Chương 31: Chim Yến Xây Tổ (nhị)
Tác Giả: Mậu Lâm Tu Trúc
Edit: Mì Xào
——ooOoo——
(Đây là link đọc convert chương 30 cho những bạn không có pass để đọc, bên TTV convert hụt một chương nên chương 30 của Mì so với bên đó là chương 29, nên các bạn đừng thắc mắc gì nhé: LINK )
Lần này, tin tức được truyền đến các bậc cha mẹ vẫn là —— đôi vợ chồng nhỏ bận quần áo mà ngủ.
Nhưng cảm nhận của lần thứ hai so với lần đầu tiên thật sự không gì có thể so sánh nổi.
Hoàng hậu và Hoàng Thượng thừa hiểu thằng con trai của họ. Anh ta đã ngang nhiên giả tạo thiệp mời, hồ đồ chạy đến quý phủ của Vương Thản để tham gia vào bửa tiệc chọn con rể cho đủ số, hành động đó khó mà nói rõ ràng là đúng hay sai.
—– Anh ta đã coi trọng khuê nữ nhà người ta, tuy rằng có thể dựa vào quyền thế, nhưng vẫn chân thành dùng những phương thức thực tế khác để theo đuổi người ta.
Là một Thái tử, biểu hiện như vậy cũng quá giảm giá trị đi. Anh nói đi, trên tay anh có đặc quyền sao không chịu dùng đi hả? Anh còn dám cùng người ta cạnh tranh cho công bằng, mà không thấy gia đình người ta có mối quan hệ nhiều năm! Quen thuộc đến mức con chó giữ nhà nhìn thấy nó cũng chả thèm kêu, có kêu thì cũng chỉ là cái kêu âu yếm, đã thông qua cửa. Bẩm sinh anh với người ta đã không cùng một điểm xuất phát. Cho nên, nếu đã xem trọng thì nên chạy nhanh đến rồi tóm lấy, cứ giữ chặt làm của riêng đã rồi tính sau đi! Đó mới là sự công bằng chân chính của đế vương có hiểu hay không hả!
Dĩ nhiên, Hoàng hậu và Hoàng Thượng không thể nào trực tiếp nói điều đó với Thái tử.
Bởi vì bọn họ đối với mối quan hệ cá nhân giữa Tư Mã Dục, Tạ Liên, Vương Diễm và Vệ Lang rất đỗi yên tâm. Bảo Thái tử dùng phương thức đó đối đãi với thế gia, cũng hơi cảm thấy không ổn —– triều đại này chính là như vậy. Anh phải nhớ kỹ bản thân mình sinh ra ở gia đình đế vương, nhưng lúc không cần thiết thì không nên để chính mình tỏ ra là quân chủ. Nếu không, có ngày anh sẽ bị người ta làm cho mất mặt.
Đó là lí do vì sao Hoàng Thượng chỉ có thể từng bước một giành lấy, thay nhi tử đoạt người.
Dù sao thì đứa con dâu này ông cũng đã chọn trúng ngay từ đầu. Mấy năm nay, nếu không phải vì chiếu cố đến cảm xúc của lão nhân gia Thái Hậu, thì việc đã định đoạt lâu rồi.
Đến cả Thái tử cũng rõ ràng yêu thích, thì chuyện kia cũng nên thành toàn cho nó.
Nhưng mãi cho đến lúc này, Hoàng Thượng và Hoàng hậu mới ý thức được —- bọn họ đã không chú ý tới ý nguyện của khuê nữ Vương Thản.
Mà cô khuê nữ này của Vương Thản, rõ ràng là rất không nguyện ý. Mà thằng con của hai người, rõ ràng không phải là tâm nguyện kia của con bé.Hoàng Thượng hơi phát cáu.
“Chọn ra hai mỹ nhân tặng cho A Mang đi“. Một ngày nọ, ông đã nói với Hoàng hậu thế đó.
Hoàng hậu:........... =__=|||
“Muốn chọn thì tự ông chọn đi, tôi không rảnh đi làm cái chuyện xấu xa này“. Hoàng hậu thực sự dở khóc dở cười, “Thằng bé mới vừa thành thân, nhìn chung hai đứa hãy còn xa lạ. Khuê nữ kia của Vương Thản thiếp đã xem qua, ngoan ngoãn đến không thể ngoan ngoãn hơn, biết săn sóc đến mức không thể săn sóc hơn nữa. Theo thiếp thấy á hả. Sau này rất có khả năng cùng A Mang tâm đầu ý hợp, làm như vậy chả khác nào cắt đứt một mối lương duyên“.
Hoàng Thượng nhíu mày, “Chưa từng thấy ai không đau lòng cho nhi tử lại đi đau lòng thay con dâu“.
Hoàng hậu cười cười, lấy quả mơ tươi nhét vào miệng của ông, “Thiếp thế này mới tính là đau lòng thay nhi tử. Ông còn muốn gây thêm phiền phức làm gì! Hãy đợi mà xem, sau này bọn nhỏ sẽ phát triển tình cảm như thế nào“.
—— nói thật. Lúc Hoàng hậu gả cho Hoàng Thượng, ông mới tròn mười bốn, dáng dấp không cường tráng mà tính tình lại trầm thấp, đã chẳng phải anh tuấn thần võ, ngược lại còn có tinh thần mặt xám mày tro. Ngay từ đầu bà đã không xem trọng, thì ai mà chả vậy, những cặp vợ chồng mới cưới, chưa thân chưa quen nên bổn phận thê tử chỉ dám ước mơ và nhìn vào những mặt tốt của tướng công mà thôi. Ban đầu vợ chồng luôn giữ đạo lí chân thành, bà cũng không hi vọng nhiều. Vẫn là sau một thời gian chung sống lâu dài, dần dần mới bị sự đáng tin ẩn sau sự trầm thấp cùng với sự ôn nhu của hoàng tử thứ xuất này hấp dẫn, rồi tình yêu cũng âm thầm mà đến.
Bà thực sự cảm thấy, nhi tử của mình tốt trên tất cả mọi mặt, kẻ nào đuôi mù mới không xem trọng anh. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, tính khí của anh bộp chộp quá, danh tiếng lại không đáng tin cậy, không gây được thiên cảm trong lần tiếp xúc đầu tiên, đó mới chính là mắt nhìn người của người ta, chính là gia giáo có vấn đề. Cũng không thể trách A Ly hoàn toàn được.
“Phải coi sao đã“. Hoàng Thượng vẫn còn hơi hờn giận, nói lẫy.
Hoàng hậu cười nói: “Thiếp sẽ để ý“.
Vì thế mẹ A Ly lại lần nữa tiến cung thăm A Ly.
Lần này, việc giáo dục không phải là làm cách nào để quyến rũ đàn ông. Mà là —– muốn sống cả đời với phu quân, hơn nữa người ta còn là Thái tử, hôm nay khuê nữ của mình đắn đo với người ta, sau này chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Huống chi, là của cô chính là của cô, không phải của cô dù cho cô có nhớ thương cũng không cách nào là của cô. Không nên làm khó chính mình như vậy, khiến cho cha mẹ phải đau lòng.
A Ly: ......
A Ly mang một mối tâm sự, nhưng không sao nói nên lời.
Cô không hề tự làm khó mình, thật đó. Cô chính là đang suy nghĩ cẩn thận —- lần thi thứ hai nửa đường đi đổi nam chính, rốt cuộc chuyện cũng thành ra thế này. Gần như là muốn chết đi sống lại, đã đến mức này rồi, lẽ gì lại cứ bẻ cong suy nghĩ của chính mình kia chứ?Tư Mã Dục thích cô là thật lòng cũng thế, mà giả thì cũng thế. Dù sao trong lòng cô hiểu rõ, chính mình thật sự thích anh là đủ rồi. Cô chỉ muốn đem những tiếc nuối của lần thi đầu, toàn bộ đều phải tránh né hết.
Chính là cô đang cân đo tâm ý bản thân, có thật sự nên đồng ý trải qua thêm một mối tình với anh nữa hay không.
Giờ phút này, cô chỉ có một cái tâm sự đó thôi đó, may mà mẹ cô đã đến đây, nên mới thẳng thắn phó thác.
“A nương còn nhớ A Thanh của Tả gia không?“.
“Cái con bé có ngoại hình giống con ấy hả?” đương nhiên mẹ A Ly phải nhớ rõ ràng rồi —- Vương Thản không có biểu hiện thân thiết trong dòng tộc mấy, trên địa vị công chính, cũng đặc biệt tiến cử không ít gia sĩ bần hàn. Mấy năm nay, cửa nhà cũng có không ít các sĩ tử nghèo lui tới. Nhưng gia đình Tả Giai Tư chắc chắn là có ấn tượng nhất.
Mỗi dịp lễ lớn nhỏ, tiểu cô nương nọ đều nhớ kỹ phải đem tặng một phần lễ tự tay làm. Không so đo có quý giá hay không, nhưng có thể nhận ra đã bỏ nhiều công sức khéo léo.
