Coi như là có tâm lý chuẩn bị, nhưng đột nhiên xuất hiện tiếng vang khiến cho thân thể Cư Mộc Nhi run lên. Nàng theo bản năng cất cao thanh âm gọi:“Nhị gia!”
Một bàn tay ấm áp lập tức nắm lấy tay của nàng, Cư Mộc Nhi trong lòng an định lại, lần này thanh âm nhỏ hơn, nhưng vẫn gọi:“Nhị gia.”
Long Nhị từ sau tấm bình phong tiến ra, cầm tay của nàng, nghe được tiếng nàng gọi, liền đáp:“Là ta, chớ hoảng sợ.”
Vốn là an bài là Cư Mộc Nhi hành sự tùy theo hoàn cảnh, ở trên sảnh lớn ngây ngốc một hồi, làm cho hung thủ chú ý tới nàng, sau đó nàng sẽ nghĩ biện pháp để cho hung thủ chế tạo cơ hội, cho hắn có cơ hội trong tình huống không người nào chú ý lại gần nàng ra tay diệt khẩu.
Địa điểm được chọn một là căn phòng xảy ra án mạng này, hai là ngõ nhỏ chật hẹp đằng sau khách sạn, nhưng bởi vì có lẽ còn có thể phát sinh tình huống khác không thể dự liệu, cho nên ngoài cửa của khách sạn, còn có hậu viện đều an bài thám tử cải trang cùng quan sai ẩn núp.
Trong phòng này vốn là an bài một quan sai coi chừng, nếu là có xảy ra tình huống không thích hợp, quan sai kia được phép ra tay tương hộ. Cho nên Cư Mộc Nhi chợt nghe đến thanh âm Long Nhị, có thể nói là vừa mừng vừa sợ, trong lòng nàng, Long Nhị gia so với bất kì vị quan sai đại nhân nào cũng khiến cho nàng an tâm hơn.
“Hắn mở cửa ra rồi đóng cửa lại không đi ra ngoài, phải không?” Cư Mộc Nhi hỏi Long Nhị.
“Đúng vậy.” Long Nhị giương mắt, ánh mắt sắc bén giống như dao nhỏ bắn về phía Giả Sơn.
“Hắn dự định giết ta như thế nào?”
“Trên tay hắn cầm một cái khăn nhỏ, có lẽ là muốn bịt miệng để nàng chết ngạt.”
“Như vậy xác thực là có thể làm cho ta không cách nào kêu cứu cho tới chết.”
Một bên Giả Sơn bị hù dọa chân như nhũn ra, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn xác thực là muốn thừa dịp Cư Mộc Nhi chưa chuẩn bị, khiến nàng ta chết ngạt, sau đó từ cửa sổ ném ra ngoài, tạo thành hiện trường giả nàng rơi lầu tử vong. Cuối cùng phủ doãn đại nhân có lẽ sẽ nghĩ bởi vì nàng là sợ tội tự sát, hay hoặc là không cam lòng chịu nỗi khổ lao ngục kia mà luẩn quẩn trong lòng nhảy lầu, là bị bức tử . Nếu như như vậy, phủ doãn đại nhân kia sẽ qua loa kết án, miễn cho người khác dèm pha.
Hắn cảm thấy việc này xác thực là ngàn năm một thuở, cơ hội tốt như vậy, không có người trông thấy, nữ nhân mù này cũng chưa nhận ra hắn, thừa dịp hết thảy còn có thể sửa chữa, hắn tất phải động thủ.
Hắn nghe được nàng nói muốn đến căn phòng đó, liền thừa dịp lúc nàng chưa đi tới, lặng lẽ lên phòng mở khóa ra, sau đó hắn quan sát động tĩnh, nhìn manh nữ này một mình sờ soạng lên lầu, hắn thấy nàng tìm được phòng chữ thiên số 6 chuẩn xác không sai, trong lòng kiên định hơn ý niệm muốn giết nàng.
