Ta nằm mơ.
Ngờ ngợ như đây chính là một cung điện nào đó trên thiên giới, tiên khí mờ ảo, tất cả mọi thứ đều đẹp tuyệt vời.
Chi Liên đế quân đang ngồi trên thượng tọa, ta ngồi ở ngay phía dưới.
Trông ta cứ như đã lắc mình hóa thân thành một vị thượng tiên có địa vị tôn
quý, trên tóc cài trâm, thân mình đeo đầy trang sức, cúi đầu nhíu mày,
khóe môi như ngậm cười, đúng là đã đoan trang lại phong tình quyến rũ.
Bốn tiên nữ tay cầm đèn lồng mẫu đơn yên lặng đứng ở phía sau.
Mọi thứ đều như thật như ảo, Đế quân đang ẩn hiện giữa làn mây khói mờ mịt, phong thái nhẹ nhàng, dịu dàng như ngọc.
Y còn cười với ta, nụ cười thật ôn hòa, dịu dàng.
Ánh mắt thâm tình sóng sánh, ta thầm kinh ngạc, Đế quân như biến thành một
người khác, từ trước đến giờ ta chưa từng thấy y phong lưu đa tình như
thế.
Ta uống trà, Đế quân cũng uống trà.
Uống
xong, ta bắt đầu mở miệng chất vấn: " Nghe nói Đế quân dâng tấu lên
Thiên Đế, muốn đày ta xuống hạ giới, không biết ta đã làm chuyện gì đắc
tội Đế quân? "
Đế quân bước tới nắm lấy tay ta, điệu bộ quen
thuộc, tựa như giữa y và ta đã như vậy hàng ngàn hàng vạn năm rồi. Y dịu dàng mỉm cười nói: " Thiên Đế phái ta xuống hạ giới, ta đi một mình rất cô đơn, thế nên muốn kéo nàng cùng đi ".
Ánh mắt sâu thẳm dịu dàng của Đế quân gần trong gang tấc, khiến người ta bất giác đắm chìm vào đó.
Tâm trạng của ta hiện giờ rất phức tạp, cứ lâng lâng phiêu phất như được ăn loại linh chi tiên thảo gì đó. Ta luôn nghĩ rằng Chi Liên đế quân không thích mình, nhưng đến hôm nay thì xem ra ta đã sai hoàn toàn, rõ ràng
Đế quân đã ngưỡng mộ ta từ rất lâu rồi.
Trong lúc vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, không biết tại sao thân thể ta đã đứng ở ngoài Nam Thiên Môn.
" Vậy đi xuống nhé! ", Đế quân dịu dàng nói.
Sau đó y buông tay.
Ta còn chưa hồi tỉnh lại từ chén mê dược uy lực khôn cùng của Đế quân, thì bỗng dưng thân thể đã bay giữa không trung, ta hoảng hốt phát hiện mình không thể thi triển được xíu tiên thuật nào cả, trực tiếp rơi thẳng
xuống từ bên ngoài Nam Thiên Môn.
Trong giấc mơ, ta thiếu chút nữa tức đến mức đấm ngực giậm chân, hay cho ngài một Đế quân thâm hiểm, dám đẩy ta ngã đến hai lần!
Được lắm, ta cũng không phải hạng người không biết mình biết ta, với vẻ
ngoài hiện tại của ta, dung mạo chỉ ở độ tầm thường, còn về cái thứ vẻ
đẹp bên trong kia, chỉ gặp mặt một, hai lần, muốn nhận ra cũng khó, cho
nên tất nhiên chẳng thể lọt nổi vào mắt xanh của Chi Liên đế quân cao
cao tại thượng ngài. Tuy nói thì nói thế, nhưng ngài cũng không nên mở
to mắt mà nhìn một cô nương rơi xuống một cách thảm hại trước mặt mình
như vậy chứ! Thật làm tổn thương nặng nề lòng tự trọng của ta.
Cú ngã trong mơ làm ta giật mình tỉnh giấc, nhi tử ngồi canh giữ bên
giường ta, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, song hai mắt nó lại sừng phù lên như mắt thỏ, xem ra chuyện lần này đã khiến nó sợ hãi
rồi.
Nhìn bộ dáng nó như vậy, kỳ lạ là ta lại nhớ đến tiểu hồ ly đã làm bạn với ta ba trăm năm trên thiên giới, nhóc con ấy mà hóa
thành hình người, chắc trông cũng gần giống như vậy nhỉ?
Nhi
tử này… Đúng là càng nhìn càng khiến ta yêu thương. Ta đã tự nói với bản thân vô số lần, thân sinh ra cũng chỉ như lượm được giữa đường, huống
hồ người và tiên khác biệt, có thân thiết đến mấy thì cũng có ngày A Hàn rời bỏ ta, tiến vào lục đạo luân hồi [1], chỉ cần một chén canh Mạnh Bà [2] sẽ quên hết tất thảy quá khứ.
