Chương 10: Báu Vật Tạ Gia (Hạ)
Tác Giả: Mậu Lâm Tu Trúc
Edit: Mì xào
—–ooOoo—–
Tạ Liên so với cô thì lớn hơn hai tuổi, so với Tư Mã Dục lại lớn hơn một tuổi. Cho dù như vậy, cậu cũng chỉ mới mười tuổi thôi.
A Ly....... A Ly mặc dù hiện tại chỉ là một cô nhóc lolita (*), nhưng mà cô cũng là một người lớn thật sự. Tuy rằng cô đang thi lại, thì cũng chỉ đang cố gắng hoàn thành kỳ sát hạch........thôi được rồi, cô là dạng Bad Ending tiêu chuẩn.
(Lolita (1955) là một tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov. Tiểu thuyết được viết bằng tiếng Anh và được xuất bản vào năm 1955 ở Paris, sau đó được chính tác giả dịch ra tiếng Nga và được xuất bản vào năm 1967 ở New York. Tiểu thuyết nổi tiếng cả ở phong cách mới lạ lẫn nội dung gây ra các tranh cãi do nhân vật chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, một người khá nhiều tuổi có sự ám ảnh về tình dục với một cô gái mười hai tuổi tên Dolores Haze.
Sau khi được xuất bản, tiểu thuyết trở thành một tác phẩm kinh điển và là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất và gây ra nhiều tranh cãi nhất trong nền văn chương thế kỷ 20. Cái tên “Lolita” đã đi vào văn hoá phổ thông như là một từ để mô tả cô gái trẻ phát triển sớm về giới tính).
Đương nhiên, tuổi tác nội tâm không thể dùng phép toán đơn giản để tính. Sống trong thân thể lolita đã lâu, sống lẫn lộn bên các cô cậu búp bê bằng sứ, người lớn đối với tất cả các bạn khi nói chuyện đều hận không thể dùng giọng điệu ngọt ngào nói “ăn cơm nào”, “ngủ đi nào“. Ai mà chững chạc cho được.
Nhưng..........dù thế chăng nữa, hiện tại cũng không nên để Tạ Liên phải đến an ủi cô được. T__T
A Ly xấu hổ khôn cùng. Lời không bật ra khỏi miệng, liền ngấm ngầm tự khuyến khích chính mình là.
———— nhất định phải lấy lại sự tín nhiệm, phải cố gắng đem Tạ Liên đưa về cho thật tốt.
Cô cố gắng vuốt mặt, cố gắng hồi tưởng lại khóa học dã ngoại sinh tồn ở hiện đại.
Tạ Liên đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy A Ly sắc mặt trầm tĩnh đứng dậy, mọi ủy khuất cùng với bất an lúc trước đều đã xóa sạch, đôi đồng tử ướt át đã bình tĩnh lại, ánh hào quang từ đôi mắt đen láy càng sáng rực rỡ hơn.
Ngay từ thuở ban đầu hắn đã quý mến tiểu cô nương này. Giờ thấy cô không hoảng hốt, bấn loạn, trong lòng lại thêm nhiều phần tán thưởng.
Vốn dĩ không có ý định giải thích, nhưng cũng nói ra “Nơi này cách sơn trang hơi xa, có khả năng sẽ có mãnh thú lui tới. Không thể ở lâu. Muội có thể đi không?“.
“Có thể“.
Tạ Liên đưa tay ra. A Ly hơi sửng sốt một lát, rồi nắm lấy.
Bàn tay cậu trắng nõn thật là đẹp, hơn nữa ngón tay cũng thon dài. Lòng bàn tay khô ráo, có một số vết chai, hơi hơi cọ sát.
Tạ Liên cúi nhìn khuôn mặt lem nhem của cô, cười nói: “Tốt lắm, nhưng cũng đừng dẫm lên khoảng không nữa nha“.
A Ly: T__T. . . . . .thật mất mặt!Một tay Tạ Liên cầm nhánh cây giơ ở trước mặt để gạt chướng ngại vật, tay kia thì nắm lấy tay A Ly.
Lo A Ly sợ hãi, khi rảnh rỗi sẽ nói chuyện với cô, “Phía trước không xa chính là sông, bờ sông có nhiều tảng đá, rất trống trải. Chúng ta chọn một nơi đốt một đống lửa, sói hoang sẽ cũng không dám lại đây“.
“Ừm“.
