Sốt cả đêm, cơn sốt của Cư Mộc Nhi cũng hạ xuống.
Đương nhiên quá trình hạ sốt này là quá trình Long Nhị ứng phó cùng chiến đấu với nàng. Người khác không dám làm, Long Nhị đích thân làm. Hắn kiên quyết bón thuốc cho nàng, đắp chăn dày cho nàng đổ mồ hôi, nàng giãy dụa, nàng khóc, hắn làm như không thấy.
Cư phụ vừa lau nước mắt vừa vui mừng, may mà lòng dạ của Long Nhị gia cứng rắn hơn lão.
Giằng co một đêm, cuối cùng đại phu tuyên bố Cư Mộc Nhi bình thường trở lại, sau này chỉ cần uống thuốc đúng giờ, từ từ điều dưỡng liền không có gì đáng ngại, vì vậy lúc này tất cả mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên bận rộn thì bận rộn.
Lúc Cư Mộc Nhi tỉnh lại, trời đã sáng rồi. Nhưng đối với nàng mà nói thời gian là thứ vĩnh viễn nàng không cách nào đoán ra được, nàng mở to hai mắt, trước mắt là một màu đen.
Trong nháy mắt, nàng không biết mình đang ở đâu, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra tay mình bị một bàn tay to lớn nắm lấy. Nàng không cử động, nằm nghĩ lại chuyện đã xảy ra.
Người đang nắm tay nàng là Long Nhị gia. Nàng biết.
Cảm giác ấm áp mà an toàn xuyên qua bàn tay hắn truyền đến trái tim nàng. Nàng không biết hiện tại là giờ nào, nhưng nàng cảm thấy hắn ngủ rồi, bởi vì bàn tay kia không động đậy.
Vì vậy Cư Mộc Nhi cũng bất động, thậm chí nàng còn nhắm mắt lại. Dù sao nàng mở mắt hay nhắm mắt đều giống nhau.
Nàng chậm rãi nghiêm túc nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Nàng nhớ rõ sự sợ hãi khi bò vào gầm giường, trong phòng trống trải yên tĩnh khiến người khác phát điên, nàng muốn làm bản thân mình nhỏ lại, nàng cố gắng cuộn tròn, nàng thở không ra hơi, thậm chí nàng có thể cảm giác được hơi lạnh trên sàn nhà đang thấm vào xương mình.
Nàng cho rằng nàng nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng trên thực tế không phải. Nàng ý thức được là do nàng quá sợ hãi cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy. Thật sự lúc tiếng mở cửa vang lên, thiếu chút nữa nàng đã kêu to.
Nàng chịu đựng. Sau đó nàng nghe thấy tiếng bọn cướp mở cửa hét lên rằng người đã chạy thoát, sau đó mấy người xông vào. Nàng biết rõ khi đó nàng đang run, nàng rất sợ như vậy sẽ tạo ra tiếng động, nhưng nàng không khống chế được.
May mắn thay, sau cái cảm giác chờ đợi dài dằng dặc mà dày vò, mấy tên cướp trúng kế, đuổi theo hướng mà nàng ném cây gậy trúc.
Sau đó lại là yên tĩnh giống như chết.
Nàng cảm thấy thời gian lúc đó trôi không ngừng, vĩnh viễn không có điểm cuối. Nàng cảm thấy nàng sẽ chết ở góc gường dưới gầm giường, không phải chết cóng, là bị dọa chết, còn có chính là cuối cùng không có người có thể tìm được nàng, nàng khốn khổ chết ở đó.
Trôi qua rất lâu rất lâu, bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ, nàng không biết chuyện gì xảy ra. Nàng không nhúc nhích được, cũng không dám phát ra tiếng động. Hình như nàng nghe thấy giọng nói của Tô Tình, nhưng nàng tự nói với mình nhất định là ảo giác, Tình nhi chắc chắn chạy trốn rồi, muội ấy thông minh như vậy, muội ấy nhất định biết đường, muội ấy nhất định chạy thoát rồi.
Nàng cảm thấy nàng thật sự sẽ chết ở đằng kia. Nhưng bỗng nhiên nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, là giọng nói của Long Nhị, hắn nói: “Là ta, ta đến rồi.”
Giống như âm thanh của tự nhiên.
Cư Mộc Nhi đột nhiên cảm thấy vì một câu nói kia của hắn, nàng không nên liên lụy hắn. Lúc trước nàng nghĩ như thế nào? Vì sao nàng lại cầu thân với hắn?
Hắn keo kiệt, thù dai, so đo mọi thứ, thủ đoạn ngây thơ, nhưng hắn đối xử tốt với nàng.
Tốt đến mức khiến nàng sợ hãi.
Nỗi sợ hãi kia mãnh liệt giống như sự yên tâm cảm nhận được khi lúc này nắm tay của hắn.
