Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 37: Chương 37




Editor: YuuMùi xạ hương nam tính từ trên cơ thể cậu chui vào chóp mũi, mang theo hương vị nhàn nhạt của muối biến, giống như là đang đi dạo trên bãi biển vào mùa hè, gió biển thổi vào mặt hòa lẫn mùi của biển rộng bao la.

Môi cậu hơi nóng, in trên môi cô, đầu lưỡi mở đôi môi mỏng của cô ra, mang theo hương vị bạc hà tươi mát từ trong khoang miệng cậu tới.

“Ưm…” Cô đưa tay ra chống đỡ cậu, không ngờ, cậu lại càng tấn công mạnh mẽ hơn.

Đầu ngón tay cậu siết chặt lấy quai hàm của cô, không cho phép cô được nao núng chùn bước. Đầu lưỡi cậu đảo qua đảo lại, phác họa trên môi cô, mang theo hương vị dụ hoặc nhè nhẹ.

Cô khẽ nheo mắt, lông mày nhăn lại, muốn chạy thoát khỏi sự trói buộc của cậu.

Nhưng cậu lại nảy sinh ý xấu mà vuốt ve cái eo của cô, lòng bàn tay chế trụ cái eo thon của cô. Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, cô vô cùng mẫn cảm, lập tức thở dốc ưm mấy tiếng.

Lưỡi cậu nhân cơ hội mà thâm nhập vào.

Cậu ngậm lấy đầu lưỡi cô, liếm mút, như thể đang vẽ một bức tranh thủy mặc, thành kính mà nóng vội.

Như thể là muốn xác nhận điều gì đó.

Một nụ hôn mang theo hương vị bạc hà khiến Vân Khê không ngừng sa vào, hơi thở của cô cũng trở nên dồn dập hơn, nhưng điều này vẫn chưa đủ.

Cậu còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Cô bị cậu hôn đến khi chân cẳng đều mềm nhũn ra, sức nặng của toàn bộ cơ thể đều đè lên người cậu, đôi tay cô không khỏi quấn quanh cổ cậu. Trên mặt cậu đều là nụ cười tinh nghịch có chút xấu xa. Không chỉ có vậy, cậu còn cố tình cắn vào môi dưới mềm mại của cô.

Vân Khê lập tức ưm một tiếng.

Đổi lại, nụ hôn của cậu càng mạnh mẽ như mưa rền bão tố.

Nụ hôn của cậu ngày càng sâu, cậu quấn lấy eo cô, ép cô thật chặt vào thân mình.

Đầu ngón tay cậu chậm rãi di chuyển, theo cái eo cô chậm rãi đi lên trên, như thể đang đối đãi với một kho báu mà cậu đã thèm muốn từ lâu mà chưa có được, vô cùng cẩn thận.

“Ưm, ngứa…” Cô kêu lên, trong giọng nói như thể đang mang theo tiếng nước.

Động tác của Sở Mặc chậm lại, nhưng bên trong cổ họng lại phát ra một tiếng cười khàn khàn.

Thật là kiều mị.

Cậu xấu xa mà nghĩ như vậy, nhưng vẫn buông lỏng lực trên tay một chút.

Nụ hôn giữa đôi môi càng thêm lưu luyến, những ngón tay cậu di chuyển theo một phương hướng nhất định trên cơ thể cô. Cả người Vân Khê dường như có một dòng diện chảy ở bên trong, tê tê dại dại.

“Xoạch” một tiếng, nút thắt ở phía sau được ngón tay cậu cởi ra.

Cô không khỏi run rẩy một chút, lại bị cậu lập tức bế lên, nhẹ nhàng đặt ở trong cốp xe.

Cậu đứng thẳng, còn Vân Khê ngồi ở trong cốp xe, tầm mắt vừa vặn dừng trên người cậu.

Độ cao như này thuận tiện hơn cho động tác tay của cậu.

Cậu cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô. Hơi nóng trên lòng bàn tay cậu truyền tới đầy dây thần kinh rồi truyền đến tâm trí cô, mang theo cảm giác tê dại. Giống như là điện giật vậy.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Cậu càng muốn nhiều hơn nữa.

Lòng bàn tay to lớn của cậu nhẹ nhàng phủ lên bộ ngực mềm mại của cô, hừm, kích thước vừa vặn, độ mềm vừa vặn, cậu thầm nghĩ trong lòng.