[1] Lục đạo luân hồi là sáu
đường luân hồi của chúng sinh, gồm: cõi trời, cõi atula, cõi ngạ quỷ,
cõi địa ngục, cõi người, và cõi súc sinh.
[2] Canh Mạnh Bà: Theo
tín ngưỡng Á Đông, những linh hồn được đi đầu thai trở lại làm người đều phải qua Vong Đài, uống canh Mạnh Bà để quên đi tất thảy chuyện kiếp
trước.
Duyên phận mẫu tử này chẳng qua cũng chỉ là một chặng
đường ngắn ngủi trên con đường tu tiên dài đằng đẵng của ta mà thôi,
tuyệt đối đừng quá thật lòng.
Nhưng càng nghĩ như vậy ta lại càng không nỡ.
Sư huynh đã từng trách mắng ta quá câu nệ tình cảm yêu hận khiến cho việc
tu tiên tiến triển quá chậm. Hiện giờ căn bệnh này chẳng những không
giảm, mà càng ngày càng nghiêm trọng hơn, sau này ta muốn có chút tiền
đồ cũng khó.
Thôi đi, vì kế sách lâu dài, ta cứ phải bái vị
sư này thì hơn, giả như may mắn, một ngày nào đó đứa con trai ta vô tình có được này tu thành chính quả, chúng ta có thể nối tiếp duyên mẫu tử
tại thiên giới?
Môn quy của Thần Tiêu phái rất nghiêm ngặt,
đệ tử cũng phân thành nhiều loại, thể hiện một cách rõ ràng phép tắc
phân biệt sang hèn.
Trong đó, đệ tử không đực ghi danh thì ở
ngoài cùng. Cái gọi là đệ tử không được ghi danh chính là đệ tử không
chính thức, những đệ tử này phần lớn là dân chúng sống gần đây hoặc là
cô nhi không chốn nương thân được thu nhận vào. Những gì họ có thể học
được chỉ là một chút võ công đơn giản, thường đảm nhận những công việc
tạp dịch, số người mà cuối cùng có thể trở thành đệ tử chính thức vô
cùng ít.
Những đệ tử bình thường được ở tại trung viện. Những người này là đệ tử chính thức của trưởng lão hoặc của vị sư thúc sư bá
nào đó, được tu luyện đạo pháp thượng thừa, phụ trách toàn bộ công việc
tuần tra trên núi. Hôm đó những người cầm kiếm nhất tề chỉ vào ta chính
là những đệ tử ở trung viện.
Còn về nội viện, chỉ có thể nói vỏn vẹn hai chữ: Cấm địa.
Với thân phận là khách nhân, ta được ở trong một căn phòng khá tốt tại trung viện.
Vết thương trên cơ thể ta do bị ngã thì không nghiêm trọng lắm, cái nghiêm
trọng là vết thương do hai đệ tử kia đánh. Từ khi Ôn Ngọc Tuyển ra khỏi
cái vò đó liền hôn mê bảy, tám ngày, miễn cưỡng cũng coi như hồi phục
được hình dáng con người. Khi đó vết thương của ta cũng sớm khỏi, nhưng
ta vẫn nằm trên giường giả bệnh, mãi cho tới khi Ôn Ngọc Tuyển khỏe lên
đến thăm thì ta mới chịu thôi.
Hắn cũng thật có nghĩa khí, nghe được chuyện ta muốn bái sư, tuy hắn không thể nhận lời những liền đồng ý giúp đỡ.
" Vài ngày nữa là lễ tế Tam Thanh[3], lúc đó các huynh đệ trong môn phái
đều đến đông đủ, ta sẽ thử hỏi ý kiến của các vị sư huynh ", hắn áy náy
nói: " Nếu như là lúc bình thường việc bái sư nhận đệ tử không nghiêm
ngặt đến thế đâu, chỉ bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, nạn yêu
tinh nổi lên khắp núi nên sư môn mới canh gác nghiêm ngặt như vậy, xin
cô nương bỏ qua cho ".
[3]: Tam Thanh: Ba vị thần tiên tối cao
trong Đạo giáo Trung Quốc, gồm: Ngọc Thanh là Nguyên Thủy Thiên Tôn,
Thượng Thanh là Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh là Đạo Đức Thiên Tôn.
Hắn xem ta như ân nhân cứu mạng, cư xử cực kỳ khách sáo.