Mẹ A Ly cũng cho người đi thăm hỏi cô ấy —- họ đều nói là càng ngày càng xinh đẹp ra, khí chất tao nhã, là người xinh đẹp rực rỡ. Mặc dù không nói rõ, mẹ A Ly cũng có thể đoán được — tướng mạo bề ngoài của cô nương nọ xem ra đã bỏ xa A Ly rồi.
Liền nhíu đôi chân mày. Khuê nữ nghĩ nhiều đến một cá nhân như vậy, chỉ e không ổn.
Mới hỏi dò, “Con muốn cho con bé đến gặp con vài ngày?“. Chuyện này không phải là một việc khôn ngoan.
A Ly liền lắc đầu, nói: “Trước đây quen biết, nhà muội ấy có anh trai và chị dâu đối xử không tốt lắm. Bỗng nhiên nhớ tới, cho nên muốn hỏi một chút“.
Mẹ A Ly cười nói: “Ngốc thật. Đã có con che chở như vậy, anh trai và chị dâu con bé còn dám sao? Con bé đó sống rất khá“.
A Ly lại nói: “Trước đây nghe nói muội ấy đồng ý với người ta, mà hai bên gia đình có chút lục đục. Không biết hiện giờ thế nào rồi“.
Mẹ A Ly thầm để trong lòng, nói: “....... Để a nương trở về cho người hỏi thăm một chút“.
A Ly gật gật đầu, nói thêm: “Muội ấy cũng không còn nhỏ, không lập gia đình cũng có thể đợi thêm hai năm nữa. Nếu bên kia vẫn muốn hủy hôn, thì không cần phải nói gì thêm“. Nhất thời A Ly suy nghĩ sâu xa, lại có chút không cam lòng và hối hận, nhưng cũng bất đắc dĩ, đành nói: “Bình thường muội ấy trông giống với nữ nhi, tính tình lại vui vẻ. Nếu a nương thấy thích, cũng nên thường qua lại“.
Mẹ A Ly đáp ứng, nói: “Nhận được tình cảm này của con, a nương nhớ kỹ“.
A Ly lại gật đầu.
Hai mẹ con nói thêm chút việc linh tinh, nhưng cũng không thể ở lâu. Không bao lâu sau, mẹ A Ly cũng phải ra về. Trước khi đi, ra vẻ như vô ý đề cập tới: “Vài ngày trước, tam lang Tạ gia -Tạ Liên cũng đã định hôn sự —- đính hôn với tiểu thư Hoàn gia, con cũng biết rồi đó, khuê danh là Hoàn Đạo Liên. Con với con bé kia coi như cũng là khuê trung tri giao, Tạ Liên lại là bạn thân của Thái tử, cũng nên chuẩn bị một phần hảo lễ, đến chúc mừng hai đứa nó“.Nhẹ nhàng nói xong, liền mang theo thần sắc thận trọng, tinh tế đánh giá A Ly.
A Ly không hề lộ ra chút khác thường nào, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Nữ nhi nhớ kỹ“.
—– mặc kệ cô không mang tư tâm, nhưng vẫn phải có bản lãnh không thay đổi sắc mặt, chuyện trước kia của hai người, cũng sẽ không gây ra biến cố gì nữa.
Mẹ A Ly thả lỏng tâm tư trong lòng, cười nói: “không thì chỉ gửi một phần thôi cũng được“.
Đầu Hạ đã qua, chính là mùa mưa dầm của Giang Nam. Hơn nửa tháng nay chưa có một ngày nào là khô ráo, mưa phùn cứ bay bay mãi. Mọi cảnh vật đều ướt sũng, những chuyện nối tiếp chuyện, đã mấy ngày rồi không thể làm.
Thời tiết thế này, mặc dù làm người ta thanh thản, nhưng cũng làm người ta ngán ngẫm.
A Ly nhàn rỗi không có gì làm, vẫn như trước nghiên cứu ẩm thực theo mùa, thỉnh thoảng cũng trổ tài may vá —- với tính cách không nóng không lạnh của cô, loại chuyện như thêu thùa lại là thích hợp nhất. Cô có thể làm được bức tranh thêu đem so với thợ thêu thùa trong cung không hề thua kém. Sau này nhỡ có chuyện gì phát sinh, có thể dựa vào tay nghề này, cũng đủ nuôi sống bản thân mình. Thư pháp mặc dù không thể đem so với các tiền bối trong nhà, nhưng cũng được đánh giá tốt. Ít ra còn dùng để viết lên thân quạt vẫn có thể bán được ra ngoài.
A Ly đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài Tư Mã Dục cũng mới trở về.
Nhưng không hề quấy nhiễu cô, chỉ nhẹ nhàng vòng ra phía sau cô ngắm nhìn. Nhìn thấy tay A Ly thì đang múa may, nhưng xem vẻ mặt kia, thì tâm tư sớm đã bay tới chân trời nào rồi.
Tư Mã Dục không thể hiểu được sự bất an của cô, liền trực tiếp ôm cô từ phía sau. Rồi cọ cọ lên thái dương của cô.
Ngoài cửa sổ mưa rơi thánh thót, nhỏ mảnh như những hạt sương tưới mát cỏ cây hoa lá, nhìn ra bên ngoài, chính là cảnh tượng tươi tốt sum xuê. Lúc này, anh ngửi được hương thơm trên quần áo, nên không hề cảm thấy cơn mưa mang phiền muộn gì.
A Ly liền bâng quơ cười nói: “Đã trở lại cũng không thèm nói một tiếng“.
“Chỉ là muốn nhìn xem nàng đang làm cái gì“.
“Giờ đã thấy rồi chứ?“.
“Ờ. Sau đó lại tự hỏi, nàng đang suy nghĩ gì?“.
A Ly: ...... cũng rảnh quá ha.
“Hôm nay a nương đã tới“.
“Ừm“.
“Muốn ta đừng gây khó dễ cho chàng, nếu không sau này sẽ phải chịu thiệt“.
Tư Mã Dục:........ hiểu thấu lòng dạ của nữ nhi quá ha!
“Chuyện, cho dù nàng có gây khó dễ cho ta, sau này ta cũng sẽ không để nàng phải chịu thiệt“. Nếu muốn, mỗi ngày đều có thể cam đoan, “tuy nhiên nếu đã không gây khó dễ cho ta, cũng có một cách khác“.”Hả, nói nghe thử một chút đi“.
“À...... Dù sao thì cũng phải có lợi đã chứ!“.
A Ly bật cười, nghiêng đầu chọt vào mi tâm của anh, “Chàng đừng có mà nói qua loa“.
Tư Mã Dục bị chọt đến nhộn nhạo, thấy bức thêu trên tay cô thật tinh xảo, liền lấy lên xem, nói: “Lần nào đến cũng thấy nàng ngồi thêu, là do cục thêu trong cung đưa đến không đẹp hả? Nên nàng mới phải làm việc này.”
A Ly nói: “Không phải là không đẹp, chỉ là cứ thấy cái mình tự làm hợp ý mình hơn thôi“. Không thèm nói nhiều với anh nữa, đã muốn thả đống đồ thêu xuống, nói: “gần đây mưa hoài, bay lất phất rơi đầy áo rồi kìa, chàng đi thay y phục khô ráo đi. Ta đi nấu bát canh rau, chập nữa đến dùng. Ta vẫn còn có chút việc muốn thương lượng với chàng đó“.
Điều phải thương lượng, chính là tân hôn của Tạ Liên.
Lễ thành hôn của Thái tử khác xa với người khác, lễ nghi thì nhiều, anh lại là con trai một. Chiếu theo lệ thường, lệnh cho Vệ Lang và Tạ Liên phải đến đón dâu, còn anh chỉ việc đứng tại cổng Đông cung dẫn theo các cung nhân Đông cung đứng chờ đợi, rồi mới nghênh đón tân nương tiến vào Đông cung giao bái.
Nếu là hôn lễ của người ngoài thì thôi đi, nhưng hôm đó là Vệ Lang và Tạ Liên đích thân đón dâu, thân phận so với người ngoài tất nhiên là không giống nhau. Hôn sự của bọn họ, tất nhiên anh cũng phải chuẩn bị đặc biệt hơn.
Tư Mã Dục nhìn thấy A Ly thản nhiên, còn hơi hơi hối hận bản thân mình đã suy nghĩ quá cẩn thận. Nếu A Ly đã nói, anh cũng sẽ không che giấu làm gì, nói: “Theo lệ thường đồ vật ban thưởng tất nhiên không thể thiếu ..... đây là hôn sự của Tạ Liên, ta nghĩ nên tự mình thu xếp. Nhưng lại sợ Thái Phó bên kia lễ tiết rờm rà, trái lại hơi giống giọng khách át giọng chủ“. Rồi nhỏ giọng nói với A Ly: “Còn đi hay không đi, đến tám phần là phải cải trang đó. Nàng có muốn đi cùng không?“.