“Không…” Cô vùi mặt vào hõm cổ cậu, nhiệt độ nóng bỏng làm má cô ửng hồng lên.

“Hả? Không?” Giọng nói trêu đùa của cậu mang theo ý cười ở âm cuối, còn cố ý nhéo nhéo điểm đỏ hồng trước ngực cô.

Đổi lại chính là cơ thể cùng lỗ chân lông đều run rẩy của cô.

Hơi thở ấm áp của cô phả vào da cậu, và chỉ cần cậu thoáng cúi đầu xuống là có thể ngửi được mùi hương tỏa ra từ tóc cô.

Buông ra mới không xứng mặt đàn ông.

Trong lòng cậu xấu xa nghĩ như vậy.

Không chỉ vậy, cậu còn vươn đầu lưỡi ra, khẽ cắn một cái vào tai cô.

Những gì cậu nhìn thấy chính là đôi tai ửng đỏ của cô.

Thật là, đáng yêu đến nao lòng.

Cậu thì thầm vào tai cô, nói: “Vân Khê, Hứa Vân Khê…”

“Hả?” Trong mắt cô đã phủ một tầng hơi nước, trong ánh sáng mờ ảo, vẫn có thể bắt được trái tim cậu ngay lập tức.

Cậu thì thầm vào tai cô: “Hứa Vân Khê, bộ dạng lúc em ngẩng cổ để múa thật đáng yêu, bộ dạng nghiêng đầu làm bài tập cũng đáng yêu, ngay cả khi đau mắt cá chân nhưng không thể khóc cũng đáng yêu.”

“Em đáng yêu như vậy, em nói anh làm sao có thể buông em ra chứ.”

Giọng nói của cậu dần trở nên ái muội, ngay cả ánh mắt cũng ngày càng đen tối đi. Cô bị cậu nhìn chằm chằm khiến cả người đều khô nóng, cô vô thức siết chặt hai chân lại.

Nhưng cậu đã sớm dự tính trước, kéo hai chân cô ra, toàn thân tiến về phía trước. Cậu đứng thẳng giữa hai chân đang khép mở của cô, nhìn thẳng vào mắt cô bằng một đôi mắt tràn ngập bóng đen.

Nhìn không chớp mắt.

Một lúc lâu sau.

Cậu buông cô ra.

Cài lại nút áo phía sau cho cô.

“Chờ đó, Tiểu Thiên Nga.” Trong giọng nói của cậu mang theo sự kìm chế, quai hàm căng chặt thành một đường thẳng tắp: “Một ngày nào đó, làm em không xuống được giường.”

Cậu xem đó là điều vô cùng hiển nhiên.

Nhưng khi tới tai Vân Khê, lại giống như sấm sét rền vang bên tai.

Chỉ là không chờ đến khi Vân Khê hồi phục lại tinh thần, phía sau lại truyền tới một tiếng quát lớn: “Hai người đang làm gì vậy?”

Tay của Vân Khê ngay lập tức siết chặt lấy cổ áo của mình, mà Sở Mặc cũng nghiêng người sang một bên, che chắn gần hết cơ thể cô.

Người xuất hiện ở bãi đỗ xe chính là chủ nhiệm lớp, người vẫn thường được gọi là Diệt Tuyệt sư thái.

Hai mắt cô ấy đều rực lửa, cả người giống như một con gà tây sắp nổ tung. Cơn giận dữ bùng cháy dưới đáy mắt cô ấy dường như có thể nuốt chửng Sở Mặc và Vân Khê trong giây tiếp theo.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, liền khiến Vân Khê sợ hãi tới mức trốn đằng sau Sở Mặc.

Trên mặt Sở Mặc lại không hề có bất cứ sự phản ứng nào. Đối với sự giận dữ của chủ nhiệm lớp, biểu tình cậu vô cùng bình tĩnh, không chút nào rụt rè và hoảng loạn sau khi bị bắt tại trận.

“Ồ? Hôm nay cô cũng tới bệnh viện khám bệnh sao ạ?” Sở Mặc nhướng mày, mắt nhìn thấy phiếu khám bệnh trong tay giáo viên chủ nhiệm.

