Long Nhị nghe Dư nương nói những thứ đồn đãi trên phố kia, đáp: “Những thứ này ta cũng biết.”
Hắn vẫn cứ điềm nhiên như không, Dư nương lại ngượng ngùng không biết nên nói tiếp theo như thế nào mới tốt. Lẽ ra Nhị gia làm người khôn khéo, tuyệt đối sẽ không bị một nữ nhân được đồn đãi là “có thủ đoạn” lừa, nhưng những lới đồn bên ngoài truyền ra rõ ràng như vậy……
Long Nhị nhìn bộ dáng Dư nương như thế, khuyên nhủ: “Dư nương đừng lo, một vài lời đồn đãi bên ngoài kia, nghe một chút cũng không sao, ở trong đó có vài chuyện là ta an bài cho truyền đi, kết quả ra đến trên phố, mọi người càng nói thì càng không giống nguyên bản.”
Dư nương há to miệng, không thể tin được: “Là do Nhị gia truyền?” Nhị gia nhà bà vô cùng chán ghét người không kín miệng , làm sao có thể chính mình cho truyền?
Long Nhị nghĩ đến mặt có chút ngứa, hắn ho khan khụ khụ vài tiếng: “Tóm lại, mấy lời đồn đãi trên phố này, Dư nương không thể tin hoàn toàn.”
Dư nương bán tín bán nghi, lại hỏi: “Vậy Nhị gia đã hỏi qua Mộc nhi cô nương chưa? Những chuyện cũ kia, nàng giải thích như thế nào ?”
“Ta không có hỏi.” Long Nhị cảm thấy không có gì không ổn, theo cảm giác hắn đối với Cư Mộc Nhi, chuyện gì cần giải thích, Cư Mộc Nhi nhất định sẽ nói với hắn, nếu là không nói, vậy chuyện kia nhất định là không có gì hay để giải thích . Không có gì hay để giải thích liền có nghĩa là không có việc gì, nếu hắn cuống cuồng đi đến hỏi, thật ra càng khiến nàng xem thường. Nhưng hắn vẫn còn muốn lập uy nghiêm trước mặt nàng, sao có thể lung tung dò hỏi đây?
“Không có hỏi?” Dư nương vẫn là không yên lòng: “Vậy vì sao Nhị gia muốn cưới nàng?” Dư nương còn nhớ rõ luận điểm “đặc biệt” theo lời Long Nhị, nhưng lần này nếu hắn còn nói như vậy, thì bà phải lên tiếng hỏi, cô nương kia đến tột cùng là đặc biệt như thế nào?
Long Nhị suy nghĩ một chút, nhớ tới giọng nói vẻ mặt Cư Mộc Nhi lúc cùng hắn cầu hôn, hắn nhịn không được cười, học giọng nói của nàng đáp: “Ta chính là, muốn kết hôn với nàng.”
Dư nương á khẩu không trả lời được, suy nghĩ hồi lâu nặn ra một câu: “Vậy, vậy, nếu nàng thật sự đã làm chuyện tổn hại phụ đức……”
Dư nương lời này vừa ra, Long Nhị ánh mắt sáng lên: “Đúng vậy, Dư nương nói thật chính xác, ta biết nên dạy dỗ nàng như thế nào rồi.”
Không đợi Dư nương phục hồi tinh thần lại, Long Nhị đã gọi Lý Kha đến, dặn dò: “Ngươi đi tìm một bản nữ giới, đưa qua cho Mộc nhi.”
Không phải chứ? Không thể nào? Không nghe lầm chứ?
Lý Kha nhanh chóng quay đầu nhìn thoáng qua Dư nương đứng ở một bên, Dư nương rất vô tội rất không hiểu vì sao nhìn lại hắn một cái.
“Ách, Nhị gia, mới vừa rồi ngài là nói, nữ giới?” Lý Kha coi chừng hỏi.
“Đúng vậy.”
Lý Kha hít sâu, vừa liếc nhìn Dư nương, tiếp tục cảnh giác hỏi: “Là muốn thuộc hạ tìm sách nữ giới đưa cho Dư nương để Dư nương tặng cho Cư cô nương sao?”
“Không, ngươi đi tặng. Dư nương còn bận gấp rút chuyện trù bị hôn sự.”
