Ba Lần Gả

Chương 85: Chương 85: Điều Tra Nghiên Cứu Quý Nhân. Bất Ngờ




Suy đoán ra hung thủ là ai, và việc chứng minh người này là hung thủ thật ra là hai chuyện khác nhau.

Long Nhị rất hiểu đạo lý này.

Tuy giữa bằng chứng và suy đoán có liên quan chặt chẽ, nhưng không có bằng chứng suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có tác dụng gì. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn đả kích Mộc nhi.

Hiện tại, vấn đề khó khăn này rơi xuống đầu hắn.

Ngoài vấn đề khó khăn đang suy đoán này, có một việc hắn và Mộc nhi vẫn nghĩ không ra.

Chính là: động cơ.

Nếu nói hãm hại Sư Bá Âm là để che giấu hành vi phạm tội của mình, tìm kẻ chết thay, khiến vụ án diệt môn này có thể chấm dứt, như vậy giết Hoa Nhất Bạch và ý đồ sát hại Cư Mộc Nhi là để đề phòng có người tiếp tục điều tra, nhưng mục đích giết cả nhà Sử Trạch Xuân là gì? Sao phải làm như vậy?

Chuyện này, Long Nhị và Cư Mộc Nhi đều không nghĩ ra lý do có thể thuyết phục bản thân.

Nhưng sự việc cũng có tiến triển tốt. Ví dụ như bệnh tình của Cư Mộc Nhi, dưới sự điều trị của Hàn Tiếu đã có chuyển biến tốt, trái tim đang treo lơ lửng của Long Nhị cũng buông lỏng, vì vậy hắn bắt đầu hành động.

Việc đầu tiên phải làm chính là kiểm tra thân phận của Lâm Duyệt Dao giả.

Lúc trước tuy Cư Mộc Nhi đã sớm đoán ra Lâm Duyệt Dao giả cũng đến từ Tích Xuân Đường, hơn nữa còn là người bên cạnh Lâm Duyệt Dao thật, nhưng nàng chỉ nghĩ đó là nha hoàn theo hầu. Khi đó Long Nhị không dám giống trống khua chiêng đến Tích Xuân Đường tra hỏi, bởi vì không biết trong lầu kia nông sâu như thế nào, sợ tra hỏi sẽ kinh động đến Lâm Duyệt Dao giả. Bây giờ Lâm Duyệt Dao giả đã chết, sự băn khoăn này không còn nữa, vì vậy Long Nhị đích thân đến Tích Xuân Đường một chuyến.

Sau khi Lâm Duyệt Dao thật mất tích, Tích Xuân Đường cũng có một người rời đi, Cư Mộc Nhi đoán không sai, người đó là một ma ma, trông coi sinh hoạt hằng ngày và dạy dỗ hơn hai mươi vị cô nương, hai mươi tám tuổi, mọi người gọi là Trác Ma Ma.

Tên ban đầu của Trác Ma Ma là Trác Dĩ, cô ta là người vùng khác. Sau khi chồng cô ta chết, cô ta và mẹ sống nương tựa vào nhau, cuộc sống của hai quả phụ không tốt, đúng lúc quê quán bị lũ lụt, họ bắt buộc phải xa xứ, sau đó lặn lội đến kinh thành.

Năm năm trước, mẹ của Trác Dĩ bệnh nặng qua đời, cô ta không có tiền chôn cất, vì vậy tự nguyện bán mình đến Tích Xuân Đường làm cô nương. Vốn tất cả đều đã xác định xong rồi, nhưng cô ta bỗng nhiên gặp quý nhân, người nọ ra mặt tìm ông chủ của Tích Xuân Đường, bảo chuộc thân cho Trác Dĩ.

Nhưng Trác Dĩ không có kế sinh nhai, lại không muốn nhận ân huệ của người khác, vì vậy quyết định ở lại Tích Xuân Đường, đổi thành làm ma ma. Chỉ là dưới sự nâng đỡ của vị quý nhân đó, cô ta không cần ký văn tự bán mình, lúc nào không muốn làm, nói một tiếng là có thể đi. Hơn nữa cô ta cũng không cần lộ mặt ứng phó với người khác, chỉ cần ở phía sau quản lý các cô nương là được.

