Ba Lần Gả

Chương 77: Chương 77: Điều Tra Án Không Quên Trộm Hương




“Đáng thương quá, làm gia cũng muốn khóc.” Long Nhị nhìn nàng uống xong rồi cầm lại bát không, vừa lau miệng lau mặt vừa trêu nàng.

“Đúng vậy, thuốc làm người ta muốn khóc.”

“Gia không tin.”

Cư Mộc Nhi hé miệng, lại lén chui vào chăn hí hửng một mình. Đầu nàng còn hơi nhức, bên tai là tiếng Long Nhị thao thao bất tuyệt, thế nhưng nàng cảm thấy thật dễ nghe.

Hôm nay suýt thì Long Nhị ở lại chỗ của Cư Mộc Nhi qua đêm.

Suýt… chưa được.

Nguyên nhân là sau khi bị hắn đút cho một bát cháo, bệnh nhân Cư Mộc Nhi trở nên vô cùng hoạt bát đầy sức sống, mạnh mẽ đuổi hắn đi. Nàng kể ra hàng loạt lý do.

Một: bọn họ đã ly hôn. Lý do này Long Nhị gia chẳng thèm nghe. Hắn bị hãm hại, hắn còn chưa tính toán với nàng, nàng còn dám nói?

Hai: đêm hắn không về nhà, nếu bị truyền ra ngoài, mọi người chắc chắn sẽ suy đoán lung tung. Nếu nói Long Nhị gia ra ngoài chơi bời, danh tiếng bị bôi nhọ thì cũng không hay. Long Nhị trợn mắt. Kết hôn rồi nửa năm sau bỏ vợ thì còn có danh tiếng tốt à?

Nhưng Cư Mộc Nhi còn nói thêm rằng, ba: nếu có người phát hiện ra hắn ở lại đây qua đêm, những kẻ kia nghe được thông tin này thì sẽ không phá được án, những khổ cực nàng đã thu xếp sẽ xôi hỏng bỏng không. Điều này Long Nhị thấy không đúng: nhà này có người của hắn trông chừng, hắn cũng không chạy loạn lên cho tất cả nhìn thấy, ai sẽ phát hiện ra hắn? Như đã nói: ai bảo nàng thu xếp cơ?

Lời phản đối này khiến Long Nhị gia rất hài lòng, nhưng hắn không ngờ Cư Mộc Nhi vẫn còn lý do nữa.

Nàng nói nàng bị ốm khiến Tô Tình rất lo lắng. Tuy hôm nay Long Nhị đã đẩy được Tô Tình về nhà nhưng ngày mai, trời chưa sáng cô đã lên núi hái hoa, sau đó chắc chắn sẽ đến quán rượu hỏi thăm nàng. Để tuân thủ thỏa thuận rằng hai người sẽ không dính dáng gì đến nhau trước mặt mọi người, Long Nhị không thể để Tô Tình thấy hắn ở đây. Vì thế Long Nhị chỉ có thể ở đây đến nửa đêm rồi về, hoặc Tô Tình đến thì hắn phải trèo cửa sổ mà đi.

Hai cái này Long Nhị không thích cái nào hết.

Dù hắn nói mình là tình nhân cũng không có nghĩa hắn là kẻ trộm nửa đêm trèo tường leo cửa sổ. Hắn là Long Nhị gia tiêu sái lỗi lạc, không thể có chuyện này.

Vì thế cuối cùng chắc chắn Cư Mộc Nhi uống thuốc xong, không đói bụng, không sợ hãi, có thùng đi vệ sinh đàng hoàng đầy đủ rồi thì Long Nhị gia buồn bã cưỡi ngựa về phủ.

Hôm nay, hắn và Cư Mộc Nhi đã hàn huyên rất nhiều, rất nhiều chuyện khó hiểu, hắn chưa thể giải thích được. Hắn nằm trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cẩn thận sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.

Long Nhị thừa nhận rằng đúng như lời Cư Mộc Nhi nói, mọi chuyện chỉ là nghi ngờ, không có gì chứng minh. Tin là tin, mà không tin là không tin. Thái độ khinh thường, phản đối của hắn đã khiến nàng đẩy hắn ra xa lúc nào chẳng biết. Nàng vốn nhạy cảm, lại cẩn trọng, việc Hoàng thượng thể hiện uy quyền khiến nàng nghĩ đến việc tách khỏi Long gia, nhưng thực ra người bắt đầu chính là hắn.

Đến bây giờ Long Nhị vẫn không hiểu nổi chuyện của Sư Bá Âm thì có gì quan trọng. Nhưng nếu Mộc Nhi không dứt ra được thì hắn cũng không thoát được. Chỉ là hắn không học cầm, không hiểu cầm, hắn không thể suy nghĩ theo cách của Mộc Nhi, vì thế hắn dùng phương pháp tra xét của hắn.