A Ly cúi mắt rồi lắc đầu, “ta không đi đâu“.
Tư Mã Dục nhớ ra, A Ly quả thật là do anh đoạt được từ trên tay Tạ Liên, còn dắt người ta đến trước mặt cũng khó tránh khỏi khoe mẽ, sự hưng trí phấn chấn tràn trề đang từ trên trời bỗng dưng bị dẫm xuống nát bét. Lúng ta lúng túng nói, “Quả thật...... đi cũng không hay lắm. Chỉ có điều, khó mà có được một cơ hội như thế này, tất nhiên phụ hoàng và mẫu hậu sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhân cơ hội này nàng cũng ra ngoài chơi một chút nhé?“.
A Ly nhìn màn mưa ngoài sân, suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Ta muốn đi Đông Sơn, đến hồ Côn Minh xem một chút. Nếu chàng có thể thì hãy mang ta đi”, cô nhìn Tư Mã Dục, trong ánh mắt như tỏa ra ánh sáng nhu hòa ngập đầy, “nếu được vậy thì quá viên mãn rồi“.
Lòng Tư Mã Dục tựa như bị một mũi nhọn nào đó đâm vào, nhất thời không hiểu vì sao co rút đau đớn. Trong đầu như có điều gì đó hỗn loạn, nhưng không cách nào nhìn rõ. Nhanh chóng nắm lấy tay cô, “Ta sẽ mang nàng đi“.Hôn lễ của Tạ Liên và Hoàn Đạo Liên được định vào tết Trung thu tháng Tám năm nay, thời điểm đó thời tiết có hơi lạnh.
Hoàn Đạo Liên đã chờ Tạ Liên ba năm.
Cô nương này là người có tính cách trầm ổn nhất trong các khuê tú, ngay từ đầu đã vừa ý Tạ Liên. Nhưng cũng biết Tạ Liên có ý với A Ly, nên từ đó tới giờ không dám nói ra, chỉ yên lặng chờ đợi.
Khi ấy, Hoàng hậu tỏ ý xem trọng A Ly, nhân đó có không biết bao nhiêu người nhân cơ hội kiếm người đến nhà làm mai cho Tạ Liên cơ chứ?
Hoàn Đạo Liên là nhờ vào lão Hoàn Tịnh đến đoạt được, Hoàn Tịnh đau lòng thay cho cô. Khi ấy, ông đã biết sinh mệnh mình sắp hết, thừa dịp chính mình còn có thể chủ trì, mới đem cửa hôn nhân này định đoạt. Vậy mà Hoàn Đạo Liên lại lắc đầu.
Chuyện này rốt cuộc được bỏ qua.
Cô cứ khăn khăn mình không có duyên với Tạ Liên. Tính tình thiếu kiên nhẫn như vậy, tất nhiên không nghĩ là sẽ thành. Vậy mà trái lại chính là cô, sau khi mãn tang ba năm, A Ly lại vượt lên gả cho Thái tử. Thái Phó phu nhân một lần nữa tìm kiếm mối nhân duyên cho Tạ Liên, lập tức nhớ ra Hoàn Đạo Liên.
Cô nương kia vừa hiếu thuận lại vừa hiền thục, tính tình thì dịu dàng lặng lẽ, lại có chính kiến. Tuổi cũng vừa thích hợp. Vả lại sau sự ra đi của Hoàn Tịnh, hai nhà càng thân thiện hảo hữu, cũng đang cần một mối hôn nhân như vậy.
Do đó, chính là Tạ gia đã đến cửa cầu hôn.
Hoàn Đạo Liên mặc dù vô thanh vô tức, nhưng bất cứ cái gì cô nhìn và nghe được đều đã hiểu rõ.
Biết được Tạ Liên và A Ly có tình cảm thanh mai trúc mã, nhìn mối quan hệ giữa Tạ Thanh Như và A Ly thì biết —— nếu nói Tạ Liên không có tâm tư gì khác, dù cô có đần cỡ nào cũng sẽ không tin.
Nên cũng đã lên kế hoạch tương lai sau hôn nhân hẳn hoi rồi.
Phong cảnh Đông Sơn, nổi bật nhất chính là vào mùa xuân cỏ cây xanh tươi, hoa nở rực rỡ, cũng chính là lúc thời tiết dễ chịu nhất. Kế đó mới tới Trung thu.
Cả rừng hoa sơn trà um tùm đan xen vào nhau, so với những loài hoa tranh sắc rực rỡ khác không thua kém là bao. Còn có rừng trúc xanh ngát dày đặc che bóng mát, chim rừng hót véo von, vừa vui tai lại vừa vui mắt.
Sau lễ bái đường, Tư Mã Dục không kịp đến tân phòng để trêu đùa ầm ĩ. Chỉ nhìn Tạ Liên và tân nương nhập phòng, uống ly rượu giao bôi, đã vội vàng rời tiệc cưới, đến Đông Sơn tìm A Ly.
Vệ Lang cũng không có kế hoạch riêng nào, vừa khéo cũng ham thích du ngoạn, bèn cùng đi với anh. Rồi gọi thêm vài hộ vệ bên người Tư Mã Dục và A Ly, cả đoàn người dừng chân tại Đông Sơn, nơi bến đò có dòng nước xanh biếc và khóm hoa đào nở rộ để tìm người lái đò, rồi lên thuyền rời đi.Chuyến đi cũng vừa kịp thời gian, người lái đò vâng dạ một lúc, liền hát lên một điệu hát dân ca. Trời xanh mây trắng, nước biếc núi cao, một con thuyền nhỏ, chim lượn xung quanh. Thật thanh thản lại đầy ý thơ.
A Ly ngồi ở mạn thuyền thả cần để câu cá, sẵn dịp mượn luôn một cái nồi trên thuyền để nấu món lẩu cá, từ tốn lấy cây quạt để quạt lửa, ngắm nhìn những làn khói lượn lờ bay đi.
Ban đầu, Tư Mã Dục còn chịu khó ngồi trước mặt ân cần phụ giúp, sau đó Vệ Lang nhìn thấy không vừa mắt, ném thật mạnh một con cá lại. Tư Mã Dục mới phát cáu, vén tay áo trở mình nhào ra. Hai người đều cố ý muốn đẩy đối phương té xuống nước nhưng đều không có kết quả, bèn cấp tốc vào trong khoang thuyền đánh cờ để quyết định thắng bại, ai thua thì phải tự nguyện nhảy xuống nước bơi sang bờ bên kia rồi cút đi, để người trong thuyền khỏi phải chướng mắt —– vì có một bóng đèn to đùng.
A Ly vừa nhìn đã thấy buồn cười. Không thèm quan tâm đến hai tên to xác ấy nữa, chuyên tâm câu cá.
Lát sau, bầu trời bỗng dưng kéo mây đến, mặt nước cũng nổi sóng dập dờn, trong gió còn mang theo mùi tanh.
A Ly lo lắng: “Có phải đến lúc nên trở về rồi không?“.
Người chèo thuyền nói: “Không cần nôn nóng, lão phu tự có cân nhắc. Tiểu nương tử cứ ngồi yên đi, cẩn thận đừng để cá nó kéo đi là tốt rồi. Trôi nổi trên sông ngắm mưa, vậy mà Tạ Thái Phó thích lắm đấy. Có lúc còn gọi là cảnh sắc xinh đẹp nhất“.
A Ly rất hiểu Tạ Thái Phó yêu thích cái thể loại như thế nào —- sau khi đối kháng với Bắc triều, Hoàng Thượng vẫn không quên thu xếp huấn luyện binh, thế nhưng lại thiếu tiền. Thật ra trong quốc khố chỉ còn dư ra đống vải bố, lại toàn là những loại vải thô không thể bán chạy. Mới tìm Vương Thản để nghĩ biện pháp, Vương Thản nói rằng, chuyện này tương đối dễ, sao lại có thể bán không được? Sau đó quay đi chọn lựa trong quốc khố được mấy cuộn vải bố, ban cho các danh sĩ trong triều mỗi người một bộ áo đơn may bằng vải thô —- Tạ Thái Phó rất quan tâm đến dung mạo, nên được tặng hẳn một số lượng lớn hơn, tự nhiên cũng gây ra một sự chú ý không hề nhẹ. Thái Phó hiểu được ý tứ của ông, chỉ cười một tiếng, không nói trắng ra.
Chưa tới hai năm, mọi người thấy đó, đi trên đường, kẻ nào không mặc trên người một bộ y phục bằng vải thô, đều sẽ bị người ta chê cười.
Nếu nói chỉ gói gọn trong thành Kiến Nghiệp, phía nữ nhân thì có Vệ gia dẫn đầu khuynh hướng, vậy mà Thái Phó chỉ cần vung tay một cái đầy khí thế, cả nước đều phải lâm vào cảnh sục sôi vì thời trang.
Vậy nên chỉ đành cười gật đầu, “nghe ra ý tứ của ngài đã mở mang thêm nhiều kiến thứ. Vậy là tiểu nương tử quá nhát gan rồi ...“.