Chủ nhiệm lớp nhìn hai người trước mắt, nói với giọng điệu gay gắt: “Sở Mặc, nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Hai người các em đang yêu đương sao?”

Sở Mặc giơ tay lên, dùng ngón tay cái lau vết son môi có thể bị dính trên khóe môi, cậu bất cần nói: “Yêu đương? Cô, em đang tỏ tình với người ta thôi.”

“Nghe nói hôm nay cô ấy có cuộc thi múa, em chỉ muốn chạy tới hỏi thăm một chút. Nào ngờ chân của Hứa Vân Khê lại bị thương, em không phải là đưa người ta đến bệnh viện sao ạ.”

“Em cho rằng em làm như vậy cô ấy sẽ cảm động.”

“Đáng tiếc thay cô ấy lại từ chối em.” Cậu nhún vai, tỏ vẻ thương tâm, nói: “Còn bảo em cút xa một chút.”

Chủ nhiệm lớp cũng không phải cái người ăn chay, cô ấy không tin tưởng chút nào về lời giải thích của Sở Mặc. Cô ấy nói với cậu: “Tôi mặc kệ hai người các em có yêu đương hay không, em thích cô ấy hay là cô ấy từ chối em. Tôi muốn nhìn thấy bàn kiểm điểm 3000 từ ở trên bàn làm việc của mình vào thứ hai tới.”

Hiển nhiên, một khi cô ấy biết được chuyện này, cô ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.

Bây giờ là cuối tuần, hơn nữa mọi người đến rồi đi ở bệnh viện rất đông, cũng không thể mang hai người họ đến trường một chuyến để nói chuyện, vì vậy chỉ có thể giải quyết vào ngày thứ hai.

“Còn nữa.” Chủ nhiệm lớp liếc nhìn chiếc xe thể thao phía sau Sở Mặc, cô ấy đi về phía trước, đưa tay ra: “Cho tôi xem bằng lái xe.” Ngữ khí không thể nào từ chối được.

Sở Mặc nhìn bộ dạng cẩn trọng của chủ nhiệm lớp, mỉm cười không chút khách khí.

Cậu mở cửa xe ra, lấy bằng lái xe từ ngăn tủ đằng trước ghế phụ, đưa cho giáo viên chủ nhiệm: “Đây, 18 tuổi, tài xế có kinh nghiệm hợp pháp.”

Giáo viên chủ nghiệm bán tín bán nghi mở bằng lái xe ra.

Đúng là gương mặt bất cần đời lại kiêu ngạo khó thuần của Sở Mặc.

Ngày lấy bằng lái xe là kỳ nghỉ hè năm nay.

Giáo viên chủ nhiệm ngó trái ngó phải nửa phút, sau đó mới đưa lại bằng lái xe cho Sở Mặc.

“Lái xe cẩn thận một chút.” Cô ấy không yên tâm mà dặn dò: “Về nhà gửi cho tôi một cái tin nhắn báo đã về nhà an toàn.”

Sở Mặc nhìn Vân Khê khẽ cười. Cậu vô thức xoay chiếc nhẫn ở trên nhẫn áp út, trêu chọc cô giáo: “Cô, cô là chủ nhiệm lớp của em chứ có phải mẹ em đâu.”

“Mẹ em còn không bắt em phải gửi tin nhắn báo về nhà.”

Chủ nhiệm lớp không chút khách khí giơ tay lên gõ một cái thật mạnh vào trán Sở Mặc, tiếng vang vô cùng giòn giã, bả vai Vân Khê lập tức run lên, dường như là rất đau.

“Em bớt nói nhiều cho tôi.” Chủ nhiệm lớp cũng không quan tâm đến Sở Mặc có đau hay không: “Bản kiểm điểm 3000 từ, một chữ cũng không được thiếu.” Cô ấy nhấn mạnh một lần nữa.

“Không được, cô.” Sở Mặc lập tức phản bác lại: “Không phải bạn học Hứa Vân Khê từ chối lời tỏ tình của em sao, cô ấy cũng phải viết bản kiểm điểm ạ? Như vậy không phải oan uổng cho người tốt sao ạ?”

Vân Khê vội vàng túm chặt lấy ống tay áo cậu, hy vọng cậu đừng nhiều lời nữa.

