên mới không nói".
Lần này uống rượu thật là thỏa thích, sư huynh sớm đã uống say nghiêng ngả, nằm gục ra bàn. Trong lòng ta vốn đã có âm mưu, chỉ uống ngà ngà say
thôi. Sau khi kéo lấy hầu bao của sư huynh trả tiên, ta liền không khách khí rút luôn tấm lệnh bài trên đai lưng hắn. Nhìn thấy sư huynh đã say
đến mức không còn biết gì, ta quay đầu dặn dò nhi tử đi theo mình, sau
đó đỡ lấy một cánh tay sư huynh mà quay vể. Lôi lôi kéo kéo mãi mới đi
được một đoạn đường ngắn, sư huynh đang lèm bèm bậy bạ cái gì đó trong
miệng, đột nhiên lại trở chứng say rượu, cười lớn ha ha: "Sư muội! Ha
ha! Sư muội của ta…".
Người hai bên đường bắt đầu liếc mắt
soi mói, bản tiên cô cứng đờ người hồi lâu, mặt đỏ tía tai, cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Lúc này, ở phía trước có một tiên tử áo trắng váy xanh đang
thướt tha bước tới, đó chính là vị Tửu Nhưỡng tiên tử luôn rất quan tâm
chiếu cố tới ta.
Ta đang khó xử, vừa nhìn thấy nàng ấy ta
mừng rỡ như bắt được vàng, gọi nhi tử chào hỏi một tiếng, cười nói:
"Tiên tử đến đúng lúc quá, sư huynh ta uống say khướt rồi mà động phủ
của ta không còn giường trống nữa, không biết có thể mượn nhờ tiên tử
một căn phòng nhỏ tại hầm rượu để huynh ấy qua đêm được không? ".
Không biết có phải do ta hoa mắt không mà lại thấy trong ánh mắt của Tửu
Nhưỡng tiên tử liếc nhìn sư huynh ta có chút mờ ám, trên khuôn mặt còn
ửng hồng nữa chứ. Nàng ấy gật đầu, lại cố tỏ vẻ trấn tĩnh mà quan sát ta từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Ta nghe nói muội đã trở về rồi mà
vẫn không dám tin nổi. Từ lúc muội đi, Hàn Nhi ngày nào cũng mặt ủ mày
chau không vui, bây giờ muội đã quay trở về thì ta yên tâm rồi".
Ta lảng sang chuyện khác mà hàn huyên với nàng ấy một lúc, chủ đề câu
chuyện toàn quay quanh sư huynh. Ngay sau khi Tửu Nhưỡng tiên tử nói ra
những câu như: "Tình cảm của Bích Chỉ muội muội và sư huynh tốt quá nhỉ? ", cho dù bản tiên cô có là gỗ đá thì cũng hiểu được chuyện gì đang
diễn ra, vị tiên tử này chắc là đã có tình ý với tên sư huynh vô lại của ta rồi!
Chuyện tình yêu nam nữ tại thiên giới cũng xem như
khá cơi mở, thần tiên cấp thấp tuy không thể cưới hỏi đàng hoàng như
những vị thượng tiên có địa vị cao thì cũng được xem như là "bạn lữ cùng song tu". Thế nhưng sư huynh của ta đã cô đơn nhiều năm, tuy cũng từng
có không ít tiên tử thầm liếc mắt đưa tình với hắn, nhưng ta chưa từng
thấy hắn tỏ ý gì cả. Lúc này hồi tưởng lại thì vị sư huynh này của ta
ngoại trừ những lúc hắn đi trực luân phiên cho có mặt, thời gian còn lại đều ở cùng với ta.
Chúng ta cùng hợp sức dìu hắn về căn
phòng nhỏ ở hầm rượu. Lúc này, trên mặt Tửu Nhưỡng tiên tử liền hiện lên thần tình ngập ngừng ấp úng: "Bích Chỉ muội muội, muội đừng trách ta
mạo muội, sư huynh của muội… thật sự chỉ là một vị quan nhỏ dưới trướng
của Thiên Xu tinh quan thôi sao? ".
Ta sững người, Tửu Nhưỡng tiên tử tuy cai quản hầm rượu lớn nhất tại tầng thứ nhất thiên giới,
suy cho cùng chỉ đứng đầu một đám tửu nương, cũng có nghĩa là vị trí
bình thường, không cao cũng chẳng thấp, có thể miễn được những công việc chân tay nặng nề. Cho dù sư huynh ta chỉ là một tên thuộc hạ trên tầng
thứ ba thiên giới thì đến tầng thứ nhất cũng là một vị thương quan danh
chính ngôn thuận, kể ra thì rất có thể diện. Lẽ nào nàng ấy lại xem
thường xuất thân của sư huynh ta? Nghĩ tới đây, ta liền cảm thấy không
vui. Chắc là Tửu Nhưỡng tiên tử cũng nhìn ra được, vội vàng nói: "Muội
đừng hiểu lầm, ta không phải có ý đó đâu. Chẳng qua khoảng thời gian gần đây ta tiếp xúc với sư huynh của muội, cảm thấy huynh ấy không giống…
Cũng có thể là ta đã suy nghĩ nhiều quá rồi". Nàng ấy định nói gì thêm
nhưng sau đó lại ngừng một lúc, dường như không biết phải biểu đạt thế
nào, lắc đầu cười khổ rồi bước ra ngoài.
Đầu óc ta hoàn toàn
mờ mịt, chẳng biết nàng ấy muốn nói cái gì. Ta ngẩn người một lúc lâu,
nghĩ tới mình cũng phải giữ lại một chút thể diện cho sư huynh, không
thể vơ vét hết tài sản của hắn như vậy. Ta đang cầm túi tiền của sư
huynh băn khoăn suy nghĩ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói
hoảng hốt của Tửu Nhưỡng tiên tử:
"Tiểu tiên kiến quá* nhị vị tiên sứ".
* Kiến quá: từ để chào hỏi, cách nói khiêm nhường.
Tiếng đáp lại nghe cực kỳ cao quý: "Không dám. Chúng ta là Tử Tô và Hàm
Nguyệt trong điện của Thiên Hậu nương nương. Nghe nói chỗ các cô có một
tửu nương có thể ủ được loại Hoàng Liên tử đặc biệt, Thiên Hậu nương
nương rất hứng thú, muốn triệu kiến tửu nương này đến gặp".