Lý Tiểu Liên y thật sự chết rồi.
Lúc đầu ta vẫn còn đang sững sờ thì trên trời bỗng dưng truyền đến tiếng
gọi: "Bích Chỉ tiên tử, đến lúc trở về thiên đình rồi, Bích Chỉ tiên tử, đến lúc trở về thiên đình rồi".
Thân hình ta yên lặng lẩn vào giữa đám người trần gian, sau đó bay vút lên không trung.
Trên trời có một lão phụ dung mạo hiền từ và hai tiểu tiên đồng đứng ở đằng
xa. Mấy hôm nay chính là ngày cúng tế Bính Hà nguyên quân dưới trần
gian, cho nên ta vừa nhìn đã nhận ra, lão phụ này chính là Thái Sơn lão
mẫu Bích Hà nguyên quân.
Bích Hà nguyên quân đi đến trước mặt ta, khách khí nói: "Bích Chỉ tiên tử, ta vốn đi ngang qua nơi này, nhận được sự giao phó của Thiên Đế, đến khuyên tiên tử quay về thiên giới".
Ta hỏi: "Xin hỏi Thánh Mẫu có biết Chi Liên đế quân đã đi đâu rồi không? ".
Bích Hà nguyên quân mỉm cười: "Chuyện về Chi Liên đế quân, lão thân cũng có
nghe ngóng được chút ít. Bây giờ ba hồn bảy phách của Chi Liên đế quân
đã đầy đủ, được thiên binh dẫn về thiên giới rồi".
Một lúc lâu sau ta mới uể oải gật đầu.
Ta vẫn còn nhớ rõ đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, tuyết rơi rất
lớn, y khoác một chiếc áo choàng chui vào dưới gốc cây hồng mai, đứng
hướng về phía cây hoa mà thẫn thờ. Ta vốc một nắm tuyết, rón ra rón rén
định nhét nó vào trong cổ áo y từ phía sau, nhưng hình như y đã phát
hiện ra, thình lình xoay người lại.
Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc đó.
Tuyết bay lả tả, rơi lên người ta và y.
Rõ ràng cách nhau một màn tuyết, ta lại có thể nhìn rõ được một tia sáng
trong đáy mắt y. Ngày hôm đó y không nói gì, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt
khiến người ta hốt hoảng, y nhìn ta thật lâu, khóe miệng lộ ra ý cười
dịu dàng trìu mến.
Chính vào khoảnh khắc đó, ta biết rằng,
Chi Liên đế quân y thật ra đã khỏe lại. Tiêu hữu tiên quy[1], nếu y đã
khỏe rồi thì bắt buộc phải quay về thiên đình. Thế nhưng, cả hai chúng
ta đều ngầm hiểu và không muốn nhắc đến chuyện này. Bản tiên cô vẫn làm
một thiếu phu nhân an nhàn thoải mái, còn y vẫn làm một Lý Tiểu Liên giả vờ ngờ nghệch.
[1] Tiên hữu tiên quy: Thần tiên có chôn quay về của thần tiên.
Trò hề này giống như một vở kịch, dù có gắng gượng đến thời khắc cuối cùng
thì cũng không thể không đối mặt với chuyện "tiệc vui chóng tàn".
Ta cười khổ.
Tuy không biết Chi Liên đế quân làm như vậy bởi thật lòng hay là vì thương
hại, nhưng chỉ như vậy thôi ta đã cảm thấy mình có "lời" rồi.
Ta nói: "Đế quân đi như vậy chỉ đáng thương cho đôi phu phụ yêu thương con mình kia thôi".
"Tất cả những chuyện ở trần gian đều là số mệnh", Bích Hà nguyên quân nói:
"Ta nghe nói, Chi Liên đế quân cảm tạ ơn nuôi dưỡng của Lý gia, nên đã
tới Diêm Vương điện nhờ một việc để báo ân, sau khi Đế quân ra đi, dôi
lão phu thế ấy sẽ lại có được một đứa con khỏe mạnh, xem như kế tục
hương hỏa nhà họ".
Ta "a" lên một tiếng, vẻ mặt cổ quái liếc
nhìn phu thế nhà họ Lý dưới đất, nhìn họ mái tóc hoa râm, đôi chân già
nua… còn có thể sinh nữa hay sao?
Bích Hà nguyên quân khụ một tiếng, rút từ tay áo ra một tấm lệnh bài: "Lúc tiên tử quay về thiên
giới, nếu như thiên binh có hỏi gì thì cứ giao tấm lệnh bài này ra là
được".