Chủ nhiệm lớp cũng không quan tâm, cô ấy liếc nhìn Vân Khê đang cúi đầu đằng sau Sở Mặc, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hai người lôi lôi kéo kéo trước mặt mọi người, hơn nữa, một cây làm chẳng nên non. Hai người đều viết cho tôi, thứ hai mang tới cho tôi xem.”

Sở Mặc còn muốn mở miệng phản bác lại, Vân Khê đã mở miệng đoạt lấy lời của cậu trước, thành khẩn nhận lỗi, nói: “Em biết rồi, cô. Là em không đúng, thứ hai đến trường em sẽ mang bản kiểm điểm tới cho cô.”

“Một chữ cũng không thiếu.” Cô đảm bảo hết lần này đến lần khác.

Chủ nhiệm lớp liếc nhìn Hứa Vân Khê, thái độ của cô rất thành khẩn, lời nói cũng chân thành, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng cô ấy vẫn thấy không yên tâm, cô ấy nói mấy lời chân thành với Vân Khê: “Hứa Vân Khê, tuy em là một sinh viên nghệ thuật, áp lực học tập cũng không lớn như những học sinh học văn hóa, nhưng tâm tư của em vẫn phải đặt vào việc học. Đừng tưởng kết quả kiểm tra mấy lần vừa rồi tốt là không cần quan tâm tới nữa.”

“Còn nữa, không phải tôi đã nói với em ròi sao, điều quan trọng nhất đối với các cô gái chính là lòng tự tôn và tình yêu với bản thân mình. Đừng tham gia vào mấy trò quậy phá cùng với đám Sở Mặc.” Chủ nhiêm lớp nói không chút khách khí nào: “Trong nhà người ta có cả tấn gia sản, có ngôi vị hoàng đế để kế thừa, em có sao?” Chủ nhiệm lớp hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Chuyên tâm tập luyện thật tốt, chân bị thương thì nghỉ ngơi ở nhà vài ngày cho khỏe hẳn, không cần phải đi lại.”

“Các cô gái xinh đẹp vẫn nên tránh xa thị phi một chút.” Cô ấy không nhịn được mà nói.

Vân Khê cúi đầu không nói gì, nghiêm lúc nghe những lời dạy bảo của giáo viên, một chữ cũng không phản bác lại.

Sở Mặc không chút kiên nhẫn nào nhìn bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của Vân Khê. Cậu kéo cổ áo cho đến khi nới lỏng được cái nút áo ở trên cùng, lúc này mới cảm thấy dễ thở một chút: “Cô, nếu cô muốn nói gì thì cứ nói em, nói cô ấy làm gì chứ.”

“Là em quấn lấy Hứa Vân Khê, muốn yêu đương với cô ấy. Em chính là cảm thấy cô ấy đẹp, muốn gần gũi hơn với cô ấy. Chẳng phải cô ấy đã từ chối em rồi sao, cô còn không để lại chút tự tôn nào cho cô ấy vậy?” Sở Mặc có chút tức giận mà nói lớn.

Giáo viên bị những lời nói của Sở Mặc làm cho thở dốc, Vân Khê vội vàng hỗ trợ hòa giải. Cô còn trộm đưa tay ra nhéo vào lòng bàn tay Sở Mặc, để cậu bớt nói vài lời đi.

Nào ngờ cậu đánh xà tùy côn thượng (*) mà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, khiến cô không thể thoát khỏi.

(*) Đánh xà tùy côn thượng: Ngụ ý là xem xét thời cơ, thuận theo tình thế mà có những hàng động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích (Nguồn: Facebook)

Cô giáo tức giận mắng: “Sở Mặc! Một tên nhóc như cậu có biết bốn chữ tôn sư trọng đạo viết như thế nào không hả! Thứ hai này không chỉ mang bản kiểm điểm viết tay tới, ngay cả phụ huynh cũng đưa tới gặp tôi.”

Nói xong cũng không cho Sở Mặc có cơ hội phản bác, chủ nhiệm lớp lập tức dẫm lên đôi giày cao gót phát ra mấy tiếng “lộc cộc” đi tới xe của mình, tức giận đóng sầm của xe lại, dẫm chân ga rồi rời đi.

Lưu lại Sở Mặc còn trộm nắm tay Vân Khê ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.