Hắn đợi một hồi, đợi thời cơ không có người, đi lên dự định ra tay. Không có người nào biết trong phòng này có người, cho nên ở chỗ này ra tay là nơi không nơi nào tốt hơn . Nhưng là nàng lại khóa cửa phòng, hắn làm ra bất kỳ động tĩnh nào đều có thể khiến nàng bị kinh động mà la to, cho nên hắn gõ cửa, trước tiên hắn nói chuyện lung tung, sau đó làm bộ đi ra ngoài, hắn không thể dùng dao, đang giữa ban ngày , trên người hắn bị dính máu sẽ rất khó xử lý, cho nên hắn phải khiến nàng chết ngạt.
Không nghĩ tới, hắn mới vừa cầm lấy cái khăn vải đến gần nàng, Long Nhị gia liền bước ra.
Nếu là một tiểu quan sai vô danh, Giả Sơn có lẽ sẽ liều mạng, nhưng đây lại là Long Nhị gia, hắn hoàn toàn không dám vọng động. Hắn biết rõ Long Nhị gia thật có thể chặt tay của hắn, hắn thậm chí đang suy nghĩ cho dù Long Nhị gia có chặt tay hắn thật, các quan sai vẫn kéo hắn về quy tội mặc cho máu chảy ròng ròng.
Giả Sơn rất sợ hãi, nhưng mắt thấy Long Nhị gia đi ra rồi thì không còn để ý đến hắn, manh nữ kia cũng không thèm để ý hắn, hai người rõ ràng tự nhiên hàn huyên như ở nhà.
Giả Sơn hạ quyết tâm cắn răng một cái, xoay người liền chạy ra ngoài cửa. Vừa mở cửa ra, hai thanh đao “xoẹt” một tiếng gác ở trên cổ của hắn. Đám quan sai đứng ở ngoài cửa không tốn chút sức nào bắt Giả Sơn được ngay.
Đám quan sai áp người vào trong nhà, Khưu Nhược Minh bước vào, lại gần cái ghế ngồi xuống tứ bình bát ổn cực kỳ uy nghiêm, Giả Sơn mắt thấy hoàn toàn khả năng không có thoát thân,“thình” một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
“Đại nhân.” Cư Mộc Nhi kêu:“Có thể để cho dân nữ sờ tay của hắn một cái hay không?”
Lại sờ nữa sao? Trong lòng Long Nhị không vui, nhíu mày trừng Giả Sơn kia một cái.
Khưu Nhược Minh đương nhiên là đáp ứng, Cư Mộc Nhi đứng lên, lại không biết nên đi về phía nào. Vừa rồi ầm ầm một đống người chen chúc tiến vào, nàng có chút phân không rõ Giả Sơn kia cụ thể là ở nơi nào.
Một tên quan sai bước đến dẫn đường cho Cư Mộc Nhi, Cư Mộc Nhi không thấy được, nàng lại hướng về phía Long Nhị đưa tay ra, mềm mại lên tiếng nhờ giúp đỡ:“Nhị gia.”
Long Nhị nhìn, cảm thấy đó là biểu hiện Cư Mộc Nhi ỷ lại vào hắn, nàng ai cũng không muốn, chỉ gọi hắn. Trong lòng hắn nhất thời cao hứng, cũng bất chấp loại chuyện phiền lòng là đỡ nương tử tương lai nhà mình đi sờ tay nam tử khác này, trực tiếp duỗi tay ra nắm chặt tay nàng.
Bàn tay Long Nhị to lớn, nắm bàn tay thon dài mảnh mai của Cư Mộc Nhi rất phù hợp. Hắn mặc dù trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại khó đăm đăm, hắn đỡ nàng, dẫn nàng tới trước mặt Giả Sơn.