Người chèo thuyền cười nói: “hiểu mà hiểu mà, cam đoan sẽ không để tiểu nương tử phải lo lắng đâu“.Trong chốc lát, khắp bầu trời kéo đầy mây đen, sắc xanh của thiên nhiên cũng bị che khuất bởi sắc u ám đó. Sóng nước cũng ngày một lớn, tựa như những đám mây cuồn cuộn trên đầu, con thuyền như là đang bay bổng trên mặt nước. Chỗ giao nhau giữa núi và sông cũng không còn rõ ràng, chỉ lẻ loi một màu toàn diện, đúng là càng bao la hùng vĩ thì càng đắc ý.
Cụ già kia vẫn an ổn mái chèo, phong thái kia không hề giảm đi vẻ ngông nghênh của ẩn sỉ vùng sông nước. Thân thuyền thuận theo mặt nước, nhấp nhô lên xuống. Mặc dù xảy ra sự nghiêng ngả, nhưng lại giống như muốn hợp với mặt sông lại thành một thể.
Bên trong khoang thuyền, Vệ Lang và Tư Mã Dục vẫn đang chơi cờ, cho dù sóng nước bấp bênh, sắc mặt không hề biến đổi.
Bọn thị vệ đã hơi mất kiên nhẫn, lẫn trong giọng nói đã hơi run rẩy, thưa: “Điện hạ, có nên trở về chưa ạ?“.
Tư Mã Dục nói: “Đến hỏi người cầm lái đi. Ông ta biết nhìn sắc trời và kỹ năng bơi lội“.
Bọn thị vệ lắc la lắc lư bước ra hỏi.
Người cầm lái quay đầu nhìn A Ly cười nói: “Hai công tử kia mới chính là đại nhân vật, trầm ổn, rất có tiền đồ“.
A Ly nhếch môi cười.
—– thực ra còn có một người so với họ còn trầm ổn hơn nữa. Trong nhóm ba người Thái tử, hôm nay quả thật đã thiếu đi một góc.
Nếu như bọn thị vệ đã mở miệng, cụ chèo thuyền cũng không miễn cưỡng thêm nữa, liền đánh tay lái để cập bờ, nói: “Tiểu nương tử cũng nên đi vào khoang thuyền ngồi đi thôi“.
A Ly nghe lời đồng ý.
Bỗng nhiên nhìn thấy cần câu sau lưng bị rớt xuống nước. Liền giơ tay ra muốn nhặt lên.
Chỉ vừa nắm được thân cần câu, bất thình lình có một sức mạnh nào đó ùa tới, thuận tiện kéo cả cô rơi xuống nước. Trong tích tắt cô âm thầm tự biết không ổn, có muốn buông tay thì cũng đã muộn rồi.
Hết chương 31.
Chương 32: Chim yến xây tổ
Tư Mã Dục nghe thấy tiếng kêu của A Ly ở bên ngoài, ấn thật mạnh quân cờ trên tay xuống bàn, người liền đứng bật dậy, lao nhanh ra khỏi khoang thuyền.Từ đằng xa đã thấy gương mặt A Ly dần chìm xuống nước, bộ y phục màu trắng chìm nổi nhấp nhô.
Hai tay A Ly đang ra sức giãy dụa, đang cố gắng muốn bám vào mép thuyền, Tư Mã Dục nhanh tay giơ tay ra kéo cô, người lái thuyền cũng có ý muốn đẩy thuyền sát vào. Nhưng một trận gió lớn nổi lên, trái lại khiến cho chiếc thuyền càng trôi xa thêm.A Ly không hề biết mình đang bị cái gì lôi đi, nó còn đang mỗi lúc kéo sâu vào trong nước.Tư Mã Dục cấp tốc cởi quần áo, người cầm lái đứng ở phía sau anh réo gọi gì đó, mà anh không thể nào nghe và hiểu được, nhanh chóng nhảy theo xuống nước.
Mưa gió mờ mịt, sóng nước quay cuồn vẩn đục. Muốn ổn định ở trong nước cũng không hề dễ dàng.A Ly tuy thông thạo kỹ năng bơi lội, nhưng mà mắt cá chân đang bị dây nhợ quấn lấy, đầu bên kia hình như bị một con cá lớn mắc vào rồi tha đi, thực sự cô đã không còn đủ khí lực để phản kháng, liền bị kéo thẳng xuống dưới.Chỉ đành cố nhịn hít thở.
Nước gần như muốn chảy đầy lỗ tai, khắp bốn phía đều là những bọt nước rơi ra từ khoang mũi của cô. Cô cố gắng lấy tay che kín miệng và mũi, nhưng đã gần như hít thở không thông.Từ lúc bỏ rơi Tạ Liên, cô đã biết đời này sẽ bị báo ứng. Nhưng chưa từng nghĩ rằng nó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa lại với hình thức này.
Lần trước chưa kịp nếm trải cảm giác đau đớn đã xong xuôi, còn lần này đến ngay cả phương thức chết cũng đều được thăng cấp. Các giám khảo thật sự quá ngoan độc và xảo trá đi.Cô thấy khổ sở vô cùng, so với bất kỳ thời điểm nào cũng không khổ sở bằng.Cô nghĩ, mình vừa mới bừng lên mong muốn được cùng Tư Mã Dục sống tốt đời này. Vậy mà mới chỉ vừa trải qua chút thời gian ngắn ngủi thôi đã sắp chết đi.Cô yêu anh. Cô không thể lừa dối chính mình thêm nữa.
Cô còn muốn sống mãi đến sau này, cùng với anh răng long đầu bạc.Tại sao lại khó đến vậy? Rõ ràng đã trọng sinh một lần, thế sao mà vẫn phạm nhiều sai lầm đến vậy? Đã thích thì phải đấu tranh, trốn tránh có được ích lợi gì chứ?Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian.Ý thức của cô đang dần hỗn độn. Hướng về nơi tối đen phía trước, nhìn thấy Tư Mã Dục đang phóng người xuống dưới nước, tóc bồng bềnh trong nước như những sợi tảo biển nhẹ nhàng tung bay.
Chớp mắt Tư Mã Dục đã biến mất ở vùng nước bùn, Vệ Lang không thể giữ chặt anh, cơ hồ như đã phát điên.
Loại thời tiết xấu thế này lại nhào xuống nước cứu người, giữ được mạng mình đã khó huống chi là cứu người ta, sao có thể hồ đồ vậy chứ? Đầu Tư Mã Dục bị úng nước rồi sao?Anh quay lại ra lệnh cho hai thị vệ bên người Tư Mã Dục, “nhảy xuống đi! bơi trở về! Bẩm báo cho Thái Phó và Tạ Liên, bảo bọn họ lập tức sai người tới cứu giúp!“.
Thị vệ đã thất kinh từ lâu, giờ này nhận được mệnh lệnh, không kịp nghe xong xuôi, đã cởi lớp áo ngoài nhảy ùm vào trong nước bơi đi,Vệ Lang thì chạy đến uy hiếp người cầm lái, “lái qua đó, lái qua đó cho ta!“.Người cầm lái đang cố gắng giữ vững phương hướng “Ở bên kia, trên thuyền có sào, lại đây hỗ trợ đi!“.
Con cháu Tạ gia khá đông, cùng một thế hệ thân thiết cũng nhiều. Việc trêu chọc tân lang tân nương so với các nhà khác thì náo nhiệt hơn hẳn. Bây giờ đang lúc cao trào náo nhiệt, không cho Tạ Liên dễ dàng vào động phòng, họ đều đang vây quanh tân nương để trêu đùa.
Hoàn Đạo Liên cũng là cô nương trầm ổn, đang lấy phiến che mặt, cười cười không nói, mặc cho mọi người hứng khởi bủa vây.
Quá lắm, cũng chỉ là lén sau cánh quạt trộm nhìn Tạ Liên một chút, sóng mắt lưu chuyển, có thể nói vô cùng thẹn thùng, vừa thấp thỏm vừa chờ mong.
Vì lẽ đó nên càng bị trêu ghẹo nhiều hơn.Bản thân Tạ Liên cũng bị lôi kéo làm khó dễ. Trải qua ba cốc rượu tân hôn trước mặt bọn người ham náo nhiệt. Trong chốc lát, cả một đám người đều ồn ào đề nghị anh phải hôn tân nương tử, khiến cho sắc mặt anh có chút xấu hổ, với lại không thể khước từ quá thẳng thừng, nên mới bị đẩy dần về phía trước.Anh xáp lại, Hoàn Đạo Liên cũng thoải mái hạ dần cây quạt xuống, lộ ra góc trán mượt mà.—- Về mặt tư thái tuy là trang nhã ung dung, nhưng rốt cuộc cũng là tân nương mới gả.