Long Nhị ngầm điều tra, nhưng vụ án này là vụ án lớn cả nước quan tâm, nhiều người tham gia không đếm được, nhưng chuyện xảy ra đã lâu, rất nhiều điều đã đổi thay từ năm đó, muốn lật lại mà không bị ai phát hiện khá là khó khăn.

Vì thế, không thể thúc đẩy hẳn hoi mà phải từ từ, chậm rãi, tích lũy từng chút một, chờ xem thế nào.

Long Nhị không những tốn tâm tư điều tra, hắn còn phải suy nghĩ xem làm thế nào để giữ chặt Cư Mộc Nhi.

Ba ngày liền, ngày nào Tô Tình cũng đến thăm Cư Mộc Nhi từ sớm, đến đêm mới rời đi. Long Nhị chẳng hề tỏ về quan tâm, cũng không gần gũi. Tô Tình ở đó thì hắn không có mặt được, vì thế hắn thấy Tô Tình phiền đến nỗi chỉ hận không thể bảo Lý Kha bắt cô đi.

Đêm nào hắn cũng đến thăm Cư Mộc Nhi, đêm nào hắn cũng bị Cư Mộc Nhi dùng Tô Tình làm lý do đuổi đi. Điều này khiến Long Nhị ấm ức vô cùng.

Buổi tối ngày thứ ba, Long Nhị nhìn thuốc đại phu kê cạn sạch, Cư Mộc Nhi cũng không còn sốt nữa, khỏe mạnh trở lại. Hắn quyết tâm hạ thông điệp: “Ngày mai nàng nói cho rõ ràng với Tô Tình, không cần cô ấy phải đi sớm về khuya chăm nom nữa. Ngày nào cũng dính người như thế, gia làm sao sống được?”

Cư Mộc Nhi nghe mà bất ngờ, sao đó hé miệng cười. Nếu người nghe không hiểu, lại nghĩ là Tô Tình dính lấy Long Nhị gia thì chắc Nhị gia phải tức giận lắm.

Long Nhị nhìn nàng mà bực mình: “Nàng còn dám cười? Nàng cứ cười đi, gia còn chiêu khác để Tô Tình không đến đây làm phiền gia, nàng cứ đợi đấy.”

Đúng là Long Nhị nói được thì làm được.

Hôm sau, Cư Mộc Nhi chưa kịp nói chuyện với Tô Tình rằng không cần hàng ngày qua đây thì Tô Tình đã nói trước: “Tỷ tỷ, muội không thể thường xuyên qua đây như trước nữa rồi.”

“Ta không sao nữa, có thể tự lo được. Tình nhi không cần lo lắng.”

“Không phải, sư phụ muội bị ốm, muội lo lắng nên phải đi chăm sóc sư phụ.” Nghe giọng cô nhóc có vẻ lo lắng.

Cư Mộc Nhi giật mình. Lý Kha bị ốm, là sao?

“Muội cũng không rõ lắm, chỉ biết sư phụ nằm liệt giường, bệnh rất nặng. Long phủ đã mời đại phu đến nhưng không có cách, chỉ nói là thử uống thuốc xem sao.” Tô Tình nói mà suýt khóc, “Tỷ tỷ, sư phụ muội võ nghệ cao cường, thân thể khỏe mạnh, không dễ bị ốm. Thế mà tự nhiên lại không ra khỏi giường nổi, có phải là bệnh nặng bộc phát không?”

Cư Mộc Nhi há hốc mồm, hoàn toàn không biết nên đáp lời thế nào. Chiêu này của Long Nhị gia cũng quá độc đi.

Cư Mộc Nhi không dám vạch trần quỷ kế của Long Nhị, mặc dù cũng thương cảm với Lý Kha phải giả bệnh và Tô Tình đang lo lắng, nhưng nàng sợ nếu nàng bóc mẽ thì Long Nhị còn có chiêu độc hơn nữa.

Đêm xuống, Long Nhị hả hê xuất hiện.

Cư Mộc Nhi không nói chuyện, nàng ngồi chải đầu trên ghế. Mái tóc bóng mượt mềm mại lay động theo từng lượt chải. Long Nhị nhìn ánh trăng, nhớ đến cảm giác khi chạm vào mái tóc ấy, bỗng nuốt ngụm nước bọt.

Hắn nặng nề ho khan hai tiếng, đốt nến lên, sau đó đến bên Cư Mộc Nhi, vuốt ve mái tóc nàng, nói kiểu khó chịu: “Bệnh này mà xuống giường lại nặng thêm, đại phu đồng ý chưa? Lại ốm nữa ta không thèm để ý đến nàng.”

Cư Mộc Nhi kệ hắn, thả lược lên bàn, sau đó cúi xuống dọn dẹp rương quần áo.

Long Nhị mặt dày quá đó, đưa cho nàng một túi đồ.

“Gì đây?”

