Bách Kiều thành có một trăm cây cầu, nhưng điều nổi tiếng nhất lại là đại phu trong thành.
Đó là Y thành nổi tiếng cả nước
Tuy Nhiếp Thừa Nham là chủ nhân của Bách Kiều thành, nhưng đại phu nổi tiếng nhất trong thành không phải anh, mà là Hàn Tiếu – vợ của anh.
Tuy Hàn Tiếu còn trẻ tuổi, nhưng rất có kỳ ngộ. Y thuật siêu phàm dựa vào thiên phú, dựa vào sự chăm chỉ và ý chí ngoan cường của bản thân. Về điểm này, Long Nhị cảm thấy hơi giống Mộc nhi của hắn.
Lúc này tình huống nguy cấp, Long Nhị chẳng quan tâm hàn huyên với cố nhân, Hàn Tiếu biết có người sắp chết, cũng không định nói nhảm với Long Nhị. Vì vậy hai người im lặng, cùng đi vào phòng. Hàn Tiếu liếc nhìn liền thấy Cư Mộc Nhi ở trên giường, mặt như xác chết, còn nghiêm trọng hơn so với cô tưởng tượng. Hàn Tiếu vội vàng đi qua, bắt mạch cho Cư Mộc Nhi.
Long Nhị ở bên cạnh nói bệnh tình của Cư Mộc Nhi, bao gồm của chuyện hơn hai năm trước mắt Cư Mộc Nhi bị mù, ngày thường sợ lạnh, ham ngủ, khoảng thời gian trước còn bị sốt, lần này bệnh liên tiếp mấy ngày, bệnh trạng như thế nào, uống thuốc gì, dùng phương pháp trị bệnh gì, nói tất cả…. Còn đưa đơn thuốc các đại phu đã kê, đã chẩn đoán bệnh cho Hàn Tiếu xem.
Phượng Vũ và Dư ma ma đưa mắt nhìn nhau, lúc trước còn cảm thấy Long Nhị điên rồi, cần khám đại phu uống thuốc, hiện tại chỉ trong chớp mắt Long Nhị ngược lại thần chí minh mẫn trật tự rõ ràng.
Hàn Tiếu cầm hai cổ tay của Cư Mộc Nhi bắt mạch, kiểm tra lưỡi và mắt của của Cư Mộc Nhi, gỡ vải băng vết thương trên bàn tay nhìn tình trạng vết thương. Sau đó nhận đơn thuốc các đại phu kê lúc trước, cẩn thận suy nghĩ các phương thức chuẩn bệnh Long Nhị đã nói.
“Theo chứng bệnh, biện pháp các đại phu dùng không hề sai lầm.” Hàn Tiếu cau mày, có chút khó hiểu: “Thật sự tỷ ấy không có chút dấu hiệu tốt lên nào sao?”
Long Nhị nghe Hàn Tiếu nói xong, trái tim nặng trĩu. Hắn nhẫn nại, nói hết tình trạng cơ thể từ ngày đầu tiên sau khi mang Cư Mộc Nhi về đại phu bắt đầu khám và chữa bệnh.
“Cho nên ngày đầu tiên tỷ ấy đã có chuyển biến tốt, sau đó lại sốt, không khỏe nữa?” Hàn Tiếu nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, lại bắt mạch cho Cư Mộc Nhi.
“Tỷ ấy thường xuyên lên cơn sốt?”
Long Nhị cố gắng nhớ lại: “Nàng ấy sợ lạnh, lúc thời tiết ấm áp, tay chân nàng ấy vẫn lạnh buốt. Tỉnh thoảng bị cảm lạnh, nhưng ngủ một giấc hoặc qua một ngày sẽ không sao.”
Hàn Tiếu gật đầu, đặt tay Cư Mộc Nhi xuống. Quay người mở hòm thuốc ra, từ từ lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, sau đó cô đâm ngón tay của Cư Mộc Nhi, dùng sức bóp vài giọt máu vào trong bình nhỏ. Một lát sau, cô đưa cái bình kia cho Long Nhị cùng xem.
Long Nhị cau mày chằm chằm con côn trùng nhỏ béo trong bình, không biết có ý gì.
“Đây là Bạch Long Miên Trùng, nó chỉ có một tác dụng — thử độc.”
Long Nhị kinh ngạc đến mức há to miệng.
“Nó vốn trong suốt, bây giờ lại là màu xám nhạt.”
Long Nhị trừng mắt nhìn con côn trùng kia, nói thật ra, theo hắn, bây giờ con côn trùng này vẫn rất trắng, nhưng hắn nhìn không ra điều khác thường không sao, hắn tin Hàn Tiếu.
