Ba Lần Gả

Chương 58: Chương 58: Vui Đấu Võ Mồm, Gặp Bất Trắc




Long Nhị không buồn nói lời nào. Cư Mộc Nhi vừa mò mẫm, vừa gọi: “Tướng công.”

Long Nhị không trả lời.

Cư Mộc Nhi lại gọi: “Tướng công.”

Long Nhị bực mình nhìn nàng. Nàng đứng cạnh hắn, gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại, hai tay hươ hươ trên không trung, nhưng sờ mãi cũng không chạm được vào hắn.

Long Nhị bực bội lắm. Rõ ràng là nàng cố ý. Hắn không nhúc nhích, vẫn ngồi đây, nàng còn nghĩ hắn ở đâu?

“Tướng công.” Cư Mộc Nhi gọi lần ba, tay vẫn mò mò.

Long Nhị ức chế, gõ lên tay ghế, nói: “Chẳng phải nàng thông minh nhất, mắt không thấy cũng đánh được người ta, ta ngồi yên đây mà nàng lại không tìm được? Giả ngu, gia phải tức giận.”

Cư Mộc Nhi nghe tiếng hắn, mặt tỏ ra “hóa ra gia ở đây”, sau đó chụp trúng vai Long Nhị, vội vàng bóp vai cho hắn.

“Tướng công nói thế nào cơ? Ta làm tướng công mất vui, nếu tướng công không cho phép, đương nhiên ta không dám lại gần.”

“Nàng cũng biết là ta không vui, thế mà còn không an phận?”

Cư Mộc Nhi không nói gì, chỉ tập trung bóp vai.

Long Nhị vẫn tức, lại nói: “Làm ta không vui, còn không lại gần, cố tình chọc ta hả?”

Cư Mộc Nhi trả lời: “Nào dám chọc tướng công, tướng công thích ta lại gần, ta đây cũng mạnh dạn tự ý một chút.” Nói xong, không đợi Long Nhị đáp, nàng lại nói, “Tướng công, lực đạo này có được không? Bên này có nhức không?”

Tướng công bị nàng chọc cười, còn “tự ý một chút”, rồi một đống lý do thoái thác. Hắn ho khan một tiếng, cố tình nói: “Gia khát.”

Cư Mộc Nhi nhanh chóng trả lời: “Ta châm trà cho tướng công.”

Nàng đi rót trà rồi quay lại: “Mời tướng công dùng.”

Vợ mình nịnh nọt nên Long Nhị cũng bớt giận. Hắn nhận trà, uống ngay, lại sai nàng đi rót chén nữa, lại uống. Sau đó hắn nói: “Tự nàng nói xem, nàng sai ở đâu?”

Cư Mộc Nhi nháy mắt mấy cái. Lăn qua lăn lại nhiều thế rồi mà tướng công đại nhân vẫn không buông tha nàng à? Hơn nữa, nàng có nói nàng sai lúc nào?

Cư Mộc Nhi lại mò vai Long Nhị, tiếp tục tập trung bóp vai: “Tướng công dạy phải.”

Long Nhị nhíu mày, biết thừa trò đánh trống lảng của nàng: “Ta giáo huấn không sai, nhưng ta vẫn chưa bắt đầu. Bây giờ ta hỏi, nàng sai ở đâu? Nàng nói xem, sai ở đâu?”

Sai? Nàng không nghĩ nàng sai thì sao? Có lẽ đúng là mạo hiểm kích động, thế nhưng cứu được một cô nương trong sạch, nàng nghĩ sự mạo hiểm của nàng là đúng.

Thế nhưng Long Nhị gia không hề dễ đối phó đâu.

Vì vậy Long Nhị phu nhân nhất thời lúng túng.

“Tướng công, ta sai rồi. Ta đi mua linh tinh rồi phải trở về, không nên đi ăn điểm tâm. Ăn xong điểm tâm còn không về, không nên nghe được tiếng tên cướp. Nghe được tiếng thì đáng ra nên về, không nên quan tâm đến an nguy của cô nương khác. Lo lắng đến an nguy của người ta thì cũng phải về, không nên tự ý quyết định thăm dò…”

“Dừng, dừng. Nàng cố ý chọc gia cười hả?”

“Tướng công có vui không?”

“Không vui.”

“Thế thì ta đâu có chọc cười nào, ta đang nói việc chính mà, tướng công đừng ngắt lời.”

Long Nhị trợn mắt. Sao đã biến thành hắn ngắt lời rồi?

Đáng tiếc trợn mắt vô hiệu. Trợn cho trắng đi!