“Mọi người trong nhà đang đi tìm chúng ta, nhìn thấy khói, nhanh thôi sẽ có thể tìm thấy“.
“...............Ờ“.
———Nếu như lúc ấy cậu ta không nhảy xuống, người cần tìm cũng chỉ có mỗi A Ly. Cậu đã sẵn lòng cùng cô chịu rủi ro........ A Ly nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nảy sinh sự hổ thẹn.
“Đừng lo, con rắn này có thể ăn được“. “Con sâu này cũng có thể ăn được“. “Con bướm này thật là lớn“. “Đó là một con mèo hoang!“.
“ Gạt người!“.
“Ha ha ha, đúng là gạt muội đó. Không thể tưởng được rằng muội còn nhạy bén đến vậy“.
............. =__=|||
Mặc dù A Ly trông cậu còn nhỏ mà lại cố tỏ ra bộ dáng đáng tin cậy, cảm giác khi đứng phía sau cậu, quả thật dù là gì cũng không đáng sợ.
Khoan đã nào........ lúc mà cô có suy nghĩ đó, trong lòng A Ly lại lệ rơi đầy mặt ——- đúng là phản rồi, chính bản thân “mình” phải bảo vệ “cậu ấy” mới đúng chứ!
Cứ tưởng rằng chỉ dùng lời nói để an ủi cô đấy, vậy mà Tạ Liên lại thật sự dẫn cô đi tới bờ sông.
Vẫn chưa tới kỳ mưa lũ, hơn phân nữa dòng sông đều đã đổ ra biển. Trên bờ sông rải rác đầy đá cuội, quả nhiên không có bao nhiêu cỏ cây.
Hai người từ ngọn núi đi ra, cũng đã không còn bao nhiêu khí lực. Nhìn thấy con sông uốn lượn, nhìn dọc hai bên dòng đều không thấy có người ở, bèn quyết định dừng lại nghỉ chân trước đã.
Vừa đi trên đường vừa nhặt nhạnh các nhánh củi khô, A Ly đang muốn tìm cách đánh lửa, Tạ Liên đã nhanh nhạy lấy đá đánh lửa nhóm được đống lửa, nhìn thấy trong nước có cá, tiện tay dùng nhánh cây đâm một nhát —— đâm trúng!
A Ly: . . . . . Cậu nhóc này rõ ràng chuyện gì cũng có thể làm được, phải gọi là tiểu siêu nhân mới đúng!
Tạ Liên giơ nhánh cây đã đâm được cá, cười tủm tỉm đưa cho A Ly, “Con này mới thực sự có thể ăn nè“.
A Ly: . . . . . . T__T, lại bị tên nhóc con này đùa giỡn rồi!
Dù sao hiện giờ cũng không nên lạm dụng tình cảm của một đứa trẻ.
Cô quyết định ném con cá lên một tảng đá, mượn chủy thủ của Tạ Liên để lóc vảy, mổ bụng, lấy ruột cá, bong bóng cá, mang cá ra......
Mặt mũi Tạ Liên xanh lè, xém chút nữa ói mửa.
A Ly: “. . . . . .Cá được câu lên cũng phải làm như vậy!“.
Tạ Liên lùi lại ba bước, “Quân........ Quân tử không nên gần nhà bếp!“.
Song sau khi được nướng chín, cậu ta vẫn ăn như thường.A Ly: =__,=|||
Tạ Liên: “giống như rượu thịt cũng đều đi qua đường ruột, đừng so đo tiểu tiết!“.
A Ly nhìn bộ dáng vô tâm vô phế ăn thật nhiều, bất giác trong lòng dần bình ổn. Cô không khỏi cảm thấy, thi sĩ thì thường hay phong lưu, câu nói này không phải là giả.
Cậu bé này tuổi mặc dù còn nhỏ nhưng đã biết gặp nguy không loạn, buồn vui đều có khí độ thong dong, tương lai sau này, quả thật có thể khiến người ta ngưỡng mộ.
Hai người ăn cá no nê, dần dần mọi khủng hoảng đều đã tan biến.
A Ly lấy nước rửa mặt, Tạ Liên thì ngồi tước vỏ cây bên đống lửa.
A Ly: “Bỏ nhiều lá ướt vô một chút, khói sẽ nhiều hơn. Huynh ngồi xa ra bên kia một chút ——– cẩn thận sặc khói đó“.
Tạ Liên rất biết nghe lời.