“Trên người Mộc nhi có độc?”
“Không phải độc trúng gần đây, là trúng độc lâu rồi.” Hàn Tiếu lấy mấy cái bình từ trong hòm thuốc ra, bày trên bàn.”Không tra ra độc cũ từ mạch tượng, chắc nhiều năm rồi. Bây giờ mạch của tỷ ấy rất yếu, càng khó phát hiện, nếu không phải mất đại phu y thuật cao minh, dùng tất cả các biện pháp và thuốc có thể dùng, muội cũng không thể loại bỏ những nghi ngờ khác nhanh như vậy.”
“Vậy muội có thể cứu Mộc nhi, đúng không?”
Hàn Tiếu không trả lời Long Nhị, chỉ chọn một cái bình nhỏ, mở miệng Cư Mộc Nhi, nhỏ vài giọt vào trong cổ họng của Cư Mộc Nhi.
Thấy thuốc nhỏ vào, Cư Mộc Nhi vẫn không có phản ứng gì. Lúc này Hàn Tiếu mới trả lời: “Huynh nói cho ăn gì tỷ ấy cũng nôn ra, theo tình trạng bây giờ của tỷ ấy, không thể đút thuốc nữa. Hy vọng vài giọt thuốc này có thể bảo vệ tỷ ấy không tắt thở, muội sẽ nghĩ biện pháp.”
Long Nhị không biết Hàn Tiếu cho Cư Mộc Nhi uống gì, hắn lại hỏi: “Muội có thể cứu nàng, đúng hay không?”
Hàn Tiếu lại nhìn sắc mặt xám xịt của Cư Mộc Nhi, lúc này mới nói với Long Nhị: “Trước mắt muội chỉ có thể phỏng đoán là nội thương, bệnh nặng dẫn phát độc cũ, độc tính lại ngăn cản thuốc chữa. Nhưng muội không biết cụ thể là độc gì, giải pháp còn phải cân nhắc, hơn nữa bây giờ tỷ ấy chỉ còn lại một chút sức lực, không chịu được thêm bất ngờ nào nữa. Muội tới chậm, không dám cam đoan điều gì.”
Cổ họng Long Nhị tắc nghẹn, không nói gì cả.
Hàn Tiếu không để ý đến Long Nhị, chỉ lấy bút viết đơn thuốc. “Xin chuẩn bị những thứ này, mạng sống của tỷ ấy ngàn cân treo sợi tóc, cần phải nhanh.”
Thiết tổng quản nhận đơn thuốc, vội vàng chạy ra ngoài.
Hàn Tiếu nói với Long Nhị: “Nếu huynh không có việc gì, xin tạm lánh được không?”
“Không được.” Long Nhị đứng thẳng người, cứng rắn trả lời.
“Không được chúng ta liền đi.” Nhiếp Thừa Nham mở miệng nói chuyện. “Tiếu Tiếu, chúng ta trở về, Long Nhị gia kiêu ngạo, không cần đại phu.” Giọng điệu còn cứng nhắc hơn Long Nhị.
Long Nhị quay đầu lườm Nhiếp Thừa Nham, cắn răng nhẫn nại.
“Tôn phu nhân trị thương, trị độc cần chịu không ít đau khổ, huynh ở bên cũng không có ích gì, tỷ ấy chắc chắn cũng không muốn nhếch nhác như thế trước mặt huynh.” Hàn Tiếu nói xong những lời này, Cư Mộc Nhi giống như có ý thức, điều này khiến hốc mắt Long Nhị đỏ lên.
Hắn biết Hàn Tiếu nói rất có lý, hắn biết hắn ở đây không giúp được bất cứ điều gì, mà hắn cũng không muốn Cư Mộc Nhi thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào Cư Mộc Nhi, nhìn một lúc, nghiêm túc hành lễ với Hàn Tiếu: “Mọi sự xin nhờ!”
Hàn Tiếu trịnh trọng gật đầu.
Long Nhị lại liếc nhìn Cư Mộc Nhi, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, Hàn Tiếu lấy mấy loại thuốc ra, giữ lại mấy nha hoàn lanh lợi, thêm Phượng Vũ và Dư ma ma, đóng cửa phòng lại, bắt đầu chữa bệnh cho Cư Mộc Nhi.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, ngoài phòng đèn lồng cũng treo khắp nơi.
Long Nhị không đi xa, hắn ngồi ở trong sân, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Nhiếp Thừa Nham ngồi đối diện với Long Nhị, nhìn khuôn mặt than kia rất không hài lòng. “Người còn chưa chết, ngươi bày vẻ mặt này cho ai xem?”