Lúc trước còn lén nhìn trộm, nên khi Tạ Liên mới bị đẩy qua, không tự chủ khép đôi mi xuống. Trong đôi mắt đen láy là một mảnh sóng nước ôn nhu, gương mặt cũng đã nhuộm một tầng mây đỏ.Cử chỉ này vừa thuần khiết lại lay động lòng người, bọn người gây ồn ào lại không biết xấu hổ mà cứ trêu đùa cô. Thấy Tạ Liên đã dừng bước chân, mới khép môi khép miệng nín thở chờ.
Thật lâu sau Tạ Liên vẫn chưa hành động, đang từ trên cao nhìn xuống đôi mi dài của tân nương nấp sau chiết phiến kia.Tạ Thanh Như đứng bên cạnh nhìn anh.Cô nhỏ này thông minh, lại gần gũi với A Ly, đã biết giữa Tạ Liên và A Ly thân thiết đến cỡ nào. Nhưng mà lúc A Ly bị hứa hôn, không hề thấy Tạ Liên có biểu hiện gì khác thường. Cô âm thầm đoán mò, dù sao cũng chỉ là một cô nàng thanh mai trúc mã thân thiết nhất mà thôi, tuy khó mà không buồn bã, nhưng cũng không đến nỗi phải đau lòng vô hạn, nên mới an tâm.
Sau đó, Đông cung ra lệnh Tạ Liên và Vệ Lang đến Vương gia đón dâu, cô lại cảm thấy Đông cung ép người quá đáng —– vợ tương lai đã bị nhà người ta cướp đi, sao lại còn có thể yêu cầu quá đáng đến thế? Còn muốn tam ca của cô đi đón tân nương!Sau này nghĩ ra, người mà có thể thay Thái tử đi đón tân nương, trong số các thiếu niên đồng lứa, ngoại trừ Tạ Liên ra thì còn có ai tốt hơn?
Lại thấy chính bản thân Tạ Liên dửng dưng đồng ý, đành tiếp tục an tâm.Nhưng mà giờ phút này, Tạ Liên đang dùng đôi mắt đen thẳm pha lẫn hơi say nhìn tân nương chăm chú, không biết tại vì sao, cô nhìn vào đôi mắt đó lại cảm thấy đau lòng vô hạn. Cô bỗng dưng bừng tỉnh trong ảo giác—- Tạ Liên đã có chút cảm giác không chịu nổi gánh nặng nữa rồi.Nhưng ảo giác này cũng chỉ là thoáng qua.
Trong đôi mắt Tạ Liên rõ ràng chính là trân trọng và yêu thích.Sau khi nhìn chăm chú một lúc, rốt cục anh cũng đến gần từng bước, nhẹ giọng nói: “Xin mạo phạm nương tử.......” Liền khép mắt lại, chậm rãi cúi người xuống.Mọi người đều nín thở.
Bất thình vào lúc đó, bọn tôi tớ ở gian ngoài vội vàng lao tới.Tạ Liên phản ứng nhanh, vừa nghe tiếng đã đứng bật dậy, che chắn cho cô vợ mới cưới ở sau lưng. Tôi tớ lướt qua gian phòng hỉ, cấp tốc thì thầm với Tạ Liên vài câu.
Bả vai Tạ Liên ngay lập tức căng thẳng, thậm chí đến một câu cáo từ cũng không kịp nói, đã nhanh chóng xoay người lao đi chỉ để lại âm thanh, “Ngựa và thuyền đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?“.”Đang chuẩn bị ạ ....“.Tôi tớ vội vàng bẩm báo.
Cũng chỉ trong vòng nửa khắc hai người đã nhanh chóng khuất xa, âm thanh theo đó không còn nghe thấy nữa.Gian ngoài rối loạn một lúc lâu. Mọi người bên trong phòng cũng hơi kích động, không biết chuyện gì đã xảy ra.Trưởng tẩu Cố Uyển của Tạ gia không rõ nguyên do, muốn sai người ra ngoài hỏi thăm. Lại sợ vắng vẻ tân nương, mới bước lại trấn an này nọ.
Hoàn Đạo Liên cũng đã dời chiết phiến, không đợi người bên ngoài đến giải thích thay Tạ Liên, liền phân phó thị nữ hồi môn bên cạnh, “Nhanh lên. Nấu thật nhiều trà ngon mang lên đây rồi dẫn người đuổi kịp Tạ lang, đợi Tạ lang sai khiến“.Phân phó xong xuôi, đối diện với ánh mắt Cố Uyển, mới mang theo chút vẻ thẹn thùng, cúi đầu xuống. Cây quạt cũng thuận đó được đặt ở một bên.Cố Uyển tiến lên kéo tay cô, đối với mọi người, cười nói: “Coi các ngươi náo loạn lên kìa, đã có Thái Phó đi cùng tam thúc, còn có thể xảy ra chuyện gì?
Trái lại còn phải để tân nương chiếu cố cho các ngươi“.Thấy mọi người đã bình tĩnh trở lại, mới cười rồi lôi kéo Tạ Thanh Như, “Lại đây, ngồi nói chuyện với tam tẩu muội một lát đi. Tỷ sang chỗ mẹ hỏi thăm trước đã“.
Tạ Thanh Như hiểu biết, lập tức biết chuyện gì quan trọng hơn nên không rối loạn, gật đầu nói: “Tỷ đi nghe ngóng đi. Đã có muội ở lại với tam tẩu rồi mà“.Mặt sông sóng xô cuồn cuồn, mưa to như trút nước, giữa mặt sông đã xuất hiện nhiều xoáy nước.
Cố gắng băng ngang qua mặt nước, đã vài lần cơ hồ thuyền gần như bị quật nghiêng một bên.Tạ gia nhanh chóng mang theo đoàn người lại đây, cả mấy chục chiếc thuyền đang cố gắng tìm kiếm.Vậy mà vẫn không sao tìm thấy tung tích của Tư Mã Dục lẫn A Ly.Cuối cùng lão lái đò mới nói: “Chỉ e đã bị dòng nước cuốn đi rồi. Loại thời tiết này rất khó tìm kiếm, chúng ta có thể phân phó một vài người đi dọc theo bờ sông tìm thử xem“.
Tạ Liên liền phân bố vài người của mình theo sát Vệ Lang, tập trung tìm kiếm trên bờ, còn mình thì lĩnh một con thuyền lớn, cố gắng từng chút một rẽ ngang trên dòng nước chảy siết..Tư Mã Dục ôm lấy A Ly, cố gắng áp môi mình lên môi cô để truyền không khí.A Ly đang bồng bềnh trong mờ mịt sóng nước, theo bản năng hút vào.
Bên tai tiếng rầm rì của sóng nước ngày càng rõ hơn, mới đột nhiên hoàn hồn, dùng sức đẩy Tư Mã Dục ra.Ở trong nước, hết thảy mọi động tác đều trở nên chậm chạp, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi bị sóng nhấn chìm, xung quang trở nên vô cùng tĩnh lặng. Sức mạnh to lớn đó, tưởng như ngay lập tức sẽ cuốn trôi anh trên mặt nước theo hướng ngày một xa, nhưng hiện tại lại thấy anh đang nắm chặt cổ tay cô, cùng nhau bị kéo xuống.
Bên dưới mặt nước tạm coi là ôn hòa, A Ly đã có thể tự ổn định thân thể.
Liền cố gắng lắc đầu, chỉ vào mắt cá chân của mình. Muốn nói cho anh biết, cô đã bị vướn rồi, gỡ không ra.Tư Mã Dục lại càng cố lặn sâu xuống nước, có ý muốn cởi bỏ đám dây nhợ đang quấn quanh chân cô.— đám dây quấn vào nhau lộn xộn, dù cho có là giữa ban ngày ngồi trên đất để gỡ nó, cũng chưa chắc đã gỡ được, huống chi là đang ở trong nước?Tư Mã Dục bèn cúi người xuống cắn, bọt nước như những hạt trân châu cứ liên tiếp từ môi anh bay lên trên.
A Ly tràn ngập nước mắt, cũng không có ý đẩy anh ra.Cũng cố gắng cúi người xuống, cùng nhau gỡ nó ra.Nhưng không gỡ được, làm thế nào cũng không gỡ được.Lồng ngực A Ly bị đè nén như muốn nổ tung. Khó thở đến cực hạn, đôi chân không khống chế được quẫy đạp trong nước loạn xạ. Tư Mã Dục đang muốn giúp cô truyền không khí, A Ly đã dùng sức đẩy anh ra một bên.Tư Mã Dục bèn cởi đai lưng của cô rồi đưa cho cô nắm một đầu. A Ly cũng gật đầu. Anh nắm đầu khác rồi bắt đầu bơi đi, nghĩ sẽ cố gắng ngoi lên mặt nước thở một hơi nữa.