Quan sai cầm tay Giả Sơn đưa tới, Cư Mộc Nhi cẩn thận sờ soạng, sờ soạng hồi lâu, lâu mày Long Nhị hết nhíu lại căng, đang lúc hắn sắp nhịn không được muốn động thủ kéo nàng lại, Cư Mộc Nhi buông ra, lần này, nàng rốt cục nói:“Chính là hắn.”
Giả Sơn run rẩy dữ dội, cái gì cũng không dám nói. Cư Mộc Nhi lui hai bước, chỉ vào hướng Giả Sơn lớn tiếng nói:“Đại nhân, chính là hắn.”
Lúc nàng nói lời này khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng, có vẻ tương đối vui mừng và phấn chấn. Long Nhị không tự kìm hãm được ôm nàng đến bên cạnh, nàng bắt lấy tay của hắn, cao hứng nói to:“Nhị gia, chính là hắn, bắt được hắn rồi, chính là hắn.”
Chuyện kế tiếp đơn giản rất nhiều, Khưu Nhược Minh rèn sắt khi còn nóng, ngay lúc này mở thẩm. Giả Sơn hoàn toàn không có lực chống đỡ, toàn bộ đều cung khai.
Thì ra là Giả Sơn thiếu không ít nợ đánh bạc, bị người sòng bạc uy hiếp bức bách, hắn sợ chết, mua thanh chủy thủ phòng thân, nhưng tiền mượn cũng phải trả, hắn đang rầu rĩ không biết nên làm sao bây giờ, lại gặp được Chu Phú.
Hôm đó Chu Phú đầy mặt tối tăm đi tới khách sạn, không nói hai lời liền uống rất nhiều rượu. Giả Sơn khuyên một câu, Chu Phú kia còn nổi nóng, lấy túi tiền ra mà nói lão tử có tiền lão tử cứ uống. Giả Sơn vừa nhìn thấy đại nguyên bảo, lúc ấy liền nổi lên lòng tham tiền, đột nhiên cảm giác được đó là một cơ hội.
Hắn cho Chu Phú uống không ít rượu, khiến cho ông ta uống đến say mèm, rồi sau đó lại khuyên ông ta bảo uống quá nhiều, không bằng ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Chu Phú khi đó lẩm bẩm đáp được, nói không muốn về nhà nhìn thấy thê tử nữa, vì vậy Giả Sơn liền thuận lợi đưa Chu Phú đến gian phòng nghỉ.
Chu Phú nói ngủ liền ngủ, nhưng vẫn ôm túi tiền không thả, Giả Sơn không biết ông ta say nhiều hay ít, không dám làm loạn, liền chờ sau khi ông ta ngủ say lại tới đây trộm túi tiền.
Giả Sơn trở lại sảnh lớn tiếp tục làm việc, trong đầu lại bắt đầu tính toán, nghĩ việc này không thể để cho bất luận kẻ nào phát giác. Vì vậy hắn chờ Đại Hổ dẫn khách nhân lên lầu trở lại, liền rót một chén nước cho hắn, trong nước bỏ thêm chút ít mê dược. Đây là thứ tiểu nhị trong sòng bạc cho hắn, nói bọn họ cũng thường dùng, có thể làm cho người ta mơ hồ muốn ngủ, nhưng không bất tỉnh nhân sự, sử dụng tuyệt không sơ hở.
Vì vậy Đại Hổ rất nhanh mệt rã rời nằm ngủ, Giả Sơn liền len lén đi trên hành lang dập tắt đèn lồng. Hắn còn chuẩn bị một bộ y phục của người bán dầu vừng rong, khi đó chuyển hàng đến đây mà bỏ quên. Giả Sơn nghĩ tới, mình thay đổi vẻ ngoài, cho dù có người chứng kiến thấy bóng người, cũng sẽ không nghĩ đến là tiểu nhị trong tiệm này.