Long Nhị thật ra không muốn để ý đến Nhiếp Thừa Nham.
“Chưa ai chết dưới tay của Tiếu Tiếu cả, phu nhân của ngươi còn chưa mạnh như vậy, không thể phá vỡ vận tốt của Tiếu Tiếu đâu.”
Long Nhị quay đầu nhìn Nhiếp Thừa Nham một cái, đêm hôm khuya khoắt, thằng cha này đột nhiên an ủi người khác thật sự rất dọa người. Trời muốn giáng hiện tượng khác thường hả? Chẳng qua đã nhắc đến “bàn tay cứu tinh”, trong lòng Long Nhị không hiểu sao có chút an tâm. Không ai chết trong tay Hàn Tiếu, điều này hắn biết. Cho nên Mộc nhi của hắn chắc chắn sẽ không sao.
“Thật ra ngươi cũng nên tự kiểm điểm, làm người cay nghiệt, coi tiền tài như mạng, có lẽ sẽ hại nàng ta không biết chừng.”
Long Nhị cực kỳ áy náy về việc này. Là hắn sơ sẩy, đánh giá sai hành động của đối thủ, vốn tưởng rằng đối phương sẽ sẽ không hành động mù quáng giống hai năm trước, không nghĩ tới đột nhiên lại nổi loạn. Là hắn chủ quan mới khiến Mộc nhi lâm vào tình cảnh nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc. Hắn vừa hối hận vừa bi thương, bây giờ Nhiếp Thừa Nham lại dùng chuyện này mỉa mai hắn. Long Nhị kiềm chế cơn giận, không có chỗ phát tác lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, hất tung bàn đá nhỏ trong sân.
Nhưng Nhiếp Thừa Nham không sợ, run tay, rút roi dài màu đen ra hủy cái bàn, tung về phía Long Nhị. Long Nhị nhảy lên, tránh cây roi kia, lật tay đánh về phía Nhiếp Thừa Nham.
Trong phòng cứu người, ngoài phòng đánh nhau, hai bên đều trong nước sôi lửa bỏng.
Mọi người trong sân trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Đây không phải khách quý Nhị gia mời đến sao? Sao lại đánh nhau?
Long Nhị và Nhiếp Thừa Nham đánh nhau khó phân thắng bại, mấy ngày nay Long Nhị ăn không ngon ngủ không được, thể lực tinh thần bị hao tổn nhiều, tuy cố gắng hết sức, nhưng Nhiếp Thừa Nham vẫn khinh thường Long Nhị. Hai người gần như hủy hết tiểu viện, lúc Long Tam trở về, nhìn thấy tình cảnh này cũng giật mình, há to mồm. Chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy tiếng hét thê lương thảm thiết trong phòng Cư Mộc Nhi.
Long Nhị bị dọa, liều lĩnh xông vào phòng, chiếc roi của Nhiếp Thừa Nham quấn, chặn ngang, giữ chặt Long Nhị, Long Nhị đỏ mắt lật tay tung chưởng, khiến Nhiếp Thừa Nham chấn động. Xe lăn của Nhiếp Thừa Nham trượt về sau, anh ta nhìn Long Tam quát to: “Chặn Long Nhị lại.”
Long Tam kịp phản ứng, đi lên túm Long Nhị ở trước cửa phòng.
Trong phòng yên tĩnh lại, không ai ra tuyên bố tin người chết, cũng không ai đi ra nói Cư Mộc Nhi đã tỉnh. Tất cả giống như lúc trước, giống như tiếng kêu thảm thiết kia chưa xảy ra.
Long Nhị nhìn chằm chằm vào cửa phòng, vịn cánh tay của Long Tam mới không đến mức ngã ngồi trên đất. Nhiếp Thừa Nham ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Lúc nãy nàng ta nửa chết nửa sống, bây giờ có sức lực để kêu, cũng xem như là có chuyển biến tốt?”
Long Nhị chậm rãi quay đầu lườm Nhiếp Thừa Nham, lý do không chính đáng gì vậy? Thằng cha này cũng là học y sao?
Long Tam đỡ nhị ca nhà mình ngồi ở ghế đá, sau đó nói với Nhiếp Thừa Nham: “Huynh nói chuyện tử tế đi, có kiểu an ủi người khác như vậy sao?”