Lần này đỉnh đầu Lý Kha muốn bốc khói, tại sao lại là hắn a, hắn rõ ràng là một hộ vệ vừa trung thành vừa tận tâm lại chính trực, tại sao lại phái hắn đi làm chuyện tình quỷ dị như vậy. Tặng sách nữ giới cho vị hôn thê của chủ tử, người ta lại còn mù nữa, có cần hắn thuận tiện đọc luôn cho nghe hay không. Đây rõ ràng là chuyện phụ đạo nhân gia muốn đi làm.
Lý Kha nghẹn khuất thiếu chút nữa muốn phất áo giơ chân kháng nghị, nhưng hắn không dám, ai bảo hắn vừa trung thành vừa tận tâm lại chính trực như vậy chứ.
Cũng may lúc này bên cạnh còn có một Dư nương, lão nhân gia giúp hắn đem nghi vấn trong nội tâm ra hỏi: “Nhị gia, tại sao phải tặng nữ giới cho cô nương kia, Nhị gia cảm thấy phụ đức của nàng không ổn sao? Vậy hôn sự này……”
Long Nhị phất phất tay: “Hôn sự vẫn phải làm, nhưng sách nữ giới vẫn phải đưa. Nha đầu kia lá gan càng lúc càng lớn, nàng lại dám không gặp ta, chờ thương thế trên đầu kia tốt lên, có thể gội đầu mới chịu gặp ta, có vị hôn thê nào kiêu ngạo như vậy sao? Nàng còn dám đánh đàn nói xấu ta nữa…… Tóm lại, Dư nương nhắc nhở thật là đúng, Lý Kha ngươi đi tặng bản nữ giới cho nàng, ép nàng phải nghiên tập thật tốt. Phía bên Dư nương chuyện hôn sự cũng mau mau giải quyết, những lễ nghi nên làm nhanh chóng giải quyết, ta xem nàng còn dám không để ý tới ta thế nào?”
Lý Kha cùng Dư nương đều tức cười, hai người nhìn nhau chăm chú một cái, trong nội tâm đều là thở dài.
Dư nương cũng không nói được lời khuyên gì cho Long Nhị, nhìn tình cảnh hiện tại, ngài ấy quả là đang tâm tâm niệm niệm ngóng trông việc lập gia đình đây, Dư nương ở trong Long phủ này rất nhiều năm, sớm có thể hiểu sắc mặt chủ tử, bà biết rõ nếu là nói sau không trúng nghe, chỉ biết hoàn toàn ngược lại. Có lẽ bà nên để tâm nhiều hơn, lần sau gặp cô nương kia, quan sát nhiều hơn là được.
Lý Kha thì ngược lại vẫn đang giãy giụa suy nghĩ, hắn nói: “Nhị gia, ngài tặng nữ giới, Cư cô nương cũng đọc không được, không bằng ta đi mời nàng ấy, để nàng tới đây bồi Nhị gia giải buồn.”
“Không cần thỉnh nàng đến, ta có nói muốn gặp nàng ta sao? Ta một chút cũng không buồn bực. Nàng đọc không được, liền dho người đọc cho nàng nghe.”
Lý Kha thật muốn tự vả miệng mình hai cái, miệng nhiều chuyện a, nếu vừa rồi cứ lĩnh mệnh mà đi thì đã không cần phải đọc.
Ra lệnh cho một hộ vệ anh vĩ thần dũng lại thêm trung thành và tận tâm nam tính đọc cái nữ giới gì gì đó, chủ tử gia, chuyện này thật sự thích hợp sao?
Long Nhị liếc mắt nhìn Lý Kha mặt nhăn thành bánh bao, lại thét lên: “Để cho cha nàng đọc cho nàng thật kĩ!”
Lý Kha tinh thần chấn động, như trút được gánh nặng, vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài. Ánh mắt Dư nương đồng tình đuổi theo bóng lưng của hắn, quay đầu thì thấy Long Nhị đang nhìn bà, vội vàng nói: “Vậy ta cũng đi chuẩn bị chuẩn bị.”
Mọi người đi sạch, Long Nhị ngồi trên ghế tức giận. Những người miệng hỏng kia, tại sao lại truyền những lời nói không tốt về Mộc nhi nhà hắn đây? Tại sao không truyền nàng rất thông minh, không truyền nàng có nhiều thú vị, không truyền nàng đánh đàn nghe rất hay…… Được rồi, Long Nhị thừa nhận hắn không có nghe ra thứ gì dễ nghe, nhưng người người đều nói tài đánh đàn của nàng rất cao siêu, vậy thì nhất định là đàn cũng rất hay.
Long Nhị cảm thấy, mặc dù nàng cái gì cũng không nói, nhưng hắn chính là nguyện ý tin tưởng nàng.