Ta không hỏi thêm gì nữa, nhận lấy lệnh bài, cảm tạ
một tiếng rồi leo lên lưng Nhất Chi Mai, bay về phía tầng thứ nhất thiên giới.
Một ngày trên trời bằng một năm dưới nhân gian. Ta rời khỏi thiên giới thật ra còn chưa đầy một ngày.
Bản tiên cô hiểu hàm ý khi Bích Hà nguyên quân đưa cho ta tấm lệnh bài này, dương như có ý không định trị tội tự ý xuống trần gian của ta nữa.
Tất cả mọi thứ trong động phủ đều giống như trước đây, chỉ là không có Hàn
Nhi, cũng không có sư huynh, ta hỏi thăm Tửu Nhưỡng tiên tử mới biết họ
chưa từng về đây.
Cho dù nhớ mong Hàn Nhi, nhưng ta quyết gạt bỏ hẳn suy nghĩ lên tầng thứ ba thiên giới tìm họ. Ta mơ hồ cảm nhận
được mình sẽ chẳng thể tìm thấy sư huynh tại phủ Thiên Xu tinh quân. Bản tiên cô ngoan ngoãn chờ đến ngày hôm sau, vào nửa đêm khi ta đang tựa
vào thùng rượu, vừa hóng mắt vừa ngủ gật thì trên trán bỗng bị gõ một
cái thật mạnh.
"Còn biết đường vè à? Mấy ngày nay chắc vui sướng lắm nhỉ? "
Ta cười hì hì: "Vui thì vui, đang tiếc là không có Hàn Nhi bên cạnh, muội
nhớ nó lắm". Nhìn thấy bóng đen nhảy xuống khỏi thùng rượu, bỏ đi một
mạch chẳng thèm quay đầu lại, ta vội vàng nhảy bổ tới, ôm chặt lấy cánh
tay hắn, nũng nịu nói: "Sư huynh, là lỗi của muội, đã phạm sai lầm hết
lần này đến lần khác, phạm sai lầm này để che giấu cho sai lầm nọ, đã
sai lại càng thêm sai, sai đến mức không còn gì để nói. Huynh đừng có lờ muội đi như thế mà".
Lúc này sư huynh mới quay mặt qua, ta
nhờ vào ánh sáng từ cung Quảng Hàn chiếu xuống mà nhìn hắn, đáng sợ quá, cả gương mặt đên như đáy nồi[2].
[2] Ý nói đang cực kỳ tức giận.
Ta đùa nghịch làm nũng cả buổi, mãi mới có thể khiến sư huynh nguôi giận.
Hôm nay sư huynh rất thâm trầm, hắn nem theo khe suối nhỏ vòng quanh hầm rượu mà đi chếch về phía trên. Ta bị sự nghiêm túc của hắn lây nhiễm,
cũng nghiêm mặt, ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Ta hỏi: "Sư huynh, Hàn Nhi đâu? ". Hắn bực bội nói: "Đương nhiên là đưa về động Hồ Ly rồi".
Cả thiên đình chỉ có một động Hồ Ly, đó chính là Thanh Khưu.
Ta giật thót mình, ngoan ngoãn ừm một tiếng, lại nhìn thấy sư huynh chỉ
một chỗ bị cỏ dại che phủ: "Đây là chỗ mà bình thường muội hay lấy nước ủ rượu đúng không? ".
Ta ngạc nhiên hỏi: "Sao huynh biết? Muội tình cở phát hiện được nguồn suối này đấy, chỗ này rất khó tìm ra được. Mấy tửu nương khác muốn ủ rượu còn phải lên tít thượng nguồn để lấy
nước cơ", nhắc đến đây ta khó tránh khỏi hơi đắc ý.
Sư huynh
thưởng lại cho ta một cái lườm sắc lẻm, cười lạnh nói: "Ta còn biết được nguồn suối này liên thông với rừng hoa hạnh Đế Cơ trồng trên tầng thứ
ba thiên giới nữa đây, nơi đó đã tích tụ không biết bao nhiêu hoa hạnh
đắng trong hơn ngàn vạn năm. Nước suối ở đây quanh năm bị lây nhiễm, có
trở thành đắng cũng chẳng có gì lạ".
Ta kinh ngạc đáp: "Sao có thể? Mỗi lần trước khi lấy nước muội đều đã uống thử hết mà, nước suối này vừa trong vừa ngọt".