A Ly đang chăm chú rửa mặt, rửa cổ, lén quay đầu liếc nhìn Tạ Liên một cái, ai dè phát hiện cậu chàng cũng đang nhìn mình, mặt lập tức ửng đỏ, lan ra tận cổ áo.
=__=|||– thật sự không có biện pháp nào để xem tên nhóc này là đứa nhỏ thuần túy.
“Thực xin lỗi, vì đã không thể thắng lại cái hà bao đó“. Cậu nhìn A Ly, đôi mắt sáng như ánh mặt trời, màu mực vàng lấp lánh như ánh nắng hồ chiếu rọi. Đột nhiên nói.
A Ly: “Hả?“.
“——-đã tặng nó cho huynh, vậy mà huynh lại để thua“.
A Ly chợt nhớ ra cái ngày mà Tạ Thái Phó đánh cậu thua tơi tả, cô nhìn biểu tình mong mỏi của cậu. Rốt cục cũng vỡ lẽ —— cô biết ngay mà, làm sao mà Tạ Liên lại có thể mang trên người một cái hà bao của nữ hài tử chứ?
Cười trừ: “Cá huynh tặng cho ta, ta cũng ăn sạch rồi”
“Ơ.......“.
A Ly cười híp cả mắt, nói: “Quan trọng là tình cảm, quên cái hà bao đó đi. Đừng nhỏ mọn như vậy“.
Tạ Liên nghe vậy cũng bật cười, rõ ràng cũng đồng ý “............Tại vì đã thua cuộc trước mặt muội, khó tránh khỏi có chút lưu tâm“.
“——– vậy muội sẽ thêu cho huynh cái khác”, A Ly nói, rồi cô nghịch nước sông, hướng mắt nhìn xuống, trong nước cũng hiện lên một đôi mắt, sáng trong thanh khiết như những bông tuyết bay lượn đầy trời, đang mở to, nhìn mình.
“Lần này không được để thua đó nha“. Cô đánh loạn vào mặt nước, nói với Tạ Liên.
“Ừm“. Tạ Liên nói, “Ta cam đoan, cả đời đều sẽ mang theo bên mình“.
Đột nhiên ở đằng xa bỗng vang lên tiếng hát.
Cả hai người đều lập tức căng thẳng, hướng mặt về phía đang vọng ra tiếng hát.
Trông thấy một tiểu cô nương khoảng tám tuổi, đang vác trên lưng một cái sọt trúc nho nhỏ, dẫm trên đống đá cuội, nhảy từng bước lại đây.
Cô bé kia trên lưng thắt một dải lụa thành hình con bướm, cùng một kiểu nhỏ nhắn mềm mại. Mặc dù chưa được lớn cho lắm, cũng đã có thể thấy được vẻ xinh đẹp tuyệt vời, khí chất cũng rất thanh thuần. Chớp đôi đồng tử đen láy nghiêm túc nhìn bộ dạng A Ly, ngơ nga ngơ ngác.A Ly với Tạ Liên đã thấy rõ khuôn mặt của cô bé ấy, đều hơi hơi hoảng hốt.
——– Cô bé ấy đem so với A Ly cứ giống như là hai chị em sinh đôi, giống nhau đến tám chín phần.
“Hai người đang bị lạc đường phải không?” Tiểu cô nương không rõ nguyên do nên mới hỏi.
Tạ Liên thấy A Ly không lên tiếng, bèn tiến lên phía trước che chắn cho nàng, nói: “Đúng vậy, muội từ đâu đến đây?“.
“Muội là từ thôn bên kia đến“. Tiểu cô nương chỉnh lại giỏ trúc trên lưng, nghiêng thân mình thăm dò A Ly.
A Ly quay đầu bỏ đi gảy đống lửa.
Mới vừa rồi cô đã nhắc nhở Tạ Liên, mà ngược lại chính mình lại đứng ngược chiều gió, làm bụi khói cứ cuồn cuộn đập vào mặt, bị sặc khói liên tiếp hắc xì, sau đó nước mắt đầm đìa.
“Trên núi có thật là nhiều đại binh đang lục soát, có phải là đang tìm kiếm hai người?“.
“Ừ, bọn họ đang ở đâu?“.
“Để muội dẫn hai người đi!“. Tiểu cô nương xung phong chỉ đường, rồi đi qua kéo A Ly theo.
A Ly mới vừa lau chùi nước mắt ở trên mặt, lại lần nữa hé ra khuôn mặt lấm lem.