“Ta không định an ủi hắn.” Nhiếp Thừa Nham lườm lại Long Nhị. Hắn và Long Tam có giao tình sống chết, nhưng với Long Nhị lại như nước với lửa. Long Nhị chẳng những đoạt việc buôn bán dược liệu với hắn, còn dám nói sẽ khiến Tiếu Tiếu lấy hắn. Mối hận đoạt vợ, tuy chưa thực hiện được, nhưng cũng hận! Nếu không phải bây giờ Tiếu Tiếu ở trong phòng kia, hắn phải đợi ở bên ngoài, hắn mới không muốn đứng cùng một chỗ với Long Nhị.
Ba người đàn ông đứng ở bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, chịu đựng nửa buổi tối. Lúc trời sắp sáng, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Phượng Vũ giống như con mèo chui ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại, lớn tiếng nói.”Tiếu Tiếu nói, có thể cứu sống!”
Ba người, ngoại trừ Nhiếp Thừa Nham, hai người khác đều nhảy dựng lên. Phượng Vũ cười nói: “Tiếu Tiếu nói trong vòng nửa ngày Nhị tẩu sẽ tỉnh lại, bảo sắc thuốc theo đơn Tiếu Tiếu kê, ăn cháo loãng, chỉ cần uống hết không nôn ra, thì có thể từ từ chuyển biến tốt.”
Long Nhị vô cùng vui vẻ, định vào phòng, Phượng Vũ lại ngăn cản: “Tiếu Tiếu đang bôi rượu thuốc cho nhị tẩu, nói tạm thời không thể đi vào. Đừng vội, chúng ta ăn điểm tâm trước, trở về chắc cũng bôi xong.”
Ăn sáng?
Ba người đàn ông cùng lườm Phượng Vũ.
Nhiếp Thừa Nham thầm nghĩ Tiếu Tiêu đang vất vả bận rộn, Phượng Vũ chạy ra ngoài là muốn ăn sáng? Long Nhị lại nghĩ ai có tâm tư mà ăn! Chỉ có Long Tam là thở dài, nàng dâu của hắn!
Bất kể mọi người có tâm tư gì, tóm lại bữa sáng rất nhanh chuẩn bị xong. Long Nhị hỏi Phượng Vũ vài câu, bỗng nhiên giống như nghĩ thông suốt điều gì, ăn từng miếng to, sau đó chạy về phòng nghiêm túc tắm rửa, lúc đi ra dĩ nhiên lại trở thành Long Nhị gia gọn gàng đẹp trai.
Phượng Vũ há hốc mồm nhìn, khẽ hỏi Long Tam: “Nhị bá đi gặp Nhị tẩu, không phải đi gặp người phụ nữ khác đúng không?”
Long Tam vỗ đầu Phượng Vũ, nhưng bối rối nhìn dáng vẻ đứng trước cửa phòng Cư Mộc Nhi, đợi thần y Hàn Tiếu ân chuẩn cho vào của Long Nhị
Đợi một lúc lâu, cuối cùng có thể đi vào. Long Nhị bước dài tung tăng chạy vào, đi đến bên cạnh giường của Cư Mộc Nhi.
Lúc này Cư Mộc Nhi vẫn trắng nhợt nhưng không có vẻ xám xịt nữa, chỉ vì điều này Long Nhị thiếu chút nữa nhịn không được rơi nước mắt. Long Nhị cầm chặt tay Cư Mộc Nhi, khuông muốn buông ra nữa.
Mấy nha hoàn tay chân lanh lẹ đi thu dọn phòng sạch sẽ, mở cửa sổ để thoáng khí, sau đó làm như lời Hàn Tiếu nói, đặt một lò sưởi nhỏ ở góc phòng để Cư Mộc Nhi sưởi ấm.
“Tỷ ấy không chết được, chỉ là để khá hơn thì còn phải từ từ điều trị.” Hàn Tiếu bị Nhiếp Thừa Nham gọi ra ăn một ít đồ ăn. Cô nghỉ ngơi một lúc, rửa mặt, thay quần áo, lúc này mới tới nói chuyện với Long Nhị.
Long Nhị nhìn Cư Mộc Nhi chằm chằm, liên tục gật đầu đáp lại. Từ từ điều dưỡng không sao, hắn có tiền, tốn bao nhiêu bạc để nàng tẩm bổ cơ thể cũng không sao. Nàng không có việc gì là tốt rồi, nàng vẫn khỏe mạnh.
Hàn Tiếu ngừng lại một lát, lại nói: “Đúng là tỷ ấy trúng độc, nhưng thời gian quá lâu, muội không thể xác định là loại độc nào. Độc tính không mạnh, nhưng độc ngấm sau, cho nên chắc chắn tỷ ấy không chỉ ăn một lần.”