Sư huynh nói: "Rừng hạnh này do chính ta Đế Cơ tự trồng, lúc đầu Hạnh Hoa
tiên tử đã chịu ơn đức to lớn của Đế Cơ, từng hạ lời thề, suốt đời xem
Đế Cơ như chủ nhân, không bao giờ để Đế Cơ phải nêm một quả hạnh đắng
nào", nói xong hắn còn như cười như không liếc nhìn ta một cái: "Nếu như chính bản thân Đế Cơ nếm phải, nước suối này đương nhiên ngọt mát như
cam lộ rồi".
Ta cung kính đáp: "Sư muội ngu dốt không hiểu, xin sư huynh nói rõ hơn một chút, được chứ".
Sư huynh nói: "Thế nào? Ngạc nhiên lắm chứ gì? ".
Ta cười khan: "Cũng không hẳn. Bây giờ nghĩ lại, người khiến cho những
thượng tiên có địa vị cao như hai vị đế quân Chi Liên và Hoành Thanh
phải gọi bằng cô cô chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay".
"Lúc đầu, ta niệm tình muội cực khổ ủ rượu, di chuyển nguồn suối từ tầng thứ ba thiên giới tới đây. Muội cũng thật không khiến ta thất vọng, chỉ đi
lên thượng nguồn lấy nước một lần thì bệnh lười lập tức phát tác, vắt óc suy nghĩ đi tìm nguồn lấy nước thích hợp ở gần hầm rượu, cuối cùng phát hiện ra chỗ này thì liền vui mừng hớn hở".
Ta cười gượng: "Sư huynh quá khen".
"Hai ngàn năm trước, bởi vì muội cảm thấy mình vừa sinh ra đã là một vị
thượng tiên trên thiên giới, rất nhiều khó khăn trắc trở đều chưa từng
nếm trải dẫn đến việc tu hành khó tiến triển, thế nên không thèm nghe
thoe lời khuyên ngăn của ta, tự phong ấn thiên thể, xuống trần gian làm
môn đệ của Phổ Đà đảo chủ. Ta không an tâm về muội, đành phải phân thân
cùng xuống hạ giới bái làm môn đệ của Phổ Đà đảo chủ, trở thành sư huynh của muội. Sau đó tu luyện thành công, phi thăng lên thiên giới, trở lại thiên thể. Đúng lúc dưới hạ giới Lệ Ma chuẩn bị xuất thế, muội hóa
thành Bích Chỉ, xuống trần diệt ma. Chuyện sau đó chắc không cần ta phải nói nhiều nữa, tại Đại Hồng nhai của tầng thứ nhất thiên giới, muội bị
Thiên Lôi tập kích, không biết vì sao lại mất đi bản tính vốn có, còn
quên phần lớn ký ức, chỉ nhớ mỗi khoảng thời gian muội tu luyện ở chỗ
Phổ Đà đảo chủ. Cho rằng mình trực tiếp phi thăng lên tầng thứ nhất
thiên giới".
"Muội ở tại tầng thứ nhất ba trăm năm mà mãi vẫn chưa thấy muội khôi phục bản tính. Sau đó nhìn thấy tên tiểu tử Hồ tộc
kia thì lại càng thêm càn quấy. Khi đó ta vốn định lợi dụng Bản Mệnh
Nguyên Thần Hỏa muội lưu lại trước khi chưa tự phong ấn tiên thể để ép
muội hồi phục ký ức. Nếu không phải vì tên tiểu tử Hồ tộc kia ở bên
ngoài điện cầu xin thống thiết mấy ngày, ta thấy dáng vẻ y còn có chút
thật lòng thật ý nên cho phép y thử dùng cách khác, xem có thể làm cho
muội hồi phục bản tính được hay không. Nào ngờ chỉ vì nhất thời mềm lòng lại gây ra sai lầm nghiêm trọng! ".
"Ưm", bản tiên cô chột dạ hỏi: "Sai lầm nghiêm trọng gì? ".
"Muội còn mặt mũi để hỏi à? Ta hỏi muội lần này xuống hạ giới lại làm nên
chuyện tốt gì rồi? ". Hai tròng mắt sư huynh trợn trừng như thể hai
chiếc đèn lồng: "Đường đường là thần nữ trên thiên giới vẫn chưa xuất
giá, vậy mà lại để cho tên khốn kia lợi dụng không biết bao nhiêu lần.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, thiên giới còn mặt mũi nào nữa? Cơn tức
này, muội bảo ta phải làm sao có thể nuốt trôi? ".
