Còn chưa đến cửa ải biển lửa, thế nhưng bản tiên cô đã nóng đến mức mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy.
Tới nơi mới biết biển lửa này lại có đến bảy màu.
Tiên nữ của Linh Tựu cung vẫy tay liền có bảy chiếc quạt ba tiêu màu sắc
khác nhau bay lướt quay trong biển lửa, nàng ta lên tiếng: "Chư vị tiên
quân đều thấy cả rồi, ngọn lửa có bảy màu, ứng với bảy chiếc quạt ba
tiêu này, một chiếc quạt có thể quạt tắt ngọn lửa có màu tương ứng.
Những gì chư vị tiên quan phải làm chính là tìm ra trong đó một chiếc
quạt, chỉ cần quạt tắt được ngọn lửa thì xem như đã qua cửa".
Chúng tiên ngơ ngác nhìn nhau.
Chỉ có bảy chiếc quạt, nói cách khác chính là cửa ải này chỉ có bảy vị tiên quân có thể qua cửa.
Vị Nữ Ngự đế cơ này quả rất biết cách thử thách người khác. Cửa ải thứ
nhất nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra đòi hỏi những người phá ải phải có tài ứng biến mới được. Huống hồ việc hái hoa trên cao, cần phải nhanh,
chuẩn, dứt khoát, những người tàn tật hoặc đi đứng không tiện, nhất định không thể vượt qua được, như vậy có thể loại bỏ khả năng thông qua ải
của những tiên quân thân thể không được kiện toàn. Còn về ải thứ hai,
tìm quạt dập lửa, chẳng lẽ lửa trong lò luyện đan của Thái Thượng lão
quân lại giống như những ngọn lửa bình thường hay sao? Dùng đầu gối để
nghĩ cũng biết là không dễ dàng gì rồi, phải có bản lĩnh, có năng lực
thì mới được. Dù gì thì bản tiên cô cũng không thể qua được, nhìn ngó
xung quanh, không ít những vị tiên quân tỏ ra chần chừ, xem ra cho dù ải này không hạn chế số lượng thì cũng sẽ loại đi không ít người.
Bản tiên cô chỉ quan tâm đến một chuyện duy nhất mà thôi. Lúc này, ta liếc
mắt nhìn thấy vị đế quân mặc y phục trắng nọ đang gọi hai tiên nữ của
Linh Tựu cung tới hỏi chuyện. Một lát sau y liền đi tới, dừng ở trước
mắt Hoành Thanh. Bản tiên cô không thể không thừa nhận, chúng ta cùng
đứng bên cạnh Hoành Thanh thế này, khoảng cách quá gần, áp lực cực kỳ
lớn.
Ta cố kiềm chế cơn khó chịu trong lòng không để bộc phát ra ngoài.
Chi Liên đế quân nói: "Kẻ làm loạn lúc nãy vừa được đưa đến điện chập sự*
không bao lâu thì đột nhiên ngất đi hơn một khắc, sau khi tỉnh lại hỏi
cái gì cũng bảo là không biết, thoái thác tất cả mọi chuyện. Hoành Thanh đế quân xưa nay đều rất thông minh nhanh nhạy, không biết suy nghĩ thế
nào về chuyện này? ".
* Điện chấp sự: Cung điên chuyên để xử ly sự vụ.
Tiểu vương tử ma giới tội nghiệp, bản tiên cô thật sự cảm thấy áy náy với ngươi nhiều lắm.
Hoành Thanh thong thả đáp: "Trong chuyện này đương nhiên là phải có nguyên do rồi. Hay là có lúc nào đó Chi Liên đế quân không cẩn thận đắc tội với
Tiểu vương tử ma giới? ".
Chi Liên đế quân hừ lạnh, sóng mắt
quét quanh một vòng rồi nói: "Ta thì lại không biết từ khi nào bên cạnh
Hoành Thanh đế quân lại có thêm một thị nữ, nhưng sao bây giờ lại không
thấy bóng dáng thị nữ ấy đâu thế? ".
Bản tiên cô đã hóa thành một nam tiên vô danh, lúc này tâm trạng từ oán hận chuyển dần sang lo
lắng, liên tục lau mồ hôi, nghe y nói thế, tay ta liền run lên, khăn tay rơi xuống đất. Ngay tức khắc hai ánh mắt lạnh buốt nhìn thẳng vào người ta, khiến ta hoảng sợ đến nỗi lông tơ dựng đứng hết cả. Hoành Thanh
phất tay một cái đã nhặt được chiếc khắn tay lên.