Cư Mộc Nhi tiếp tục: “Tướng công, ta thành tâm nhận sai. Chàng đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta lần này đi. Ta nhận phạt, phạt ta cấm túc. Bắt đầu từ ngày kia, chàng phạt ta không được ra cửa cho đến khi chàng cho phép. Chàng xem được không?” vừa nói nàng vừa lắc tay Long Nhị. Long Nhị thấy nét mặt của nàng cứ như đang nói: Tướng công, nhìn đi, ta cũng biết làm nũng mà.

Thế nhưng chuyện nhận phạt này hình như không đúng chỗ nào đó?

Long Nhị híp mắt suy nghĩ, sau đó cốc đầu nàng: “Vốn nàng nói rằng đi mua cầm mới để dạy Bảo Nhi học đàn thật giỏi, đó chính là ý định không ra ngoài rồi, sao được tính là phạt?”

“Tuy là phạt không nặng, nhưng cũng được tính mà.”

Hắn ho khan. Nàng hoàn toàn không biết xấu hổ, dám bảo đó là phạt không nặng. Long Nhị rất muốn véo má nàng, chỉ ra sai lầm của nàng: “Bắt đầu từ ngày kia là có ý gì? Ngày mai còn muốn lật trời phải không?”

“Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra, ngày mai còn phải lên phủ nha để bẩm báo lại sự việc với phủ doãn đại nhân, trợ giúp đại nhân phá án. Còn chỗ Đinh cô nương, ta cũng muốn qua gặp cô ta một chút. Đương nhiên ta không thể tự ý hành động, tướng công trăm ngàn việc bận cũng có lúc rảnh, sẽ dẫn ta đi.”

“Hừm, loại chuyện truy tìm trộm cướp này cũng không cần ta lo, có phủ nha và Đinh phủ rồi, còn cần ta làm gì?”

“Tướng công, ta nhận sai rồi.”

Cuối cùng hắn hành đủ chưa?

“Thật tình nhận sai sao? Vậy sao nhận phạt lại không thành tâm?”

“…” Cư Mộc Nhi cắn răng, đỏ mặt, “Phạt ta dùng gia pháp?”

“Dùng gia pháp vốn là quyền lợi của gia, sao lại tính là phạt?”

Mặt Cư Mộc Nhi đỏ bừng lên – thế vẫn không được? Nàng cắn môi không nói. Nàng cũng biết tức.

Biểu tình vừa tức giận vừa xấu hổ lọt vào mắt Long Nhị. Hắn thấy dễ chịu hẳn. Hắn nín cười, kéo nàng vào lòng, đặt nàng lên lòng mình rồi thì thầm vào tai nàng: “Muốn gia dùng gia pháp? Giữa ban ngày…”

“Tướng công!” Hắn không xấu hổ nhưng nàng thì có!

“Mới thành thân chưa bao lâu, nương tử đã chỉ điểm cho gia dùng gia pháp, đây là công lao của vi phu. Nương tử vui mừng, nghĩ đến đây cũng thấy vi phu không uổng công làm lụng vất vả, rất tốt rất tốt!”

“Nhị gia!” càng nói càng lung tung. Nàng đã biết là không nên nói mà, hắn được đằng chân lại lân đằng đầu, có bậc thang còn không xuống, không nghe cũng không nhả ra.

Cư Mộc Nhi bĩu môi. Nàng cũng biết tức nhá.

Long Nhị ngậm vành tai nàng, vỗ về gương mặt nóng bừng, tâm tình sung sướng: “Long Cư thị, niệm tình nàng vi phạm lần đầu, gia lòng dạ rộng rãi, không tính toán với nàng…”

Tính toán còn chưa đủ sao?! Gia!

“Nếu nàng thật sự ăn năn, thành tâm tương cầu, muốn gia thi hành gia pháp, gia sẽ thuận theo nàng.”

Là ai cầu cơ? Gia!

“Ừ? Nàng muốn như thế thì cứ nói đi, cầu được mà, gia sẽ không tính toán giữa ban ngày đâu.” Gia không những không tính toán, còn xoa nắn bộ ngực mềm mại của Long Cư thị, còn ôm nàng thật chặt để nàng cảm nhận được lửa nóng của hắn. Đúng là hắn chẳng ngại đang giữa ban ngày.

“Tướng công!” Cư Mộc Nhi túm vạt áo Long Nhị, ngượng ngùng vô cùng, “Ta đã làm chuyện sai lầm, phải phạt thật nặng, tướng công không cần phải mềm lòng với ta. Nếu nhẹ nhàng với ta một lần, ngày sau ta không nhớ được giáo huấn thì sao?”

Long Nhị đờ mặt. Nàng có ý gì?

“Tướng công đã có lòng thấu hiểu, vậy đừng dung túng ta. Ta cũng phải tự phạt mình, để ta chăn đơn gối chiếc lạnh lùng, thành tâm ăn năn thôi.”

Long Nhị gia hết cười nổi.