Từ khi khỏe lên một chút, hắn ngày nào cũng tới thăm ta, hỏi han chút việc thường ngày, từ miếng cơm cho đến đủ mọi thứ đông tây nam bắc, hỏi han
ân cần, vô cùng tận tâm tận ý. Hắn còn tặng cho A Hàn một thanh tiểu
kiếm, dạy A Hàn chút võ công. Có vài lần hoa mắt ta còn nhìn nhầm thành
hắn đang nịnh bợ A Hàn, có điều nhóc con khó chịu kia hình như chẳng cảm kích tí nào.
Không biết tại sao mà nhóc trọc đầu tham ăn ta
gặp lúc lên núi cũng suốt ngày quấn lấy A Hàn, mặt dày bám theo, chẳng
những cho A Hàn kẹo mà còn cho cả đồ chơi, thế nhưng A Hàn chẳng thèm để ý tới nó.
Sau này ta mới biết khi ta đang hôn mê, vị Tứ sư
huynh phóng đãng ấy có đến xem vết thương cho ta, vẻ mặt nhỏ mọn lạnh
băng của hắn gây cho ta ấn tượng sâu sắc, cho nên ta cứ khi nghĩ đến
chuyện mình đã uống thuốc do hắn kêu đơn là mồ hôi lạnh cứ đua nhau túa
ra, May mà qua mấy ngày vết thương cũng không để lại sẹo, cũng chẳng đột nhiên ngứa ngáy hay gì đó. Ngược lại, nhóc trọc đầu còn dùng vẻ mặt lo
lắng hỏi ta, có phải ta đã đắc tội với Tứ sư huynh hay không mà mỗi lần
hắn thấy người bạn nhỏ bảo bối A Hàn của nó thì liền tỏ vẻ như muốn ăn
tươi nuốt sống, khiến nó sợ đến nỗi lần nào cũng phải đứng phía trước
che cho A Hàn.
Nhóc trọc đầu này mỗi lần kể chuyện là còn lôi thôi dài dòng hơn cả sông Trường Giang.
Nhóc trọc đầu không thích Đại sư huynh, bởi hắn lúc nào cũng ghen tị với
tiên thuật của Nhị sư huynh, hơn nữa tính tình lại kỳ quặc khó hiểu.
Nhóc trọc đầu không thích Tứ sư huynh, bởi Tứ sư huynh vừa phóng đãng vừa
xấu miệng, lại còn hẹp hòi nhỏ mọn, ánh mắt không đoan chính, cả ngày
trêu hoa ghẹo nguyệt, có lần còn dẫn một đám hồ ly tinh lên núi uống
rượu mua vui khiến gà chó không yên, suýt nữa làm cả ngọn núi rung
chuyển. Nhưng điều không thể tha thứ nhất chính là hắn cứ năm lần bảy
lượt chê giễu cái đầu trọc và cặp lông mày trắng, thẳng tay sát muối lên vết thương của nó.
Nó còn tỏ vẻ khinh thường mà nói với ta,
người Tứ sư huynh sùng bái nhất, thật ra chính là Nhị sư huynh. Cả ngọn
núi này có ai không biết cách hắn ăn mặc, đeo kiếm đều là phỏng theo Nhị sư huynh, nhưng hắn đã không chịu thừa nhận, lại còn khiêu khích Nhị sư huynh khắp nơi.
Nhóc trọc đầu cũng không thích Ngũ sư huynh
và Lục sư tỷ: Ngũ sư huynh tính cách yếu đuối nhu nhược, cho rằng Đại sư huynh tốt, Nhị sư huynh tốt, Tứ sư huynh tốt, Lục sư tỷ tốt, ngay cả
đống phân chó hoang ở ngoài sơn môn cũng tốt luôn, chẳng có chút cá tính nào. Còn Lục sư tỷ lại là một bà chằn hung ác, đối với ai cũng dữ dằn,
cả ngày bám lấy Đại sư huynh và Nhị sư huynh, lại còn hay đá lông nheo
với Tứ sư huynh và Ngũ sư huynh nữa chứ.
Kết luận cuối cùng chính là, đối với nhóc trọc đầu, ngoài Nhị sư huynh ra thì nó chẳng vừa mắt người nào cả.
Từ tận đáy lòng ta rất tán thưởng nhóc trọc đầu, không ngờ nói lại yếu cái nghề giúp Đế quân lau kiếm đến vậy, lại còn thay Đế quân đem tất cả
những người xung quanh ra soi mói một lượt.
Ta hỏi: " Vậy còn Ta suy huynh thì sao? ".
Nhóc trọc đầu nghe xong sững sờ, trên mặt hiện rõ thần sắc không vui, nói: " Không phải Tam sư huynh, mà là Tam sư tỷ. Tam sư tỷ đã mất từ lâu rồi
". Nó chỉ về một hướng của cấm địa nơi nội viện. " Mộ kiếm của Tam sư tỷ được chôn ở đằng kia, lũ chim chóc trên núi toàn đi bậy trên đó, cho
nên đệ ngày nào cũng ra đó bắt chim để nướng ăn ".