Nàng bị điên rồi.
Nàng chết một lần, cho nên nàng điên rồi.
“Nàng làm sao vậy? Khó chịu lắm à?”
Cư Mộc Nhi khẽ giật mình, sau đó cảm thấy mình ôm vào một cái ôm ấp, giọng nói của Long Nhị vang bên tai nàng, tay hắn vuốt mặt nàng, lau nước mắt cho nàng.
Thì ra nàng khóc. Cư Mộc Nhi dứt khoát ôm Long Nhị khóc rống lên.
“Không khóc, đừng sợ. Bọn họ đều bị bắt rồi, không ai có thể tổn thương nàng nữa.”
“Nhị gia, thật ra ta không hề tốt chút nào.”
Long Nhị nhíu mày, hai người bọn họ đang không hiểu ý nhau sao?
“Bởi vì nàng không tốt nên bọn chúng mới bắt cóc nàng hay sao? Vì dân trừ hại?” Long Nhị trêu chọc nàng, hắn không thích nước mắt của nàng.
Đáng tiếc lần này Cư Mộc Nhi không có tâm tư dỗ dành hắn vui vẻ rồi, nàng nghe xong lời hắn nói, khóc càng thương tâm hơn.
Long Nhị lại cau mày, đành phải nghiêm túc nói: “Được rồi, nàng khóc trước đi, khóc xong là đúng tới giờ uống thuốc rồi.”
Tiếng khóc của Cư Mộc Nhi lập tức yếu dần. Long Nhị nở nụ cười: “Thuốc nhất định phải uống.”
Cư Mộc Nhi khịt mũi không khóc nữa, nhanh chóng chui vào trong chăn: “Ta mệt, ngủ một lúc nữa.” Mấy cảm xúc đau buồn vướng mắc lộn xộn gì đó đều không còn.
Uống thuốc, thật là đáng sợ. Sao nàng lại quên chuyện này?
Lúc này lại có người gõ cửa, giọng nói của một nha hoàn vang lên: “Nhị gia, thuốc của Mộc nhi cô nương đã sắc xong rồi.”
“Mang vào đi.” Long Nhị dặn dò xong, buồn cười nhìn người ở trên giường, kéo nàng lên. “Uống thuốc, tối hôm qua nàng mơ mơ màng màng khiến ta phải đút, hiện tại tỉnh táo, còn muốn được đút hay sao?”
Cư Mộc Nhi giả bộ ngủ không thành, tội nghiệp hỏi: “Bố ta đâu?”
“Việc uống thuốc này, bố nàng cũng không thể nào cứu được nàng. Phải uống!”
“Không phải vì ta không uống thuốc, ta chính là nhớ ông ấy.”
Long Nhị quay đầu nhìn về phía nha hoàn mang thuốc đến, nha hoàn kia thông minh, vội vàng trả lời: “Bẩm cô nương, Cư lão bá đêm qua trông cô nương, trời tờ mờ sáng mới đi nghỉ, lúc này vẫn đang ngủ.”
Cư Mộc Nhi nghe xong, khẽ mím môi, không nghĩ được cách gì khác. Long Nhị bưng thuốc ngồi xuống, múc một muôi, thổi thổi, nhấp một ngụm thử nhiệt độ, hương vị buồn nôn của thuốc khiến hắn cũng nhịn không được, nín thở, trong lòng thầm nghĩ may mắn Mộc nhi không nhìn thấy. Hắn xoay đầu lại, nói với Cư Mộc Nhi: “Uống thuốc.”
Cư Mộc Nhi ngửi thấy mùi thuốc, mặt nhăn thành bánh bao, suy nghĩ kỹ một lúc, ra điều kiện: “Nhị gia, ta uống thuốc xong rồi về, được không?”
“Về đâu?”
“Về nhà ta.”
“Vì sao?”
“Tại ta ở đây không quen, mắt ta không tốt, bất tiện.” Cư Mộc Nhi suy nghĩ cái lý do.
“Trước khi nàng uống hết thuốc đại phu kê, không cho phép nàng về nhà. Đừng cho là ta không biết, về nhà bố nàng bị nàng dỗ dành sẽ không bắt nàng uống thuốc.” Long Nhị trực tiếp vạch trần ý đồ của nàng, Cư Mộc Nhi suy sụp.
“Còn có.” Long Nhị lại nói: “Dù sao không bao lâu nữa nàng cũng phải đến đây ở, tranh thủ làm quen sớm. Hoặc là ta nên đem nàng đến phòng của ta, để nàng quen trước?”
Nha hoàn ở bên cạnh nghe xong lời này mặt đỏ bừng, hé miệng cười trộm, vẻ mặt há hốc mồm ngây ngốc của Cư Mộc Nhi, Long Nhị nhìn thấy trong mắt, trong lòng khẽ động, chuyển chủ đề nói: “Uống thuốc.”