Bỗng nhiên con cá kia lại làm loạn.Rõ ràng đã thấy A Ly nắm chặt đai lưng rồi, nhưng Tư Mã Dục vẫn chưa thể yên tâm, quay đầu tóm chặt lấy cổ tay cô.Lúc này, con cá kia cũng đã bơi lên khỏi mặt nước. Anh gắt gao ôm chặt A Ly, sống chết không buông ra. Bị kéo đi một đoạn .Gần đến mặt nước, có lẽ hai người sắp có thể thở được một hơi rồi đây.Sóng trên mặt sông dồn dập hỗn loạn, chỉ mới vừa ngoi lên, đã bị cuốn đi ngay lập tức.
Vừa bơi vừa kéo theo hai người, con cá kia coi ra cũng đã kiệt sức, khó có thể gắng gượng được nữa.Hai người bị dòng nước cuốn đi, cùng nhau chìm nổi. May mà lần này đã có thể ngoi lên để thở.Dòng nước chảy ngày càng nhanh, mặt nước càng ngày càng chật hẹp, dọc hai bờ sông đá ngầm cũng nhiều. Hai người đã tổn hao hết khí lực từ sớm, ngoại trừ ôm chặt người trong lòng, còn lại gần như đã mất đi ý thức.
Chỉ khi bị mắc trên một tảng đá cạn, mới có thể ổn định một chút.Mưa vẫn rơi dày đặc như gom góp hết nước của đất trời đổ xuống.Cuối cùng nhờ một cơn sóng to đẩy đi, hai người mới có thể bị đánh lên trên bờ.A Ly chỉ bị thương một ít, tỉnh lại trước tiên.Tư Mã Dục vẫn nắm chặt cổ tay của cô.Cô ngồi dậy ôm lấy anh, loạng choạng một chút.
Mới nhìn thấy con cá đã lôi cô xuống nước cũng đã bị lôi theo lên bờ, mang cá khép mở, hiển nhiên còn chưa chết hẳn. Đôi mắt thô kệch liếc nhìn cô, chỉ nhìn thấy nửa thân nhưng có lẽ là rất dài.A Ly vận sức túm lấy dây rồi kéo mạnh.
Dưới chân có vật cản, không chú ý tới, nên ngã bổ nhào lên người Tư Mã Dục, cú té thật mạnh, mắt nhìn anh hơi hơi chua xót.Vội kéo anh dựa vào trên đầu gối, vỗ cho nước trong cuốn họng trào ra. Đợi khi anh hít thở bình thường, mới trở lại chỗ con cá kia rồi cố gắng kéo nó ra xa chỗ có nước, sau đó lấy một cục đá đập đến đứt dây đi.
Cả người cô đã suy nhược, run rẩy kịch kiệt. Vội vàng kiểm tra trên dưới, thấy trên người Tư Mã Dục cũng không có vết thương nào đáng kể. Mới gắng sức kéo anh đứng dậy, quan sát một lát rồi dìu anh vào bên trong để tránh mưa.May thay, Tư Mã Dục cũng nhanh chóng tỉnh lại.Ở không xa bên bờ sông có một ngôi nhà gỗ,Bên trong chỉ có một vạc giường đơn sơ cùng cái nồi cũ, có lẽ từ rất lâu đã không còn ai ở. Xung quanh Đông Sơn tuy có nhiều nơi là tư uyển của các đại sĩ tộc.
Mặc dù là tư uyển, nhưng cũng không hề cấm đoán dân chúng phụ cận đến đây đánh cá và săn bắt, chỉ là phải chú ý “không được dùng rìu vào núi đốn củi“. Cho nên bọn họ cũng sắp xếp cho một vài người trông coi rừng sống tại đây. Nơi này có vẻ chính là nơi mà người trông coi rừng trú lại.Nhận ra nơi này không phải là nơi không người, thường có thú hoang lai vãn, cũng tạm an tâm.
A Ly tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm ra hòn đá, run lập cập cố đập lấy lửa.Tiếc là thứ này cô không biết cách dùng..... đập vài lần đều sơ sẩy đập nhầm đầu ngón tay, hai bàn tay mặc dù đã bị lạnh cóng tê liệt, nhưng vẫn thấy đau đớn vô cùng.Tư Mã Dục liền chìa hay tay tới.A Ly nói: “chàng nằm nghỉ đi“.
Anh vì che chở A Ly, đã bị đá đập vào không hề nhẹ, mặc dù tay chân lành lặn, nhưng không chắc có bị tổn thương đến gân cốt hay không.Tư Mã Dục chỉ im lặng đập tới khi tóe lửa, sau đó dùng cả người ướt sũng ôm chầm A Ly. A Ly đầu tiên không cảm thấy gì, đang suy nghĩ làm thế nào để chạy thật nhanh đến chỗ con cá kia lóc hết thịt và nướng trên lửa, để hai người bổ sung năng lượng.
Nhưng bỗng nhiên bị Tư Mã Dục ôm lấy, ngực anh truyền lại tiếng tim đập nặng nề, nước mắt không hiểu tại sao tuôn rơi ồ ạc.
Cô cố gắng nhịn nó xuống, cuối cùng không nhịn được òa khóc: “Chàng... chàng làm ta sợ chết đi được, làm ta sợ muốn chết, chàng làm ta sợ muốn chết...“.
Toàn bộ sự bình tĩnh, nhanh nhẹn trước kia bỗng biến mất đâu không biết, giờ cô nói năng lộn xộn giơ tay đập trên người anh. Lại nhớ đến một loạt hành động của anh, nhớ đến lúc ấy trái tim có cảm giác như ngừng đập, uất ức không thể nói ra lời: “Nhảy xuống để làm gì vậy hả, nhỡ may chết chìm..... thì làm sao bây giờ......“.
Nói xong chữ “chết”, mọi khí lực lúc này rốt cục đã được dùng hết, đành co lại trong lòng anh, ấm ức khóc thút thít sau đó òa lên khóc nức nở.
Tư Mã Dục không ngờ tới cô lại phản ứng kịch liệt như vậy. Thời điểm mà anh ôm cô vào lòng, bất cứ cái gì đều không nghĩ tới, chỉ là tận mắt nhìn thấy cô còn sống sờ sờ trước mặt, theo bản năng liền ôm chặt. Rồi khi bị cô đấm, tuy nó nhẹ hều như là gãi ngứa, nhưng anh vẫn thấy tay chân luống cuống, đành suy nghĩ nên nói chuyện gì để vừa trấn an được cô lại vừa có thể làm cho bản thân mình trông lịch lãm một chút. Nhưng đợi mãi đến khi A Ly thương tâm vô độ co rút trong lòng anh khóc lóc rấm rức, những suy nghĩ nhân cơ hội để tăng thêm hảo cảm cùng tâm tư cẩn thận cũng đều tan thành mây khói.
Anh chỉ có thể thành thành thật thật ôm lấy cô, vụng về an ủi, “Bây giờ thấy khỏe lắm. Không phải đã không có việc gì sao? Đừng khóc nữa mà, đừng khóc nữa“.
“Còn nữa, sau này không được phép tái phạm nữa!“.
“Được được, đều nghe nàng hết“. Qua một hồi lâu, lại cảm thấy có phần không thích hợp, “Rõ ràng là nàng sai trước...” Nói xong liền có một sự tức giận nho nhỏ, thấp giọng oán hận, “Còn có thể bị cá nó lôi đi, nàng.....” đã ngốc đạt đến trình độ vô đối rồi.
...... Lại chọn trúng ngày tân hôn của Tạ Liên nữa chứ.
A Ly: Ờ ha........
“đó là một con cá thật là to“. Rồi chạy thật nhanh ôm con cá đó lại đây, “đây mới được gọi là đầu đuôi như nhau, thật là thô kệch“.
— Còn chưa biết đến khi nào mới có thể thoát hiểm. Ban đêm, không dễ dàng gì tìm được đồ ăn, A Ly dùng một tảng đá nện thật mạnh xuống trân con cá kia cho bong thịt ra rồi lấy. Tính mạng này xíu chút nữa đã bị nó cướp đi, nên cú đập không có chút lưu tình. Bởi vì vội vã rời khỏi, đi đứng liêu xiêu vì mất thể lực, máu tươi bắn trên mặt mình cũng không hề hay biết, quả thực có thể so sánh với hình ảnh tên giết người biến thái. Cộng với đêm mưa gió tối tăm, Tư Mã Dục ngồi một bên nhìn bỗng cảm thấy rét run.
Vậy mà còn cố tình mở to đôi mắt đen láy vô tội vạ, nhìn anh đầy vẻ mong chờ, Tư Mã Dục chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Giơ tay vuốt ve đầu cô, “lớn thật đó, chả trách có thể câu cả nàng xuống nước“.
“Vì bình thường ta câu cá khá may mắn“. A Ly thích ý khoe khoan, “Hừm, .......ờ, ngay lần đầu thả câu cơ, quên móc mồi câu, vậy mà có thể câu được một con cua to ơi là to“.