Lý Kha vất vả chạy một chuyến đến quán rượu Trụ Trạch, mới vừa hồi phủ chân còn chưa có bước vào cửa phủ, người gác cổng liền nói với hắn, Nhị gia lệnh cho hắn vừa về đến phải đi gặp.
Lý Kha thở dài, vào thư lâu thấy Long Nhị, không đợi người hỏi, liền chủ động báo: “Cư phụ theo như Nhị gia dặn dò, đọc cho Cư cô nương nghe.”
“Sau đó thì nàng phản ứng gì?”
“Nàng không có phản ứng gì.”
“Có phải lại đánh đàn nữa hay không?”
“Đúng vậy, Nhị gia.” Lý Kha dè dặt đáp lại, nhìn Long Nhị đang múa bút thành văn, không biết viết những thứ gì, dường như cũng không còn tức giận, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lý Kha đợi một hồi, Long Nhị đem tờ giấy mới viết xong gấp lại đưa cho hắn, nói: “Sáng sớm ngày mai, ngươi đem cái này đưa sang bên đó, để Cư phụ gọi Mộc nhi dậy, rồi đọc cho nàng nghe.”
Lý Kha sững sờ, hỏi: “Nhị gia, đây là cái gì?”
“Gia quy Long gia.”
Lý Kha cảm thấy tờ giấy hơi mỏng kia nóng phỏng tay: “Gia quy? Trước giờ chưa hề nghe nói qua.”
“Ta mới vừa định ra . Sáng sớm ngày mai ngươi sang bên đó, nói Cư phụ không được cho nàng ngủ nướng, rồi đọc gia quy cho nàng nghe.”
Lý Kha không nói gì, cầm lấy “gia quy” lui xuống.
Sáng sớm hôm sau, Lý Kha phụng mệnh đến quán rượu Trụ Trạch. Cư phụ nhiệt tình tiếp đãi hắn, dọn cho hắn điểm tâm cùng thanh rượu. Hai người cùng ăn uống, rồi cùng nhìn “gia quy Long gia” thở dài.
Cư phụ hỏi: “Lí Hộ vệ a, chú nói thật cho ta đi, Nhị gia có phải không muốn khuê nữ nhà ta rồi hay không?”
“Không có, không có.” Lý Kha bị hù dọa mà khoát tay liên tục, vội vàng giải thích: “ Hôm qua Nhị gia còn thúc giục Dư nương mau làm xong những chuyện cần chuẩn bị cho hôn sự, không hề có ý tứ không cần Cư cô nương.”
Cư phụ thở dài: “ Nữ nhi nhà ta đây a, chú nói xem không biết nó nghĩ gì, tại sao cùng Nhị gia đấu khí đây. Ngày hôm qua ta cũng hỏi nó, nó luôn đi chọc giận Nhị gia có phải kỳ thật là không muốn gả hay không. Thế nhưng nó nói không có, nó phải gả.”
Cư phụ rót cho mình một chén rượu: “Chú nói xem hai người bọn nó, một người muốn kết hôn, một người phải gả, tại sao phải chọc lẫn nhau khó coi như vậy.”
Lý Kha suy nghĩ một chút: “Có lẽ làm như vậy khiến bọn họ cao hứng chăng?”
Sau khi Lý Kha trở lại phủ, cảm giác lời nói này hôm nay mình nói sai rồi, Long Nhị gia rõ ràng mất hứng, một chút cũng là mất hứng.
“Cư phụ có đọc không?”
“Đọc.”
“Mộc nhi phản ứng như thế nào?”
“Thuộc hạ không biết.”
Vì vậy lần này thuộc hạ bị trừng.
Thuộc hạ vội vàng giải thích: “Cư phụ để cho ta ở trong cửa hàng chờ, còn ông ấy đi đọc cho Cư cô nương.” Đây là lí do thoái thác hắn cùng Cư phụ đã thương lượng qua.
Long Nhị rất không hài lòng: “ Nếu là ngươi tại cửa hàng chờ, vậy làm sao biết rõ Cư phụ có đọc?”
“Là Cư phụ nói cho ta biết .”
“Vậy sao ngươi không hỏi ông ấy, Mộc nhi nghe gia quy có phản ứng thế nào?”
Lý Kha nghẹn lời không nói gì, chỉ đành phải cúi đầu nhận sai: “Thuộc hạ thất trách, thỉnh Nhị gia trách phạt.” Phạt hắn đi đánh sơn tặc đi, đi trừ phiến loạn đi, dù sao cũng đừng đi cái quán rượu Trụ Trạch quái quỷ kia nữa.