Lần này Cư Mộc Nhi không nói gì khác nữa, chỉ nhíu chặt lông mày, thấy chết không sờn uống thuốc.
Cứ như vậy uống hơn nửa chén, sau đó thật sự là nuốt không trôi, lúc này Long Nhị mới dừng tay. Hắn bảo nha hoàn đưa kẹo mơ đường cho Cư Mộc Nhi bớt vị đắng trong miệng, sau đó nhìn chằm chằm nàng ăn nửa bát cháo, lúc này mới cho nàng nằm xuống ngủ.
Cư Mộc Nhi không nói nhiều, nhắm mắt là muốn ngủ. Long Nhị cúi đầu khẽ nói hắn phải đi nha phủ một chuyến, xem mấy tên cướp kia bị như thế nào. Cư Mộc Nhi nhăn mày, mí mắt giật giật.
Long Nhị thở dài, xoa mặt của nàng: “Đừng sợ.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, đưa tay nắm chặt tay của Long Nhị. Long Nhị nhìn tay của nàng, nhớ tới bộ dạng nắm chặt vạt áo hắn của nàng khi hắn cứu nàng khi trở về. Không nhịn được cúi đầu hôn trán nàng.
Cư Mộc Nhi khẽ giật mình, sau đó cười cười, nói: “Ta ngủ.” Sau đó nàng buông tay ra, lật người, vùi đầu ngủ.
Long Nhị nhìn nàng một lúc, quay đầu dặn dò nha hoàn bên cạnh chăm sóc cẩn thận, sau đó đi ra ngoài.
Long Nhị đi ra, không lập tức đi ra ngoài, mà đi tìm Dư ma ma. Hắn nói với Dư ma ma, muốn đẩy ngày kết hôn sớm lên.
Dư ma ma giật mình há to miệng: “Thế nhưng mà, thế nhưng mà tất cả đều chuẩn bị theo thời gian lúc đầu, việc này muốn sớm, sợ là không kịp, sắp sang năm mới rồi, vướng cửa ải cuối năm (cuối năm phải trang trải nợ nần), có một số việc không dễ làm.”
“Ma ma lúc nào cũng có biện pháp. Tổ chức cưới xin vào tháng Giêng đi, mượn sự vui mừng náo nhiệt của ngày tết, cũng là việc hay.”
“Tháng giêng?” Dư ma ma bị dọa không nhẹ, sớm không nói làm gì, còn sớm hơn nhiều thế này! Muốn tổ chức tháng Giêng, thời gian sao đủ?
“Nhị gia, thật ra tháng hai cũng không chênh lệch bao nhiêu ngày.” Dư ma ma định thuyết phục Long Nhị.
“Là tháng Giêng ấy, ma ma vất vả rồi.” Long Nhị không muốn nghe, hắn cắt lời Dư ma ma, quyết định chắc chắn. Hắn biết không cách nhau bao nhiêu lâu, thế nhưng mà Cư Mộc Nhi do dự, hắn có thể cảm giác được, có lẽ đây là mục đích bọn cướp bắt cóc nàng. Làm hỏng trong sạch của nàng, hủy thanh danh của nàng, khiến nàng không thể gả cho hắn.
Cho nên hai cô gái thôn quê kia chết, mà nàng thì không.
Bọn cướp không ra tay với nàng nhất định là có nguyên nhân, chắc chắn là sau bọn chúng có người sai khiến, hắn nghi ngờ là Vân Thanh Hiền, mà hắn sẽ chứng minh điểm này.
Nhưng trước đó, hắn sẽ không cho phép nàng lùi bước. Là nàng cầu thân với hắn, hắn đồng ý, hiện tại quyền chủ đạo ở trong tay hắn, hắn sẽ không cho phép nàng đẩy hắn ra.
Long Nhị dặn dò Dư ma ma: “Chuyện ngày kết hôn sớm hơn, không được nói cho Cư phụ và Mộc nhi.”
Dư ma ma lại há hốc mồm, không cho nói? Rất nhiều chuyện cần sắp xếp với bọn họ, làm sao bây giờ?
“Đợi ta sắp xếp xong, ta sẽ nói với bọn họ.” Long Nhị hiểu rõ sự băn khoăn của Dư ma ma. Dư ma ma thấy Long Nhị nói như thế, hiểu tốt nhất không nên nói gì, đành phải gật đầu nhận lời.
Long Nhị căn dặn xong, lúc này mới rời phủ, đến phủ nha, hắn nhất định phải biết, rốt cuộc là ai muốn bắt cóc Mộc nhi nhà hắn. Nhưng Long Nhị tuyệt đối không nghĩ tới, lúc này phủ nha bên kia đang rối loạn, bởi vì toàn bộ tám tên cướp bị bắt về quy án đã chết bất đắc kỳ tử trong phòng giam.