“Ồ, thật là lợi hại“. Cô niềm nở giải thích, Tư Mã Dục cũng có chút cảm giác hứng khởi nho nhỏ. Cũng không quên quan sát toàn thân cô, nhìn xuống đôi chân đi đứng không được linh hoạt mấy, liền giơ tay kéo tà váy ướt sũng của cô lên. Nhìn thấy vết xanh tím trên mắt cá chân cô, sự hứng khởi nho nhỏ vừa rồi tan biến không còn một chút.Ấn nhẹ lên chỗ sưng phù trên mắt cá chân của cô, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?“.
A Ly gật gật đầu, lại nói: “có cảm giác không nghiêm trọng lắm, để ý vài ngày là tốt lên thôi mà. Lúc đó có một lớp váy tương đối dày bị nhét vào, nên không trói chặt lắm“.
Tư Mã Dục tự trách mình, lặng lẽ không nói gì. Ôm gọn đôi chân cô, rồi thay cô xoa nắn.
A Ly líu ríu muốn thương lượng, “À,..... Để ta đi nấu chút canh cá trước có được không? Đói lắm rồi“.
Mặc dù trời đã vào giữa Thu, nhưng ban đêm cũng hơi se lạnh. Vào đêm trời mưa gió như thế này, so với những ngày thường sẽ lạnh hơn. Căn nhà gỗ đã lâu không được tu sữa, chỉ miễn cưỡng che gió đụt mưa. Cả hai đều đã ướt sũng, tất cả khí lực đều đã tiêu hao hết dưới nước, phải trải qua một đêm ở đây, không bị đông thành đá thì cũng sẽ bị bệnh. Vậy nên cần phải bổ sung năng lượng.
“Để ta nấu cho“. Tư Mã Dục xung phong nhận việc.
“...... nhưng e là chàng nấu thì không ăn được“.
Tư Mã Dục: ...... nhiều khuyết điểm đáng ghét vậy đó!
Nhưng mà lúc A Ly nêm nếm gia vị, hương vị thơm lừng của thức ăn lan tỏa ra tới tận cửa, thơm ngào ngạt vị cá, anh cảm thấy thế là đủ rồi.
Hai người dùng chung một chén gỗ, anh một miếng cô một miếng, chia sẻ thức ăn cho nhau.
Bên ngoài mưa vẫn ầm ĩ, nhìn từ cửa sổ ra ngoài, chỉ thấy một khoảng không tối tăm. Đất trời tựa như một mảnh hư không, nổi bật lên một căn nhà gỗ nhỏ ấm áp.
Bên trong căn nhà gỗ khói lửa bập bùng. Lúc đầu khói ám dày đặc, đến giờ này chỉ còn một ngọn lửa sáng ngời và ấm áp. Từng ngọn lửa bập bùng nhảy múa soi sáng khung cảnh tối đen, chiếu vào đôi mắt chính là những đóm lửa ngời sáng. Ánh sáng kia thật dịu dàng, và cũng đầy ôn nhu.
Lúc này, tiếng mưa rơi ngoài kia đã không còn tồn tại.
Sau khi ăn no nê, không có gì giải khuây nên không tránh khỏi con người hay suy nghĩ vẩn vơ. Giữa khoảnh khắc trầm ngâm, một vài chuyện sẽ phát triển không ngờ, đó là điều hiển nhiên.
A Ly mặt mũi đỏ lựng, không chịu được bèn ôm chặt hai đầu gối rồi cúi mặt xuống.
Đang trong lúc không nghĩ ra được cách nào để phá vỡ sự yên tĩnh mờ ám này. Bỗng nhiên chóp mũi ngứa ngáy, liền “hắt xì” một hơi.
Tư Mã Dục: ......
Anh chạm vào cánh tay của A Ly, quả nhiên nó rất lạnh —– trước khi anh nhảy xuống nước, tất cả áo ngoài đều cởi ra, trên người chỉ thừa ra một cái quần. Là do cơ thể mạnh khỏe bẩm sinh, nên không hề cảm thấy lạnh. Nhìn quần áo trên người A Ly đã ướt hết cả, mới nói: “Cởi quần áo ra đi, để ta hong khô một lúc“.
A Ly:......
Không có gì quá khó khăn, cô cởi áo khoát ra, đưa cho Tư Mã Dục. Nhất thời Tư Mã Dục ngây người, quên mất phải nhận nó. A Ly cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, thì thấy lớp áo bên trong cũng đã ướt sũng, dính sát vào trên ngực. Mặt lại đỏ như gấc. Vóc người cô không quá mảnh dẻ, nên hiện tại quần áo bám vào người đã miêu tả hoàn toàn khuôn ngực đầy đặn, trọn vẹn đường cong yểu điệu trên cơ thể không thể che giấu. Vội vàng giơ hai tay lên che, lộ ra toàn bộ cánh tay cùng bả vai, trắng nõn mướt mát, lại càng gợi cảm hơn.Giơ một tay ra kéo lấy áo khoát ném lên mặt Tư Mã Dục. Rồi quay lưng bỏ đi.
Tư Mã Dục giấu đầu hở đuôi ho khan hai tiếng, sau một lúc khá lâu mới chịu dời ánh mắt từ nơi trắng nõn đẫy đà kia sang chỗ khác. Đỏ bừng mặt, nhặt lấy nhánh cây rồi treo áo khoát lên, hong nó trên đám lửa.
Từ bên kia A Ly lại hắt hơi hai cái.
Tư Mã Dục không nhịn được cười xòa, gọi: “A Ly.....”
A Ly quay lại, mắt long lên trừng anh. Tư Mã Dục làm như không biết, vỗ vỗ vào đầu gối của mình, cười nói: “Đến đây ngồi đi. Cơ thể ta ấm lắm, lại đang ngồi cạnh bếp lửa nữa đó“.
A Ly:......
Chỉ là ngồi thôi mà, có gì đâu mà sợ.
Hai người liền ngồi kề bên nhau.
Tư Mã Dục giúp cô hong khô quần áo. Người anh cởi trần, lại nóng hừng hực. A Ly thì lạnh vô cùng, không chịu được nữa đành ôm chầm cánh tay của anh rồi tựa vào, dần dần cơ thể cũng nhích vào gần hơn.
Tư Mã Dục cảm thấy hết sức buồn cười. Mặt A Ly lại đỏ như gấc, đang muốn rời ra, đã bị anh tóm gọn và ôm chặt: “Dựa sát vào. Người nàng lạnh hơn băng tuyết luôn rồi đó“.
“Chàng không thấy lạnh à?“.
Anh cười, “Không thấy lạnh. Những lúc luyện kiếm vào mùa Đông, ta đều lấy nước lạnh để tắm. Nhờ thế gió và mưa chỉ là chuyện nhỏ, thổi không nổi ta đâu“.
A Ly 囧, “Đừng, đừng có nói bình thường chỉ tắm nước lạnh thôi nha“.
Tư Mã Dục im lặng một chốc, vẫn thẳng thắn thừa nhận, “Là trước đây thấy Tạ Liên tắm như thế, nên mới cảm thấy, hắn có thể chịu được thì ta cũng có thể. Sau này lại thành thói quen, không dùng nước lạnh để tắm thì thấy khó chịu“.
Vẫn là bản tính hiếu thắng, thích ganh đua của thiếu niên.
A Ly cười nói: “Chàng vừa nói ta mới nhớ ra, mùa Đông năm trước, bỗng dưng A Diễm cũng dùng nước lạnh trong viện để tắm, kết quả đã bị bỏng lạnh, làm ta và a nương đau lòng không chịu được. Thật không hiểu nổi các người nữa rồi, hà cớ gì cứ muốn làm khổ mình như vậy ha“.
Cô nói thẳng. Tư Mã Dục cũng nhận ra, lòng dạ mình cũng quá hẹp hòi rồi. Liền cười rộ lên, “A ha....... Thực ra cũng không tính là cực khổ gì, vẫn thấy nó tốt mà. Không tin thì nàng sờ cánh tay ta này —–” Anh cố lấy gân để tạo ra cơ bắp tiện khoe mẽ.
Thân thể thiếu niên to lớn đều đặn, những đường cong cơ bắp nở nang thật thích mắt, da thịt rõ ràng, nhưng không hề gợi lên cảm giác thô lậu. Ngay cả khi lấy gân nhìn vào cũng hơi có cảm giác tao nhã, sờ thật săn chắc. Bất luận là hình thể lẫn sức mạnh, đêu rất đáng tán dương.
A Ly giơ tay ra nhéo, “Ừm, sờ rồi nè“.
“Có phải rất rắn chắc hay không?“.
Anh cứ như là một thiếu niên đang ra sức lấy lòng chìu chuộng người yêu, mặt mày tươi rói, ngoác miệng cười lộ ra cả răng nanh.
“........” không ngoài suy đoán của anh, A Ly bật cười, “Ồ, rắn chắc thật nha, cứng như đá luôn đó“. Nhưng còn muốn đùa dai, “Còn có thể dùng để đập nát vỏ hạch đào nữa kìa“.”Oái...... cái, cái này đại khái không thể được. Tuy nhiên có thể giúp nàng đập, đập đến một trăm cái vẫn không vấn đề gì“. Anh nổi lên đắc ý, mặt mày hớn hở nói cười, “Nàng sẽ thấy nghiện luôn cho coi, ta còn có thể uốn cong được nhánh hạch đào, hai đầu có thể chạm nhau nữa đó“. Rồi dùng tay làm ví dụ, “làm được trong một lần luôn nha“.