Long Nhị quay đầu nhìn Tiếu Tiếu: “Hơn hai năm trước Mộc nhi bị bệnh về mắt, tìm đại phu khám, nhưng cuối cùng bị mù. Ta vốn nhờ Phượng Phượng tìm muội đến, một là muốn muội khám cơ thể của Mộc Nhi, hai là muốn muội xem mắt của nàng ấy có thể trị khỏi hay không. Nhưng trong khoảng thời gian này xảy ra không ít chuyện, ta bỗng nhiên nghĩ, mắt của nàng ấy, có phải bị mù vì trúng độc không? Như muội nói, độc này nàng ấy không chỉ ăn một lần. Vậy, ngoại trừ đồ ăn hằng ngày, chỉ có thể là thuốc.”
“Việc này muội cũng không chắc,” Hàn Tiếu lắc đầu, “Cách quá lâu, muội không thấy chứng bệnh lúc đó của tỷ ấy, cũng không biết tỷ ấy uống thuốc gì.”
Long Nhị lại nói: “Ta đã đi tìm đại phu lúc trước khám cho nàng ấy, nhưng ông ta đã rời khỏi kinh thành, tìm kiếm không thấy tung tích. Theo ta, điều này rõ ràng là chột dạ.”
“Muội hiểu ý huynh. Nhưng bất luận huynh nghi ngờ điều gì, không có đơn thuốc và bã thuốc, chúng ta không chứng minh được gì. Bây giờ muội chỉ biết trong cơ thể tỷ ấy có độc, nhưng cụ thể như thế nào, muội thực sự không dám nói bừa.”
Long Nhị trầm mặc. Người chết ở trong phòng Cư Mộc Nhi, nhất định là Lâm Duyệt Dao giả – người theo dõi nàng ấy. Ả ta chết, nhân chứng manh mối đều mất. Trong cơ thể Cư Mộc Nhi có độc, việc này vốn có thể điều tra được, nhưng đại phu mất tích, bọn họ không có bằng chứng gì, chẳng lẽ manh mối cũng sẽ mất?
Đang cố gắng suy nghĩ, chợt thấy lòng bàn tay hơi động, quay đầu nhìn, là Cư Mộc Nhi chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào.
“Mộc Nhi.” Long Nhị vui mừng kêu to. Chỉ vài ngày, mà như dường như đã qua mấy đời.
Cư Mộc Nhi rất yếu, thấy Long Nhị to ra vui mừng, nhưng nàng rất sát phong cảnh khẽ nói: “Ta có bằng chứng.”
Tiếng nàng rất nhỏ, lại khàn không nghe được. Long Nhị không thể không ghé sát tai vào miệng nàng mới nghe rõ, nàng nói nàng có bằng chứng.
Long Nhị sững sờ: “Bằng chứng?” Thời khắc sinh li tử biệt gặp lại cảm động, nàng lại nói “Bằng chứng” gì đó?
“Tỷ biết vị đại phu đó cho tỷ uống thuốc gì sao?” Hàn Tiếu lại gần, đối với việc rốt cuộc là loại độc gì cảm thấy rất hứng thú.
Cư Mộc Nhi há to miệng, mở to mắt nhìn, lại lắc đầu. Sau đó nàng không nói gì cả, ngủ tiếp.
Long Nhị kinh ngạc, nhưng thấy Hàn Tiếu bình tĩnh bắt mạch cho Cư Mộc Nhi, rồi nói: “Không sao, để tỷ ấy tiếp tục ngủ.”
Trong lòng Long Nhị phiền muộn, người phụ nữ không có lương tâm này, hắn lo lắng nàng bị hoảng sợ, nàng được lắm. Dạo một vòng trước quỷ môn quan trở về, một chút cũng không quan tâm hắn, không hỏi thăm hắn, không nói một câu thân mật nào với hắn, chỉ biết nói “Ta có bằng chứng”. Ai quan tâm bằng chứng của nàng, nàng tốt xấu cũng nên nói nàng nhớ hắn, nói nàng không thể không có hắn…. mới đúng chứ.
Long Nhị càng nghĩ càng tức giận, hắn cẩn thận ăn mặc mới đến, đợi nàng tỉnh lại. Hắn muốn để nàng thấy dáng vẻ đẹp đẽ của hắn, không muốn cho nàng cơ hội ghét hắn hôi, ghét hắn xấu.
Kết quả, hắn chuẩn bị phí công.
Không bằng hắn nâng bốn chữ to đùng “Ta có bằng chứng” ngồi ở trước giường, để nàng vừa mở mắt có thể khoe khoang phát huy, khiến nàng vui mừng.
Long Nhị tức giận, nhưng Hàn Tiếu lại rất hiếu kỳ, rốt cuộc là dùng độc gì, thủ đoạn gì?