Nhưng hắn vừa chuẩn bị đổi quần áo động thủ, khách nhân tên Lương Bình kia lại tìm đến, nói là đói bụng rồi, còn nói trên đèn lồng trên hành lang bị tắt hết. Giả Sơn vừa nghĩ nên làm cái gì bây giờ, vừa dẫn Lương Bình vào phòng bếp. Trong phòng bếp có chút đồ ăn, Lương Bình đói bụng bắt đầu ăn, Giả Sơn đột nhiên nảy ra ý hay, hắn để cho Lương Bình ăn trước, hắn đi nhà kho trong tìm đèn lồng. Lương Bình đồng ý, Giả Sơn lại thừa dịp này nhanh chóng đổi xiêm y, ẩn vào trong phòng Chu Phú.
Giả Sơn rất nhanh sờ soạng tìm được túi tiền, lại không ngờ tới lúc này Chu Phú lại tỉnh, Giả Sơn hù dọa móc chủy thủ ra, nhưng Chu Phú kia lại lao ra cửa phòng thật nhanh hô to cứu mạng.
Chuyện sau đó mọi người cũng biết, Cư Mộc Nhi đi ngang qua, Giả Sơn phát hiện nàng thật sự là người mù, cái gì cũng không thấy, vì vậy đột nhiên nảy ra ý hay, tự cho là thông minh dàn dựng hiện trường giả Chu Phú cùng cô gái dây dưa không rõ, bị cô gái lỡ tay đâm chết. Hắn lại để lại trong túi tiền một ít viên bạc vụn, đem túi tiền thả lại đầu giường, che dấu ý đồ hành hung cướp tiền.
Sau đó hắn cởi quần áo dính máu, đổi giày, cầm cái đèn lồng mới quay lại đi tìm Lương Bình kia, hết thảy thần không biết quỷ không hay. Hắn dẫn Lương Bình trở về phòng khách, nghĩ mang theo người này cùng đi phát hiện hiện trường án mạng, như vậy ai cũng không thể nghĩ ra án mạng có liên quan đến hắn.
Không nghĩ tới khi đến đó, lại chứng kiến Lữ Tư Hiền cũng đang ở đó. Lần này Giả Sơn lại càng cảm thấy như là trời giúp hắn vậy. Sau đó, hắn đốt quần áo dính máu cùng giầy đi, hoàn toàn không có để lại bất kỳ manh mối gì, hắn cho rằng từ đó về sau là hết chuyện, lại không ngờ tới đám quan sai bắt đầu tra tìm những nam nhân vóc người trung bình trên mu bàn tay có sẹo, thật may là không có người nào hoài nghi hắn, mấy ngày kế khi hắn làm việc, trên tay luôn đắp khăn vải lên che, cũng không có người nào chú ý đến tay của hắn, lúc này mới bớt lo. Hắn còn buồn bực không biết xảy ra chuyện gì, lại không ngờ là manh nữ lúc ấy hắn không ra tay giết chết, nàng ta lại có thể phân biệt được hung thủ……
Hết thảy tra ra manh mối, Khưu Nhược Minh bắt được hung phạm, cho bọn nha dịch bộ khoái đem Giả Sơn áp tải về phủ nha, lại đáp ứng Long Nhị, trở về liền thả Lã chưởng quỹ.
Cư Mộc Nhi lòng tràn đầy vui mừng, trên mặt liên tục nở nụ cười. Long Nhị dắt nàng đi ra khỏi khách sạn, phối hợp với tốc độ của nàng chầm chậm hướng xe ngựa đi đến.
Nàng liên tục cười, ngọn gió thổi qua, thổi phơ phất ngọn tóc bên tai nàng, lộ ra thùy tai châu tròn ngọc sáng, Long Nhị nhìn thấy, nhịn không được động thủ nhéo nhéo, hỏi:“Cao hứng như vậy sao?”
Cư Mộc Nhi bị nhéo nên co vai lại, hắn mang danh là vị hôn phu của nàng, dường như nàng không tiện trách cứ hắn động thủ động cước, nhưng tâm tình nàng xác thực rất tốt, toại nguyện gật gật đầu, đáp:“Cao hứng.”