A Ly cười đến sắp ngất, “Ừ, chàng thật sự rất lợi hại“.
Tóc cô cứ cò cọ vào dưới cằm anh, ngứa ngáy. Lại còn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng như sao. Đã không còn vẻ ngượng ngùng lúc trước nữa.
Niềm hào hứng tột cùng trong đôi mắt Tư Mã Dục lúc nãy cũng theo đó mà dần dịu xuống, biến thành một bầu trời đêm sâu thẳm. Anh càng lúc càng nghiêng thân người về đằng trước, muốn chặt chẽ bao lấy cơ thể cô, cọ cọ bên tai của cô, “Ừm..... à thì, nàng đã thấy thích ta chút nào chưa?“.
A Ly còn chưa thoát ra khỏi không khí vui vẻ lúc trước, cười cười một cách vô tư nhìn anh.
Nhưng sự vô tư đó không thể giữ được lâu.
Hành động của anh thì như một con mèo mặt dày làm nũng, nhưng lại dùng âm thanh trầm thấp kia để nói. Những rung động trong khuôn ngực của anh truyền lên cô, khiến cô run rẩy.
Cánh tay cô kề sát cánh tay anh, chân đan xen vào chân. Lưng thì tựa sát vào khuôn ngực anh. Cả người cô đều nằm gọn trong vòng tay anh, tiếng tim đập nặng nề của anh cùng của cô như đập cùng một âm điệu. Khi anh cúi đầu cọ vào cổ cô, hơi thở nóng ấm cứ lượn lờ trên vành tai, không cần giải thích rõ ràng, đó chính là một loại thân mật khắn khít tột cùng.
Bản thân cô trong tư thế này cũng có cảm giác đang bị chiếm giữ.
A Ly cảm thấy không được ổn.
Đây chính là lần thi thứ hai. Anh không thể nhớ, nên cả người anh đều tự nhiên mà toát ra vẻ ngây thơ. Nhưng cô lại nhớ rất rõ.
Cô im thin thít.
Tư Mã Dục thít chặt hai cánh tay lại, bao bọc lấy cô, rồi nói thêm, “Lần trước nàng đã hỏi ta, nếu như ta gặp được người khác nữa, thì còn có thể thích nàng nữa hay không“. Anh dừng lại một chút, nói: “Ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp gỡ ai khác, nên không biết trước được. Nhưng ta cảm thấy là sẽ không có. Ta sẽ không thích người nào nữa, chỉ thích nàng thôi. Chính là cảm giác đã chờ đợi từ rất lâu. Thế nên lần gặp đầu tiên đó, đã không thể rời mắt được. Cảm giác này, so với cảm giác nhìn những người khác thì không giống. Cho nên nàng đừng lo lắng nữa“.
A Ly im lặng không nói —- cô cảm thấy thật ra đáp án này từ lâu đã không còn quan trọng.
Mẹ cô nói rất đúng, trên đời này nào có cái chuyện vô duyên vô cớ mà thiên trường địa cửu. Tình cảm đều phải được kinh doanh. Đã kinh doanh, là phải xác định dài lâu. Kinh doanh không tốt, lập tức sẽ có người đến thọc gậy bánh xe, sớm hay muộn tình cảm đó cũng sẽ mất đi.
Tư Mã Dục đã vì cô mà nhảy vào cơn sóng dữ, đủ để chứng minh hiện tại anh rất thật lòng. Giây phút này, thế là quá đủ.
Tư Mã Dục nói thêm: “Ta cam đoan, nếu như nàng không thích, ta sẽ không liếc nhìn bất cứ người nào bên ngoài nữa. Nếu nàng còn chưa yên tâm, khi nào trở về ta lập tức nói với mẫu hậu, từ nay về sau Đông cung không cho người ngoài tiến vào nửa bước, được không?“.
A Ly vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu“.
Nếu như Tư Mã Dục thực sự nói vậy với Hoàng Thượng và Hoàng hậu, tuy là cô sẽ được bảo đảm, nhưng loại chứng nhận như thượng phương bảo kiếm này cô cần để làm gì chứ? Thực lòng yêu nhau thì không nên ràng buộc về mặt này.
Huống chi Tư Mã Dục mà thực sự nói ra, trong lòng Hoàng Thượng và Hoàng hậu, chỉ e không được thoải mái.
Tư Mã Dục cũng mỉm cười nhìn cô: “Được thôi, không nói nữa. Cứ đợi đến lúc phụ hoàng và mẫu hậu ban họ cho ta, ta nói không nhận là được chứ gì“.
A Ly cũng gật đầu.
Tư Mã Dục bèn thấp giọng hỏi lần nữa: “Vậy hiện tại, nàng trả lời câu hỏi của ta được chưa nào?“.
A Ly:......
“Ta thấy hơi mệt“.
Tư Mã Dục im lặng trong chốc lát, cảm thấy không cam lòng, hôn lên vành tai của cô, rồi nói: “....... Vậy thì nàng ngủ đi“.
A Ly tựa ngay trên bờ vai của anh.
Lửa hồng bập bùng cháy, vòng tay anh thật ấm áp, thoải mái vô cùng. A Ly tựa vào vai anh, nhìn nghiêng mặt anh.
“Quần áo chắc là đã khô rồi“. Cô nói.
Tư Mã Dục buồn bực không thèm trả lời, kéo nó lại. Sờ sờ, quả nhiên đã khô rồi, liền khoát lên trên người cô, “ngủ đi“.
A Ly vẫn tiếp tục nhìn anh.
Dần dà Tư Mã Dục thấy không thể tập trung, ánh mắt không được tự nhiên mà né tránh, cô cố gắng nhìn, anh lại né tránh, rồi cố nhìn sang nữa..... Cuối cùng không thể trốn thoát. Hai người nhìn lẫn nhau. Tiếng mưa bên ngoài mỗi lúc một nhỏ, tiếng chim thú thỉnh thoảng truyền vào cũng dần mất đi, ngay cả âm thanh của ngọn lửa bập bùng gần như không còn tồn tại. Chỉ lặng lẽ nhìn nhau, mắt đối mắt, trong mắt lộ ra hào quang mềm mại sáng ngời, trong hào quang kia chính là hình ảnh của chính mình.
Bất tri bất giác đã khép chặt đôi mắt lại, trao nhau nụ hôn.
Bỏ đi những lớp áo ẩm ướt và khô ráo kia. Hai cơ thể tự nhiên quấn quýt lấy nhau. Giống như mực nước sông bỗng nhiên dậy sóng dồn dập, sự mềm mại và ấm áp tràn lan trên từng mỗi tế bào, nhấp nhô chìm nổi, khuấy động mãnh liệt, kéo dài không dứt. Hô hấp nặng nề, hít thở không thông như không đủ khao khát, đòi hỏi lẫn nhau, nuốt trọn âm thanh của nhau, khoảnh khắc thăng hoa đến như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Lúc tia sáng sớm mai chiếu vào phòng, Tư Mã Dục ngắm nhìn A Ly đang ngủ say trong lòng mình, tư duy rối loạn thở dài.
....... Nàng quả là mạnh miệng. Anh nghĩ, ườm, tuyệt đối chính là mạnh miệng. Mạnh miệng cũng là một cử chỉ đáng yêu đó nha!
A Ly vẫn chìm trong giấc mộng, trở mình, gương mặt dán lên khuôn ngực anh, có thể nghe rõ tiếng tim anh đang đập nặng nề. Vô thức mỉm cười, gắng sức ôm chặt bờ vai anh.
Tư Mã Dục cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Bên ngoài mưa đã tạnh, chim vui ca hát.
Tìm kiếm cả một đêm, rốt cục Vệ Lang đã tìm thấy căn phòng nhỏ giữa núi, nhìn lên ống khói còn đang tỏa ra những làn khói trắng mịt mờ.
“Là chỗ đó sao?” Anh hỏi. Cô gái đi bên cạnh dẫn đường, sắc mặt còn vương chút mệt mỏi, nhưng dung nhan vẫn rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng. Cô ấy thở phù một hơi, lanh lợi muốn nhấc chân chạy sang phía bên kia, “Vâng, phía bên này là chỗ nước cạn. Nếu bọn họ lên bờ ở chỗ này, chắc chắn sẽ đi đến ngôi nhà gỗ bên kia để tránh mưa —– Tôi đã cố tình sơn cái ống khói kia thành màu đỏ cho nổi bật, liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay. Chúng ta đến xem thử đi“.
Vệ Lang ngẫm nghĩ, tốt nhất là cứ ngăn bọn thị vệ lại đã, rồi nói: “Ta với cô nương cùng nhau qua đó đi“.