“.........Mau rửa mặt đi“.
A Ly tùy tiện lấy tay áo chùi chùi, “Không sao đâu, tranh thủ tìm đường đi“.
Tạ Liên mấp máy môi, cảm thấy thú vị, cũng không lên tiếng.
Tư Mã Dục hồi cung cầu khẩn Hoàng Hậu, sau đó tìm được Hoàng Thượng, điều động năm trăm người đi lục soát quanh núi.
Cậu ta đi theo lòng vòng cả ngày, cả đám người đều lo lắng đề phòng, sợ lơ là Thái Tử sẽ lạc mất. Nhìn thấy một thôn nhỏ ở dưới núi, khuyên can mãi, rốt cục cũng khuyên được cậu ở lại chờ tin tức.
Đến một nhà trong thôn đang quét dọn ngoài sân, nghênh đón cậu đi vào, cẩn thận hầu hạ.
Chủ mẫu mặc dù không biết thân phận của cậu, nhưng cũng đoán được là người vô cùng phú quý, bèn lặng lẽ gọi nha đầu đến, hỏi, A Thanh đâu rồi?“.
“Tiểu thư đã ra ngoài từ sáng sớm“.
“Thật không ra dáng khuê tú!“.
Tạ Liên cùng với A Ly đều không thể nào ngờ đến, té ra chỉ cần quẹo qua một khúc cua, ở bên kia núi lại có một thôn trang nhỏ.
Cả hai đều ngượng ngùng.
Chỉ có tiểu cô nương kia là vẫn đang dương dương tự đắc, tay vung vẫy cành trúc, ngân nga một bài hát. Tiếng ca kia uyển chuyển mềm mại, nhưng ca từ thì rất 囧.
“A Thanh lên núi í a... bẻ măng. Bẻ hết măng í a... đi về thôn. A huynh dắt tay a tỷ í a.....đi ở đằng sau........“.
Hơn nữa còn vừa hát vừa cười.
A Ly: =__=|||. . . . . . Đến tột cùng cô nhỏ đó đang hát cái thể loại nhạc gì!
“A huynh a tỷ, hai người có muốn ăn măng hay không? Hộc hộc!“.Tạ Liên: “được thôi“.
Tiểu cô nương đối diện với đôi mắt đen thanh khiết ẩn chứa nét cười kia, lập tức tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng, trên hai gò má nổi lên vệt ửng hồng. Không chịu thua kém, cố tình quay đi, chạy đến trước hai bước, “Không thèm cho huynh ăn!“.
A Ly: . . . . . .
(Mì: Sao mà A Thanh lúc nhỏ lại đáng yêu đến như vậy được chứ? cười lộn ruột với bài ca của con bé :))))))
Vào thôn, Tư Mã Dục đã sớm nhận được tin tức, vội vã chạy ra đón.
Nhìn thấy người đứng phía sau Tạ Liên, ngực lại như chạm phải thứ gì cứ khẽ nhói lên. Đẩy người dẫn đường đang đứng phía trước ra, chạy vội tới.
A Ly nhìn thấy cậu thì kinh ngạc hốt hoảng, thấy không còn chỗ nào để đi, vội chạy đến phía sau Tạ Liên để nấp.
Tạ Liên hơi hơi khó hiểu: “Làm sao vậy, A Ly?“.
A Ly tự nhận thấy mình thực hồ đồ. Người mà Tư Mã Dục thực bụng thực dạ yêu thích đang đứng một bên, cô trốn là trốn cái gì, như vậy không phải là đang tự mình đa tình sao?
Dù vậy, cô vẫn không thể kiềm chế chính mình vành mắt đỏ ửng, “Không.......“.
Tư Mã Dục dừng bước.
Cậu ta tinh tế nhìn A Ly —– mặt mũi lấm lem như mèo, so với A Trúc sạch sẽ mềm mại, hình dáng quả thật không giống. Thế nhưng........
Tạ Liên cũng nhìn thấy Tư Mã Dục, nghĩ đến thanh danh của vị Thái tử này, trong lòng cũng dần dần hiểu được —–A Ly tốt xấu cũng là khuê nữ Vương gia, quả thật không nên để người khác nhìn thấy.
Bèn lặng lẽ che chắn trước mặt A Ly.
Rồi cậu trông thấy trong đám người kia có điền khách nhà mình, gọi một người tới, phân phó: “Làm phiền đi chuẩn bị một chiếc xe bò“.