Xem ra tình cảm của nhóc trọc đầu với vị Tam sư tỷ đã chết này không tồi chút nào.
Chi Liên đế quân mãi vẫn chưa xuất hiện.
Tại sao Chi Liên đế quân lại đến nhân gian, còn trở thành " Nhị sư huynh "
của những người này? Câu hỏi này tựa như bám rễ trong lòng ta, cho nên
mỗi lần có cơ hội là ta lại vòng vo truy hỏi.
Nhóc trọc đầu
ngây ngô nói: " Đệ từ khi hiểu chuyện thì đã ở cùng với Nhị sư huynh
rồi. Bọn đệ đến bằng cách nào á? Ầm một cái, thế là đến thôi ".
Ồ, thật không thể nhìn ra nhọc trọc đầu tham ăn thế này mà lại không phải
người phàm, chỉ tiếc là ta không có tiên thuật, không nhìn được bản thể
của nhóc trọc đầu là gì.
Ôn Ngọc Tuyển lại lộ ra vẻ mặt ưu tư nói: Từ nhỏ ta đã được sư phụ thu nhận trên núi, ta cứ nghĩ rằng sư tôn chỉ có mỗi một người đồ đệ là ta, không ngờ có một ngày sư tôn đột
nhiên nói với ta, vài đồ đệ mà người đã thu nhận ở bên ngoài đang chuẩn
bị trở về… Ngày các sư huynh sư tỷ trở lại, phía chân trời nổi tường
vân[4], hai con phượng hoàng lửa dẫn theo hàng trăm loại chim chao lượn
phía tên ngọn núi đúng chín ngày. Lúc đó ta đã có cảm giác vị sư huynh
sư tỷ không phải là người phàm, về sau quả thật nghe nói, Đại sư huynh
và Nhị sư huynh đều đã thông được thiên nhãn.
[4] Tường vân: Đám mây mang lại sự tốt lành.
Càng hỏi càng kinh ngạc, xem ra vị Đại sư huynh mà ta chưa từng gặp ấy cũng
là thần tiên, nhưng cho dù ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được vị
thần tiên nào trên trời đã hạ phàm.
Rốt cuộc là chuyện gì mà
ghê gớm như vậy, ngay cả Chi Liên đế quân cũng không giải quyết được,
lại phải huy động cả một đội ngũ thần tiên?
Ôn Ngọc Tuyển nói rằng trước đó Nhị sư huynh của hắn được mời đến Côn Luân để bắt yêu,
lần này có thể trở về kịp lúc cũng là trùng hợp mà thôi. Hiện giờ vì lễ
tế Tam Thanh mà y bận tối tăm mặt mũi, nếu ta muốn giáp mặt tạ ơn ra tay cứu giúp của Nhị sư huynh ngày đó thì phải chờ qua vài hôm nữa.
Có điều, hắn mỉm cười nói, " Tính cách của Nhị sư huynh trước giờ đều lạnh như băng, đến lúc đó chỉ mong cô nương không bị kinh sợ ".
Ôi chao, ta cũng biết Đế quân tính tình lạnh nhạt khó gần, cũng từng phải
chịu tổn thương nặng nề vì y. Nhưng chưa gặp người này còn được, chứ đã
biết người mình mong đợi bao năm đang ở một nơi gần đó thì trong lòng ta cứ như có một đàn kiến đang bò vậy.
Ta kiềm chế thật lâu, cuối cùng không thể kiềm chế nổi nữa, một đêm nọ ta lén lén lút lút mò đến nội viện – nơi ở của Đế quân.
Không cần phải nói, khi ta vừa đi đến chân tường thì đã bị những đệ tử tuần
tra chặn lại. Đám đệ tử này cũng thật thực tế, lúc đầu ta nằm ỳ trên
giường giả bệnh thì toàn chỉ trỏ, khinh thường ta được bao ăn bao uống,
sau khi ta ở trước mặt chúng đệ tử tìm vị trưởng lão cai quản công việc
nội vụ rồi dâng lên lão một xấp ngân phiếu, góp phần to lớn trong việc
cải thiện của cuộc sống các đệ tử trên núi, thì nhóm đệ tử này lập tức
giống như thiếu nữ chuyển buồn thành vui, thái độ đối với ta và A Hàn đã thay đổi rõ rệt.
Ta nản lòng quay trở về, khi quay người lại ta liền tinh mắt phát hiện ra, ở đằng xa, Đế quân một thân áo trắng và
một nử tử trong y phục màu đỏ chói mắt đang đứng bên khóm hoa trong
vườn, thân mật ngắm hoa dưới ánh trăng.