“Cao hứng cái gì?”
“Vài sự việc này.” Cư Mộc Nhi điểm từng cái nói:“Oan ức của Lã chưởng quỹ được giải quyết, hung phạm đền tội, Chu lão bản dưới suối vàng có biết cũng coi như là có thể an ủi đi. Còn có, ta rốt cục cũng có thể không cần phải ra khỏi cửa nữa.”
Nàng nói đến đây liền ngừng, Long Nhị sững sờ, tại sao không có điều gì liên quan đến hắn hết vậy?
“Ta che chở nàng, nàng không vui sao?” Dù sao trong số những chuyện nàng cao hứng nhất định phải có hắn mới đúng.
“Vui chứ.” Cư Mộc Nhi biết nghe lời, vội vàng đáp.
“Vậy nàng có cái gì muốn nói với ta không?”
“Ừ……” Cư Mộc Nhi có chút bị làm khó, nói “Cám ơn Nhị gia” thì có chút tầm thường, nói “Nhị gia thật sự là tốt” thì có điểm buồn nôn, vậy hay là hỏi vấn đề này đi.“Nhị gia, ngài là leo cửa sổ mà vào phòng sao?”
Long Nhị sững sờ, nàng lại bắt đầu nói vài chuyện khiến cho hắn chuẩn bị không kịp. Cái gì mà nói là leo cửa sổ vào a? Chữ “leo” này thật quá chật vật, hắn rõ ràng là “anh vĩ tiêu sái” từ cửa sổ đi vào.
“Cửa sổ có đóng không?”
Đúng là có đóng, Long Nhị suy nghĩ một chút, hắn lúc ấy làm thế nào mà “tùy tính tiêu sái” mở cửa sổ bước vào đây nhỉ?
“Kỳ thật lúc ta còn nhỏ nghe người ta nói phi tặc cạy cửa sổ trên lầu ra trèo vào nhà, ta liền liên tục không có hiểu, kia phải dùng lực như thế nào? Là trèo lên rồi dán người lên tường nạy cửa sao?”
Trèo lên, dán người kia…… Chẳng lẽ nàng không có một chút từ ưu nhã nào sao?
Trên mặt Long Nhị đủ mọi màu sắc, trong đầu nương tử chưa vào cửa của hắn đến tột cùng là nghĩ hắn “tuấn nhã ung dung” từ cửa sổ đi vào bảo vệ nàng như thế nào đây? Long Nhị quyết định vấn đề này không đáng để hắn suy nghĩ. (theo ngu ý của người edit, có vẻ như anh Long Nhị quê quá hóa lơ rồi)
“Nhị gia, ngài vẫn còn ở đây chứ?” Không có người đáp lời, Cư Mộc Nhi ngừng lại, xoay người về phía sau hỏi.
“Ta ở chỗ này.” Long Nhị tức giận kéo nàng quay qua, hắn đang đi ngay bên cạnh nàng, nàng xoay về phía sau nhìn cái gì vậy.
“Nha.” Cư Mộc Nhi gấp rút nịnh nọt cười cười, Long Nhị lại nhéo nhéo dái tai của nàng, dùng tiết oán khí.
Cư Mộc Nhi co vai lại né tránh, đưa tay ra nắm tay của hắn, thanh âm mềm mại nói:“Nhị gia, lúc ta biết ngài ở trong căn phòng kia bảo hộ ta, trong tâm của ta thực vui mừng.”
Long Nhị bị chẹn họng một chút, nha đầu kia, nha đầu kia! Nàng đến tột cùng là lơ đãng nói lung tung hay là cố ý đây?
Thời điểm hắn muốn nghe thì nàng không nói, thời điểm hắn cho rằng nàng sẽ không nói, nàng hết lần này tới lần khác nói lời ngọt như mật ra nịnh hắn.
Nàng cố ý!
Long Nhị nắm chặt tay của nàng, nha đầu giảo hoạt này, nàng nhất định là cố ý.