“Hừ.” Long Nhị liếc hắn một cái: “Ngày mai, ngươi lại đi một chuyến, để cho Mộc nhi đọc gia quy nghe một lần, phải đọc thật nhuần nhuyễn mới được.”
Lý Kha buồn muốn chết a, thầm nghĩ Nhị gia ngài luôn chỉnh người nhà, không sợ nhân gia người ta không thèm lấy chồng nữa sao?
Ngày hôm sau, Lý Kha muốn khóc.
Không phải là Cư Mộc Nhi đọc gia quy ra, mà là hắn còn chưa kịp đi, Cư Mộc Nhi liền tự đưa mình tới cửa.
Lần này nàng đến, nghiễm nhiên là cứu tinh của Lý Kha đến.
Lý Kha tận mắt thấy vẻ mặt Long Nhị hớn hở lúc nghe được gã sai vặt báo lại Cư Mộc Nhi cô nương cầu kiến kia, tận mắt thấy gia vội vàng ra khỏi thư lâu tự mình đi ra cửa chính đón nàng. Lý Kha cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ, nghĩ đến cuộc sống khốn khổ sắp chấm dứt.
Cư Mộc Nhi mặc quần áo thanh sam vải bông, cầm trong tay trượng trúc, chỉ khác trước đây là, trên đầu nàng đội mũ. Mũ rất lớn, nàng đem tóc cùng cả cái đầu đều nhét hết vào trong mũ, nhìn qua có chút tức cười.
“Tại sao lại ăn mặc thành bộ dạng này?” Long Nhị hỏi.
Cư Mộc Nhi sờ sờ mũ đáp: “Là Tình nhi giúp ta làm mũ, như vậy bọc hết cả cái đầu lại, sẽ không thấy xấu nữa.”
Long Nhị “hừ” một tiếng: “Phải, không xấu, mà là rất xấu.”
Cư Mộc Nhi không thèm để ý: “Không quan hệ, dù sao ta cũng nhìn không thấy.”
Long Nhị nhẹ nhàng xoa thùy tai của nàng, sau khi đội mũ lỗ tai lộ hết ra, làm cho tay hắn nhột vô cùng. “Vậy là nàng cố ý đến cho ta nhìn bộ dạng xấu này ư ?”
“Mới không phải, là mũ đã làm xong, không còn hôi nữa. Hơn nữa ta tới, ngài cũng không cần khổ cực sáng tác gia quy như vậy, có thời gian làm chuyện này, không bằng để tâm vào làm ăn, làm chút ít chuyện đứng đắn.” Cư Mộc Nhi hơi nghiêng cái đầu, biểu hiện trên mặt rất vô tội, nhưng trong miệng lại nhạo báng Long Nhị gia, ám chỉ hắn nghĩ ra gia quy thực nhàm chán.
Long Nhị nghe hiểu, nhưng trong đầu lại cao hứng. Mỗi lần cùng nàng nói chuyện phiếm, hắn cũng sẽ không cảm thấy buồn bực. Hắn mang nàng tới thư lâu, nói mình cần xem rất nhiều hồ sơ, hai ngày nữa chưởng quỹ các nơi đều đến kinh, trước khi hết năm phải báo cáo những khoản mua bán, thương nghị những chuyện năm tiếp theo, mà hắn cũng muốn mừng công các chưởng quỹ một chút.
Cư Mộc Nhi gật đầu, không nói gì, Long Nhị tìm cái giường êm đặt ở trong thư phòng của hắn, lại hỏi Cư Mộc Nhi muốn làm cái gì? Cư Mộc Nhi lắc lắc đầu, chỉ miễn cưỡng ngồi dựa vào, nghe âm thanh Long Nhị lật sách viết chữ.
Trong thư phòng rất yên lặng, Long Nhị lúc làm việc bắt đầu phá lệ có tinh thần, hắn ngẫu nhiên liếc nhìn nàng một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút ngơ ngác, cảm thấy thật là thú vị. Hắn dự định làm việc một hồi nữa rồi sẽ trò chuyện với nàng, hắn còn dặn dò phòng bếp buổi trưa phải chuẩn bị cơm cho nàng.
Hắn vừa thất thần vừa xem hồ sơ, chợt nhớ tới hắn còn chưa ra lệnh cho nàng châm trà đấm lưng đây, hắn quay đầu muốn gọi nàng, lại phát hiện nàng nghiêng người qua dựa trên giường, dường như đã ngủ thiếp đi.