Trác Dĩ là người thông minh, biết nhìn sắc mặt người khác, nói chuyện rất hợp lòng người, sau khi làm ma ma, cô ta thực sự quản lý thuộc hạ, các cô nương ổn thỏa, giúp họ hiểu chuyện nghe lời. Cô ta cũng không phải người xấu, có chuyện tốt, điều tốt gì đều giúp các cô nương thu xếp. Cho nên có quan hệ tốt với mọi người, các cô nương có chuyện gì đều vui lằng nói với cô ta.

Long Nhị nghe xong, chỉ hỏi một câu: “Vị kia quý nhân là ai?”

“Chính là Thượng thư đại nhân – Sử Trạch Xuân đã qua đời.”

Lời nói của ma ma quản sự Tích Xuân Đường khiến Long Nhị bất ngờ, cho dù hắn mạnh dạn suy đoán một lần nữa, cũng không nghĩ tới người đó lại là Sử Trạch Xuân.

Vốn hỏi ra quý nhân của Trác Dĩ là ai, là có thể xác nhận được hung thủ mà hắn và Cư Mộc Nhi đã suy đoán lựa chọn, theo manh mối này tiếp tục điều tra, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ giải thích, nhưng giữa đường xuất hiện một người đã chết là sao?

Trong lòng Long Nhị đầy nghi ngờ, lúc trở về hắn nói chuyện này cho Cư Mộc Nhi.

Cư Mộc Nhi cũng kinh ngạc. Quý nhân này thật đúng là không ngờ.

Long Nhị lại nói: “Ta vừa hỏi kỹ càng quê Trác Dĩ ở đâu, cô ta có từng nói chuyện gì liên quan đến mình không. Nhưng vị ma ma kia lại nói không biết, chỉ nghe nói là phía tây của một thành nhỏ. Bà ta nói Trác Dĩ rất ít khi nói chuyện của mình, bởi vì có Sử Trạch Xuân là người bảo đảm cho cô ta, cho nên Tích Xuân Đường rất khách sáo với Trác Dĩ, chỉ cần cô ta không phạm lỗi gì, bình thường cũng không quản lý cô ta nhiều lắm.”

“Vậy Trác Dĩ có quan hệ như thế nào với Sử Thượng thư?”

Long Nhị lắc đầu: “Không ai biết. Hơn nữa sau khi Sử Trạch Xuân chuộc thân, làm người đảm bảo cho Trác Dĩ, sau đó hai người bọn họ cũng không qua lại nữa. Nhưng ma ma quản sự kia nói, cũng thực sự không quản lý Trác Dĩ lắm, cho nên không rõ chuyện của cô ta.”

Cư Mộc Nhi nghĩ một lúc, hỏi: “Chàng cảm thấy ma ma quản sự của Tích Xuân Đường kia nói dối không?”

“Không, ta nghĩ là không.” Long Nhị sờ đầu Cư Mộc Nhi, hỏi: “Nàng nghĩ sao?”

Mộc Nhi nhíu mày: “Tạm thời không nghĩ ra điều gì, hơi mệt. Nhị gia, ta nhất định là mắc bệnh ngu ngốc rồi, hiện tại đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì.”

“Ngốc một chút cũng tốt, gia thích người ngốc.”

Mộc Nhi bĩu môi: “Người có thể khiến gia thích thật không dễ.”

Vừa dứt lời, chợt thấy trên môi ấm áp, nàng bị Long Nhị hôn một cái.

“Nếu nàng cứ ngốc thì tốt rồi.” Long Nhị chọc trán Cư Mộc Nhi: “Ngốc một chút, sẽ không có nhiều chuyện như vậy.”

Ngốc, nghe không hiểu ý ở ngoài lời của Sư Bá Âm; ngốc, Hoa Nhất Bạch không tìm nàng viết cầm phổ; ngốc, không phát hiện ra tất cả những chuyện này, như vậy thì tốt. Bình an vô sự, không quan tâm.

“Nói như vậy, ta sẽ không quen biết Nhị gia.” Cư Mộc Nhi tỏ ra đáng tiếc, dường như sự việc thực sự xảy ra như thế. “Nếu không có chuyện gì xảy ra, ta đã lấy A Trạch.”

Lấy ai? Long Nhị mặt xanh lét.