"Bản thượng quân gần đây đúng là mới thu nhận một thị nữ, trông cũng khá vừa mắt
nên giữ ở bên người để sớm tối bên nhau… Vị tiên liêu này sao trông quen thế nhỉ, xưng hô sao đây? "
"Bản tiên là Nhất Chi Mai, chỉ là một tán tiên*. Vị này là Phượng vương của Hỏa Ngô sơn, đúng chứ? Thất kinh! Còn đây là? "
* Tán tiên: thần tiên trên thiên giới nhưng không được phong tước hiệu.
Hoành Thanh cười mỉm nói: "Đây là Chi Liên đế quân ở Thanh Khưu. Sao? Chưa từng thấy qua à? ".
Bản tiên cô đột nhiên cảm thấy mình cười hình như hơi đáng sợ, chua ngoa
nói: "Thấy qua rồi thì sao chứ? Tiểu tiên thân phận hèn mọn, tất nhiên
không thể lọt vào pháp nhãn của Chi Liên đế quân cao cao tại thượng
đây".
Bộ dàng thù sâu hận lớn của ta hiển nhiên khiến Chi
Liên đế quân giật mình, trên mặt hiện lên thần sắc ngạc nhiên, nhưng lập tức lạnh nhạt nói: "Vị tiên liêu nói đùa rồi, tán tiên bình thường sao
có thể đến nơi này được? ", ánh mắt quay qua nhìn ta một lượt.
Trên người ta lại nổi thêm một lớp mồ hôi lạnh nữa.
May là các tiên quân đã bắt đầu vượt ải, hai ánh mắt sắc lẹm kia cũng nhanh chóng rời đi chỗ khác, ta ngập ngừng truyền âm cho Nhất Chi Mai: "Lần
này ngươi có thành công nổi không? ", giọng điệu không tín nhiệm đả kích nặng nề lên lòng tự trọng của Nhất Chi Mai. Ta vừa chuẩn bị đi hướng
vào cửa ải, cổ tay đã bị túm lại, bên tai vang lên tiếng nói có chút tức giận của Hoành Thanh: "Lần này muội chớ có làm chuyện ngu ngốc nữa, nếu không ta sẽ vạch trần muội đấy".
Ta giậm chân: " Huynh…".
Hoành Thanh trợn mắt: "Thế nào? ".
Bản tiên cô định nói là" Huynh đừng có nhiều chuyện", thế nhưng khi lời ra
đến miệng thì lại nhút nhát đổi thành: "Huynh trả khăn lại cho ta".
Hoành thanh cười hừ một tiếng, trến mặt lại mang theo ý cười, vừa buống
tay phút chốc đã không thấy đạu nữa.
Các vị tiên nữ của Linh
Tựu cung đang đứng nhìn chằm chằm như hổ đói, tuy rằng bản tiên cô đã
hóa thành hình dáng khác, chúng quy cũng là do Hoành Thanh bảo đảm mới
được vào, mà người bảm đảm cho ta lại cảnh cáo ta không được có tâm ý
thừa nước đục thả câu. Tuy nhiên không thừa nước đục thả câu được thì ta len lén để Nhất Chi Mai ra quấy rối cũng được mà…
Thấy ta
lúc lâu vẫn chưa có động tĩnh gì, Nhất Chi Mai sốt ruột xoay vong vòng,
liên thanh thúc giục: "Cô cô, sắp bắt đầu vượt ải rồi, không đi nữa là
trễ đó, hay là cô cô không tin con? Lần này con nhất định thành công mà! ". Ta thở dài, uể oải nói: "Nếu ngươi thừa sức lực mà không có việc gì
làm thì lại đây dựng một cái mái che nắng cho cô cô đi, nóng chết đi
được".
Ta ôm lấy nhi tử từ trong giỏ trúc sau lưng ra. Nhóc
con lúc này đã hai mắt vô thần, hai cái tai bình thường dựng đứng lên mà giờ lại ủ rũ cụp xuống, cái đuôi vốn rậm lông cũng cụp xuống, da lông
bóng loáng xinh xắn bị hơi nóng hun cho ướt mèm, dính bết lại với nhau.
Bản tiên cô trông mà lòng đau như cắt vừa lấy tay áo lau mồ hôi cho nó,
vừa đút cho nó chút nước, sau đó đọc khẩu quyết hóa ra một cái quạt để
quạt mát giúp nhi tử. Nhất Chi Mai cũng rất lanh lợi, thật sự dưng một
mái che cho ta, xung quanh là rèm châu buông rủ, rèm châu này không biết làm bằng cái gì mà con phả ra hơi mát lạnh, ngăn chặn được một nửa khí
nóng của thất sắc Hỏa Diệm sơn. Nhất Chi Mai không chỉ dựng mái che mà
còn hóa ra một chiếc trường kỷ lớn, làm xong mọi việc mới nằm xuống bên, dùng đuôi kẹp lấy chiếc quạt hương bồ lớn mà quạt cho chúng ta. Bản
tiên cô quả thật rất hài lòng.