“Ta đã giặt đồ rồi, nàng cứ bỏ vào rương, không cần phải bỏ bên ngoài để người khác nhìn thấy thì nàng không vui.”

Cư Mộc Nhi không nói gì, quay đầu không nghe, cũng nói: “Ta khỏi rồi. Chàng xem, ta không sao cả, an tâm về đi.”

Long Nhị cũng không thèm nghe, cứ bỏ đồ vào trong rương, không thèm dọn, đóng rương vào rồi đạp một cái, xô Cư Mộc Nhi lên giường.

“Khỏi rồi thì tốt, qua đây quay đây, đấm lưng cho gia.”

Cư Mộc Nhi ngẩn ngơ, phản ứng chậm: “Nhân lúc chưa muộn thì về đi.”

“Cứ đấm đi.” Kệ nàng.

Cư Mộc Nhi thở dài, vừa đấm lưng vừa khuyên.

“Mai Nhị gia cho Lý hộ vệ thôi đi, giả bệnh cũng khổ lắm. Tình nhi lo lắng sốt ruột, cũng không chịu nổi.”

“Ta thoải mái thì đi.” Long Nhị vô cùng thản nhiên, không hề ý thức được mình làm điều sai trái.

“Ta đã nói chuyện với Tình nhi rồi, nàng sẽ không ở đây thường xuyên nữa. Nếu Nhị gia muốn đến thì cứ không có người ngoài là đến được, đừng tính toán với tiểu cô nương. Tình nhi thật sự rất tốt với ta.”

“Cũng không liên quan gì. Không thể cứ chiếm nàng như thế được. Cô ấy tốt với nàng, chả nhẽ ta không tốt với nàng?” Long Nhị đúng là thù dai nhớ lâu.

Cư Mộc Nhi nói mấy câu đều bị bật lại, cũng không thoải mái. Hơn nữa, mấy ngày này nàng cứ bị Long Nhị dạy dỗ đau cả đầu, nhớ rõ ràng lắm. Đầu óc nóng lên, nàng làm điều mà trước giờ không dám làm.

Nàng hung hăng “bốp” một cái vào mông Nhị gia.

Long Nhị đang nằm, tư thế phù hợp, nàng ngồi bên giường đấm lưng cho hắn, tiện thể đánh luôn.

“Bốp bốp”, hai tiếng vang lên giòn giã.

Long Nhị nhảy dựng lên, vừa giật mình vừa đau. Nhưng hắn phản ứng không hề chậm, vừa nhảy dựng lên đã nắm tay Cư Mộc Nhi lại.

Cư Mộc Nhi ra tay rồi mới nhận ra mình vừa làm gì. Dù rằng mọi khi bị Long Nhị đánh, nàng vẫn tìm cách trả đũa, nhưng lần này thật sự là chỉ nghĩ thôi. Ra tay thật thế này, nàng cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Nhưng chỉ chớp mắt, tay nàng đã bị nắm lại. Nàng vội vàng định xin tha thứ, nhưng không kịp dùng.

Long Nhị nắm tay đẩy nàng nằm ra giường, vừa bực mình vừa ồn ào: “Quả nhiên là chiều nên lật trời rồi.”

“Ta không có ta không có, trời vẫn bình thường mà.”

“Trời vẫn bình thường, nàng lại không bình thường lắm.” Trên giường, Long Nhị đè lên người nàng, nghĩ xem làm thế nào để đánh không đau quá, nhưng đang nghĩ lại thấy hương thơm trên người nàng, mặt nàng lại cách hắn gần như vậy, hắn nhìn thấy rất rõ – lông mi dài như rèm quạt, đôi môi hồng hào sáng bóng – càng ngày nàng càng đẹp sao? Rõ ràng hồi mới gặp nàng đâu có vừa mắt như vậy.

Long Nhị cúi đầu, hôn môi của nàng.

Cư Mộc Nhi hơi giật mình nhưng lại không kinh ngạc. Nàng muốn hôn lại hắn, nhưng lại cũng định đẩy hắn ra. Trong lúc nàng do dự, Long Nhị đã hôn triền miên ngấu nghiến, khiến nàng không thở nổi.

Hôn dần xuống dưới, tình hình dần mất khống chế.

Cư Mộc Nhi không biết nên thế nào.

Nhưng Long Nhị cũng bất chấp tâm tư ngổn ngang của nàng. Hắn không hề cố kỵ, vội đến không nhịn nổi. Hắn vừa lôi kéo xiêm y của Cư Mộc Nhi, được hơn nửa thì vội vàng cởi của mình.

Hắn nửa ngồi nửa quỳ, có điều không biết đạp phải chỗ nào trên ván giường mà “rắc” một tiếng, sập. Long Nhị hết hồn, vội vàng nhảy sang bên cạnh, lại đạp đúng chỗ vừa bị nứt, “cạch”…

Sập giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.