Ặc, bản
tiên cô tự kiểm điểm lại mình, tất cả những gì ta đã làm trong khi hạ
phàm lần này, nói dễ nghe một chút là dũng cảm quên mình đi tìm tình
lang, còn nói khó nghe thì là vô liêm sỉ tư thông với nam nhân. Nếu là
khuê nữ nhà nào ở trần gian mà phạm phải việc này, thì chắc chắn sẽ bị
cho vào lồng heo thả trôi sông rồi.
May mắn, may mắn là bản tiên cô còn có chỗ dựa.
Bản tiên cô đầu tiên là cúi đầu phản tỉnh trong chốc lát, sau đó mới dùng ánh mắt tràn ngập trìu mến mà nhìn sư huynh của ta.
Sư huynh dùng vẻ mặt không có ý tốt để nhìn ta: "Bây giờ ta cho muội hai
sư lựa chọn, một là tự mình ngoan ngoãn thoe ta đến trước mặt Bản Mệnh
Nguyên Thần Hỏa để khôi phục ký ức cùng thân phận, hai là để đánh ngất
rồi lôi muội đi. Muội chọn phương thức nào? ".
Ta nuốt ngụm nước bọt: "Dùng Bản Mệnh Nguyên Thần Hỏa khôi phục ký ức có gây hậu quả gì không tốt không? ".
Sư huynh âm hiểm nói: "Nhiều nhất là có khả năng muội sẽ mất đi ký ức một lần nữa".
Ta "á" lên một tiếng. Sư huynh nói tiếp: "Muội cứ yên tâm. Sau khi muội tu luyện thành công và phi thăng lên thiên giới từ chỗ của Phổ Đà đảo chủ, đã cảm ứng lại lần nữa với Bản Mệnh Nguyên Thần Hỏa. Nhiều nhất muội
chỉ có thể quên mất đoạn ký ức trong mấy ngày nay và khi xuống dưới hạ
giới diệt trừ Lệ Ma thôi… Thật ra thì cũng không thể xem là quên được",
sư huynh nhíu mày: "Chỉ có thể xem là tạm thời quên đi mà thôi, bất kỳ
lúc nào muội cũng có thể bởi vì một sự kích thích nào đó mà nhớ lại,
chẳng qua là không biết phải mất bao lâu. Có thể là một khắc sau, cũng
có thể là ngàn năm vạn năm".
Ta vô thức lắc đầu: "Như vậy làm sao được? Tuy những ký ức trước đây rất quan trong, thế những ký ức bêy giờ cũng quan trọng không kém. Muội so có thể quên Hàn Nhi, quên… được
chứ".
Hắn lại bực bội nói: "Yên tâm! Ta không đến mức không
thấu hiểu đạo lý như vậy, sau khi hồi phục thân phận, ta sẽ kể lại cho
muội hiểu hết căn nguyên sự việc, còn chuyện phải định đoạt thế nào về
Chi Liên đế quân và Hàn Nhi, tất cả sẽ do muội quyết định. Trên khắp
thiên giới này, chuyện mà Nữ Ngự đế cơ đã quyết định, chưa từng có ai có thể lay chuyển được".
Câu cuối cùng nghe thật cám dỗ.
Nếu quyền quyết định chuyện giữa ta và Đế quân nằm trong tay ta thì…
Ta là Nữ Ngự đế cơ uy phong lẫm liệt, còn Chi Liên đế quân thì bộ dạng cứ như nàng dâu nhỏ…
Ta cô gắn kìm nén tâm trạng vui sướng trong lòng, còn lẩm bẩm thêm vài
câu: "Tuy thần tiên phải thanh tịnh vô vi[3], nhưng ngẫu nhiên được nâng cao một chút địa vị hư vinh cũng xem như là chuyện tốt. Ta hy vọng mình có thể quay về bản thân mình trước đây, không phải sống một cách qua
loa tùy tiện như bây giờ nữa".
[3] Thanh tịnh vô vi: Là từ ngữ của Đạo giáo, có nghĩa là tất cả phải tuân theo lẽ tự nhiên, không nên miễn cưỡng.
Trước mặt ta bỗng vang lên tiếng gầm của sư huynh: "Muội còn chần chừ gì nữa? Đế Cơ thân là chủ nhân của một cung mà chậm trễ không quay về, muội có
biết thân là ca ca của Đế Cơ, áp lực của ta lớn lắm không hả? ".
"Vâng vâng vâng! ", ta vắt chân lên cổ mà chạy: "Muội đi tìm Bản Mệnh Nguyên Thần Hỏa với huynh ngay đây! ".