Ta và Hàn Nhi không thể sánh
bằng những vị thượng tiên có tu vi thâm hậu kia, có thể dùng tiên thuật
để chống lại khí nóng, cho nên trông chúng ta mới thảm hại thế này.
Trong lòng ta thầm nói: "Thôi bỏ đi! ".
Thật ra, suy nghĩ của ta cũng rất đơn giản, có thể tranh thì cứ tranh, còn
nếu không tranh được thì trút giận một chút coi như xong.
Trong chuyện tình yêu nam nữ, phải "ngươi tình ta nguyện" mới được. Chi Liên
đế quân muốn tìm cho mình một bạn đời xứng đôi, bản tiên cô có thể bắt y rồi trói chặt bên người mãi mãi hay sao? Không có được trái tim thì cho dù chiếm được thể xác cũng chỉ để giày vò nhau thôi. Thôi thì sảng
khoái đoạn tuyệt cho dứt khoát, cùng lắm thì bản tiên cô lại đau lòng
thêm một trăm, hai trăm năm nữa, quay đầu nhìn lại vẫn là một thần tiên
vui vẻ.
Khí mát thoang thoảng vô cùng dễ chịu nên bản tiên
cô dùng đang trong tình trạng đau khổ bi thương độc nhất vô nhị trong
thiên hạ cũng có thể đánh một giấc, sau đó ta liền bị một tràng tiếng
huyên náo đánh thức. Mãi một lúc sau mới hồi thần, ta nhìn ra ngoài thì
thấy toàn bộ lửa ở thất sắc Hỏa Diệm sơn đã bị dập hết. Một tay Hoành
Thanh cầm cả bảy chiếc quạt màu sắc khác nhau, các tiên quan cùng muốn
vượt ải đang vây xung quanh hắn, mồm năm miệng mười mà la hét ầm ĩ, có
người thì sắc mặt khó coi, người thì phẫn nộ, người thì sững sờ.
Ngay cả Nhất Chi Mai cũng lộ vẻ mặt kỳ quái, ngừng lại không quạt nữa.
Ta sửng sốt, hiểu rằng mình dường như đã bỏ qua một màn kịch hấp dẫn rồi: "Vừa xảy ra chuyện gì thế? ".
Nhất Chi Mai nói: "Hoành Thanh đế quân dùng thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng, giành hết bảy chiếc quạt về tay mình rồi".
Ngừng lại một lúc, nó mới tặc lưỡi nói tiếp: "Tộc Phượng Hoàng thiên về tính
hỏa, chiếc quạt ba tiêu có thể dập lửa đương nhiên chính là thiên địch
của tộc này. Xem ra Hoành Thanh đế quân có thể cảm ứng đặc biệt với bảy
chiếc quạt, lúc tìm nó có dễ dàng thì cũng là chuyện hiển nhiên. Nhưng
làm như vậy hao tốn rất nhiều nguyên khí, không biết đầu óc của hắn bị
khí nóng làm cho hồ đồ rồi hay sao mà lại đi làm những việc tốn sức lại
chẳng được lợi ích gì thể nhỉ? ".
Trong lòng ta căng thẳng
hẳn lên. Lúc này vài tiên nữ của Linh Tựu cung đi về phía Hoành Thanh,
một người lúng túng nói: "Hoành Thanh đế quân, việc ngài làm không hợp
với quy định…". Chân mày Hoành Thanh dựng ngược lên: "Quy định quả thật
viết mỗi tiên một chiếc quạt, nhưng cũng có viết là một tiên không được
nhiều quạt đâu! Ngươi dựa vào cái gì mà nói không hợp quy định? ".
Một tiên nữ khác nhanh trí hơn, liên tục bồi tội, dùng những lời lẽ nhỏ nhẹ mời các vị tiên quân khác hãy yên lặng chờ một lạt, sau đó quay qua nói với Hoành Thanh: "Tương Nghi tỷ tỷ mời Đế quân đến chỗ khác thương
nghị".
Nhất Chi Mai nhìn ngang nhìn ngửa, cực kỳ hưng phấn
xem náo nhiệt. Hỏa Diệm sơn đã sớm bị lửa thiêu đỏ rực, khí nóng vẫn bốc lên từng đợt. Bản tiên cô không khỏi lên tiếng sai bảo: "Quạt tiếp đi". Lỗ tai nhi tử khẽ động, cằm dụi dụi tìm một vị trí thoải mái tiếp tục
ngủ vùi. Bản tiên cô cũng cảm thấy cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, nước
mắt rơm rớm nơi khóe mi, không nén nổi ngáp dài một cái. Miệng mới há
được một nửa đã nghe thấy tiếng nói băn khoăn của Nhất Chi Mai: "Cô cô,
kẻ phụ tình của cô cô đang nhìn sang bên này nè".