Đem A Ly đẩy lên xe bò, Tạ Liên mới tự mình nói với Thái tử vài câu.
Bất kể là người lạc đường là A Ly hay là Thái tử, đứng ở bên ngoài lâu quá thực sự không nên. Cả hai đều ngầm hiểu, khách sáo nói chuyện mấy câu. Sau đó Thái tử thu binh, Tạ Liên về nhà. Hôm khác lại nói tiếp.
Nhìn theo xe bò thong thả rời đi, Tư Mã Dục buồn bã mất mát. Dường như trong lòng đã đánh mất một thứ gì đó quý giá.
Còn đã mất đi cái gì, căn bản không thể hiểu được.
Thở dài, vừa quay đầu lại, liền trông thấy một tiểu cô nương đang chớp mắt nhìn hắn.
Đầu óc Tư Mã Dục trở nên trống rỗng, “A...... A Trúc?“.
“Hả?“.
Mặc dù không biết lai lịch của thiếu niên này. Nhưng Tam công tử Tạ gia, trong thôn này ai mà không biết? Đến ngay cả Tạ Thiếu chủ cũng cung kính khách khí cúi đầu đáp lời, thì thân phận làm sao có thể thấp?
Chị dâu của tiểu cô nương đứng trong viện nắm chặt mảnh khăn tay như muốn xé ra thành từng mảnh, nhìn thấy cô nàng ngu ngơ, vội đẩy cửa chen ngang, nói: “A Trúc, muội về rồi hả?“.
Tiểu cô nương liền ngậm miệng lại. Cắn môi, cúi đầu đá mũi chân.
Tư Mã Dục vẫn còn hơi mờ mịt, “Muội........Muội đến Tạ gia làm khách à?“. Tình trạng nhà này, như thế nào cũng không giống như có thể bước vào cổng Tạ gia.
“Gia viện tuy nhỏ, nhưng tổ tiên đã từng làm quan. Lại thay mặt Tạ gia trông coi điền khách, thỉnh thoảng cũng cùng các phu nhân thưa lời“. Tẩu tử giúp cô bé trả lời, cười bồi chuyện với Tư Mã Dục: “Các phu nhân đều rất xem trọng A Trúc. Chỉ là do gia đình sa sút, nên thật là ủy khuất cho đứa nhỏ này.....“.
Tư Mã Dục nhìn một lần nữa, thấy tiểu cô nương trắng nõn trầm lặng, khí chất quả thật khác xa so với các cô gái gia đình khó khăn. Thì hơi tin tưởng một chút.
Lại tinh tế đánh giá cô.
Không có loại cảm giác làm cho trái tim đập nhanh.
Một lát sau, sâu trong đôi mắt có một chút thất vọng, “Ngươi tránh ra đi. Ta cùng với muội ấy nói chuyện mấy câu“.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người, Tư Mã Dục vẫn còn có chút chán nản, “Chuyện, ngày hôm đó......“.
Rõ là hỏng bét, sao lúc đó mình lại có thể hôn vậy chứ? Bây giờ lại nói không phải cố ý ———— ôi trời, danh tiết cô nương nhà người ta đều bị hủy cả rồi!
“Phải rồi, nếu không thì............“.
“Tên muội là A Thanh”, tiểu cô nương chặn lời cậu, ngẩng đầu cười với cậu. Nụ cười kia tươi sáng khôn cùng, giống như tia nắng ban ngày, chói lòa cả mắt “Tên muội là A Thanh, là tên cha mẹ đặt cho, cả đời sẽ không thay đổi. Muội không phải A Trúc“.
“.................”
Cô ôm giỏ vào trong ngực, đào bới, lấy ra hai khối măng to to, đưa cho Tư Mã Dục: “Đây mới là A Trúc, tặng cho huynh!“.
Đã giải bày hết nỗi lòng, ôm cái sọt không, nhẹ nhàng nhón chân, chạy vào nhà.
Tư Mã Dục đem măng đưa cho gã thị vệ, “Tạ gia đã lạc mất một cô nương, đó là ai?“.
Hết chương 10.
P/s: Đúng là nghiệt duyên mà!! Người nào cũng đều đáng thương, đáng yêu. Không biết phải thương ai bỏ ai mới tốt....
À quên, vẫn còn một tên yêu nghiệt vẫn chưa chính thức xuất hiện ^^~~~~
Facebook Twitter Google+ LinkedInmore Pinterest Tumblr Email