Cư Mộc Nhi còn nói tiếp: “Cho dù không phải gả cho A Trạch, vậy cũng hứa gả cho Vân đại nhân.” Bẻ ba ngón tay xuống, rất rõ ràng Long Nhị xếp thứ ba.

Nếu không xảy ra những chuyện này, thật sự không tới lượt hắn!

Long Nhị nhìn chằm chằm vào ba ngón tay, tức giận, bỗng nhiên nói: “Chuyện bỏ vợ ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, đến bây giờ vẫn có người nói linh tinh, cho nên chúng ta kết hôn một lần nữa, nhất định phải ầm ĩ hơn, mọi người đều biết mới tốt.”

Cư Mộc Nhi lắc đầu, chui vào trong chăn tiếp tục an phận mà làm bệnh nhân.

“Lắc đầu là có ý gì?”

“Nhị gia, chúng ta ly hôn là ly hôn, đừng đi lại đường cũ.” Sự việc chưa giải quyết xong, nàng tái giá làm phu nhân của Long gia, tất cả vấn đề lại quay về. Nếu xảy ra sai lầm, liên lụy Long gia, nàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình. Mấy hộ vệ vì nàng mà chết, mỗi lần nàng nghĩ đến đều cảm thấy áy náy, xót xa trong lòng.

“Đi lại đường cũ? Vậy bây giờ nàng ở Long phủ của ta là như thế nào?”

“Nhà của ta bị đốt, Nhị gia tốt bụng, nhớ tình cảm xưa chứa chấp ta.” Cư Mộc Nhi trả lời trôi chảy, lí do thoái thác giống hệt lời đồn đãi trên phố.

“Vậy sao? Ta thu nhận và giúp đỡ nàng, hàng đêm cùng gối chung giường với nàng, trái tim ta thật đúng là lương thiện.”

“Vậy Nhị gia định tránh nghi ngờ sao?”

“Không, gia định đòi lại danh phận.”

“Nhị gia, việc này chúng ta không cần bàn bạc nữa. Ý ta đã quyết, chắc chắn sẽ không thay đổi.”

Long Nhị rất không vui: “Nàng xác định muốn dây dưa với ta đến khi vụ án này kết thúc? Nàng biết rõ vụ án này nếu tiếp tục kéo dài, có thể đến ba hay năm năm, thậm chí có lẽ chúng ta hoàn toàn không có bằng chứng xác nhận kẻ giết người, vậy nàng định như thế nào? Không danh không phận dây dưa với ta cả đời?”

Cư Mộc Nhi nghe xong ngẩn ngơ, sau đó từ từ bò dậy từ trong chăn. “Chúng ta vẫn đang bàn bạc còn gì. Nhị gia có thể giúp ta sửa nhà, sửa phòng không?”

“Không,” Long Nhị độc ác nói, “Ta làm tình nhân trong nhà mình rất thuận tiện, sao phải giúp nàng sửa phòng, sau đó ta phải đi thật xa đến thăm nàng. Ta không rảnh.”

“Vậy không bằng, chúng ta ước định thời gian, nếu đến lúc đó, việc này vẫn chưa chấm dứt, hơn nữa khi đó tình thế vẫn cho phép chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta tái hôn được không?”

Long Nhị khoanh tay, lạnh lùng hỏi: “Nàng cảm thấy bao lâu là phù hợp?”

Cư Mộc Nhi nhăn mày suy nghĩ một lúc, cẩn thận từng li từng tí xòe bàn tay ra: “Năm năm?”

“Năm năm?” Long Nhị cất cao giọng, hơi không vui: “Năm năm bé nhà ta biết gẩy bàn tính rồi.”

Cư Mộc Nhi nghe vậy cắn môi, khẽ nói: “Ta hỏi Hàn đại phu, cô ấy nói cơ thể ta không tốt, cần phải điều dưỡng, không được phép, không thể bảo đảm chắc chắn có thể có em bé.”

Long Nhị nghẹn lời, việc này hắn biết, hắn còn từng an ủi Cư Mộc Nhi, lúc ấy nói lão Đại, lão Tam đều có em bé, không bằng nhà hắn. Hơn nữa lúc đầu hắn còn không muốn cưới vợ, không có vợ, khẳng định không có trẻ con…. Vừa rồi hắn nhất thời đã quên, lanh mồm lanh miệng nói sai.