Chăn đơn gối chiếc? Nàng chăn đơn gối chiếc hay hắn chăn đơn gối chiếc? Đây là nàng vừa giáo huấn vừa trừng trị hắn hả?

Long Nhị mất hứng, cực kỳ mất hứng. Hắn cũng không tính toán chuyện nàng làm loạn hôm nay, chỉ định đùa một chút, nàng lại ra tay thâm nho như thế?

Bây giờ hắn bừng bừng bốc lửa, nàng lại dội cho gáo nước lạnh, còn uy hiếp hắn rằng nếu hắn không làm theo, nàng sẽ lại phạm tội?

Không cho hắn đánh, không cho hắn dùng gia pháp, lại còn muốn để hắn chăn đơn gối chiếc?

Phản rồi!

Long Nhị gia nghiến răng nghiến lợi, nếu không lập phu uy, không chấn phu cương, hắn không mang họ Long nữa!

Long Nhị cúi đầu hôn Long Cư thị của hắn. Hắn nói không lại nàng, chẳng nhẽ hắn không làm gì được nàng?

Cư Mộc Nhi bị cử động thô lỗ của hắn làm hoảng sợ, nhưng lập tức thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có hiệu quả, không còn nói dai nữa. Nàng ôm cổ hắn, để hắn áp lên môi mình, cuốn đầu lưỡi mình. Dù có hơi xấu hổ, nhưng nàng thừa nhận rằng tướng công của nàng gần gũi thân mật thật khiến nàng vui mừng.

Long Nhị càng lúc càng siết chặt, hận không thể khiến hai người hòa làm một. Hắn ôm nàng thật chặt, sải bước về phía giường, vội vã đặt nàng lên giường, cởi xiêm y của nàng, vừa hôn nàng vừa nói: “Đợi gia cho nàng được ngon ngọt, rồi lại phạt nàng chăn đơn gối chiếc, như thế nàng mới hiểu khó chịu thế nào.”

Cư Mộc Nhi không nói gì, cũng không dám cười, chỉ chớp mắt một cái rồi vươn người chủ động hôn hắn. Lúc Long Nhị gia uy phong bát diện thì phải thuận theo. Nàng đúng là Long Cư thị hiền thục.

Long Nhị càng lúc càng nóng, toàn thân hưng phấn bừng bừng, dù rằng vẫn còn mấy chuyện hắn phải lo liệu, nhưng hắn quyết định trước tiên trừng trị cô vợ không biết nghe lời này của mình đã rồi làm việc sau.

Hắn đẩy xiêm y ra, cắn xương quai xanh của nàng. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa sốt ruột, Lý Kha cất tiếng: “Nhị gia, thuộc hạ có việc cần báo.”

Long Nhị sửng sốt. Hắn biết rõ nếu không phải việc quan trọng, Lý Kha sẽ không như vậy. Nhưng Cư Mộc Nhi dưới hắn như hoa đào, kiều diễm rực lửa, thật sự hắn không muốn buông ra.

Hắn ngẩn ngơ. Lý Kha lại gọi.

Long Nhị thiếu chút thì dính nội thương, cúi đầu hung hăng cắn Cư Mộc Nhi một cái, bực bội nói: “Đều tại nàng!”

Cư Mộc Nhi không nhịn được cười.

Long Nhị nhảy xuống giường, sửa sang lại xiêm y, nhìn khóe môi nàng mỉm cười mà lại thấy bực, lại cắn một cái, sau đó kéo màn xuống, che cảnh xuân của nàng.

Cửa mở ra, Lý Kha nhìn rất nghiêm trọng, cũng không để ý Long Nhị đang đen mặt, báo cáo: “Nhị gia, La hộ vệ quay về báo, phủ nha không bắt được phạm nhân.”

Cư Mộc Nhi nghe thế vội vàng bật dậy.

Long Nhị nhíu mày: “Bị cướp giữa đường?”

Lý Kha lắc đầu: “La hộ vệ nói sau khi chúng ta đi, anh ta đi thăm dò tin tức, thấy có mấy quan sai chạy tới, thì báo rằng tội phạm và thi thể đã bị giao cho quan sai khác đưa đi. Không ngờ những quan sai kia còn nói rằng đáng ra bọn họ mới là người đến sớm nhất. La hộ vệ cảm thấy bất thường, bọn họ mới quay về phủ nha hỏi chuyện thì không ai biết chuyện bắt được tội phạm. Theo tính toán thì phải đến rồi. Mà trong số các bộ khoái được phái đi, không ai được phái tới Thủy Tử Hạng. La hộ vệ gặp những quan sai đó là những người đến sớm nhất rồi.”

Long Nhị sầm mặt. Cư Mộc Nhi ngồi trên giường, cảm thấy lạnh toát.

“Đúng vậy, thuộc hạ thất trách, thuộc hạ khinh thường, không hề nghĩ rằng ba bộ khoái kia là giả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.