Long Nhị ho: “Ý của ta là, em bé của Long gia ta, chưa chắc là con tiếp theo của đại tẩu và Phượng Phượng sinh. Còn có, ý của Tiếu Tiếu không phải là tuyệt đối không thể sinh, chỉ là cần thời gian điều dưỡng mà thôi. Nếu nàng thực sự thích trẻ con, ta ôm con của lão Tam đến cho nàng chơi. Thích đứa bi bô học nói, ta ôm Tiếu nhi đến; thích đứa biết nói chuyện hiểu chuyện, ta ôm Bảo nhi đến; nếu thích bé trai, ta bảo Khánh Sinh đến. Nàng xem, Long gia chúng ta không thiếu trẻ con; lớn nhỏ, trai gái đều đã có.”

“Nhị gia, nói như vậy, ước định năm năm nhé.”

Long Nhị lại nghẹn lời. Người phụ nữ này, lại bắt đầu giảo hoạt rồi! Nói gì cũng phải đấu trí với hắn.

Long Nhị trừng mắt, lớn tiếng nói: “Việc này không cần bàn bạc nữa. Nàng biến thành người hơi ngốc nghếch rồi, đừng suy nghĩ nữa. Khoảng thời gian này nàng chỉ quan tâm dưỡng bệnh, việc còn lại ta xử lý.”

Không cần bàn bạc nữa là tốt. Mộc Nhi chui vào trong chăn nằm xuống, nàng sợ chủ đề này nhất, vẫn là nghiêm túc suy nghĩ vụ án. Thế nhưng mà, bệnh này thực sự khiến đầu óc nàng không tốt lắm, nàng không nghĩ ra được gì cả.

Lúc này cảm giác được Long Nhị nhéo tay nàng, hơi đau. Nàng rụt cổ, giả bộ đáng thương, sau đó nhắm mắt lại, muốn ngủ một lát. Lúc sắp ngủ, nàng bỗng nhiên nghĩ tới.

“Nhị gia.”

“Không phải nàng ngủ rồi sao?”

Giọng nói của Long Nhị truyền đến, còn có tiếng giấy sột soạt và viết chữ.

Cư Mộc Nhi vội hỏi: “Nhị gia, làm quan, muốn chuộc thân cho một Hoa nương, nâng đỡ cô ta, là chuyện mất mặt à?”

“Ta cũng đang suy nghĩ việc này, có lẽ điều này có liên quan đến động cơ.”

Cư Mộc Nhi gật đầu: “Quý nhận của Trác Dĩ chắc chắn không phải là Sử thượng thư, nhưng Sử thượng thư lại bằng lòng ra mặt làm việc này, trong đó chắc chắn có vấn đề.” Nàng rất mệt, nhưng cố gắng gắng gượng. Lúc này một bàn tay lớn đưa qua, phủ lên mí mắt nàng: “Người bệnh phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều.”

“Được. Vậy Nhị gia chàng nghĩ đến điều gì, muốn nói với ta.”

“Mộc nhi, nàng tin ta hay không?”

“Tin.”

“Vậy nàng ngủ đi.” Long Nhị nắm tay Cư Mộc Nhi.

Bàn tay của Long Nhị rất lớn, rất ấm áp. Tay Mộc Nhi nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, cảm thấy rất thoải mái. Nàng nhắm mắt lại, nghe lời, ngủ.

Long Nhị nhìn dáng ngủ của nàng, kiềm chế xúc động muốn véo mặt nàng. Người phụ nữ chỉ biết gây phiền phức này, sao lại cố chấp như vậy?

Thật ra, có vài chuyện hắn vẫn chưa nói cho nàng biết. Hắn đã nghĩ ra một phương pháp đối phó kẻ đứng sau, hắn nghĩ nhanh chóng giải quyết xong việc này, hắn không muốn kéo dài năm năm, đừng nói danh hiệu tình nhân này hắn không vui, trong năm năm sẽ xảy ra biến số gì không ai biết.

Hắn không thể, để nàng gặp bất kỳ tình thế nguy hiểm đáng sợ gì nữa.

Cho nên, hắn phải ra tay trước để chiếm được lợi thế. Nhưng mà, điều kiện trước tiên để thực hiện tất cả các biện pháp đối phó là nàng nhất định phải gả cho hắn.

Rầm rộ, gióng trống phô trương, tái giá với hắn một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.