Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 41: Chương 41




Editor: YuuSau khi tan học.

“Anh Mặc, đi thôi.” Ở ngoài cửa, Tường Tử gấp không thể chờ nổi mà gọi lớn: “Hôm nay còn phải đấu chung kết với hội lớp 12 nữa, chỉ còn chờ mỗi anh thôi đó.” Cậu ta đã mặc sẵn quần áo chơi bóng rổ, đứng ở trước cửa lớp Vân Khê, nói: “Còn cả bọn Đàm Thiên chúng mày nữa, mau tranh thủ thời gian đi.” Bọn họ cũng đều đã thay xong quần áo chơi bóng.

Sở Mặc còn buồn ngủ ngẩng đầu từ cánh tay lên, bên sườn mặt còn hằn một vết đỏ mờ nhạt vì ngủ lâu. Cậu dụi dụi mắt, uể oải duỗi lưng một cái.

“Đại ca, đi thôi.” Đàm Thiên đứng dậy từ chỗ ngồi, nói: “Hôm nay nhìn mày thi thố tài năng.” Cậu ta có chút mong chờ đối với Sở Mặc, nói: “Đánh cho đám 12 không có mắt kia một trận, suốt ngày chỉ biết ỷ lớn ăn hiếp nhỏ.”

Trước đó, có mấy đàn em lớp 10 đều đị đánh thua thảm hại, tuyệt nhiên không chừa lại chút thể diện nào cho bọn họ.

Sở Mặc nói “Ừ”. Tay phải cậu thong thả cởi nút áo sơ mi đồng phục ra, tay trái lướt trên bài thi Toán học vừa được trả. Hừm, điểm số thảm hại không thể nhìn được.

Cậu nhét vào trong ngăn bàn, lười không muốn nhìn đến nó lần thứ hai.

Cảm xúc bực bội trong lòng lại tăng thêm một phần.

Trên mặt không lộ biểu cảm, nhưng khóe miệng lại hơi rủ xuống, ánh mắt tràn ngập băng lạnh, động tác thay quần áo cũng thô bạo vài phần.

Cậu thay quần áo chơi bóng xong, trước khi đi còn nói với Vân Khê đang ngồi im lặng tại chỗ, nói: “Chờ anh trở lại.” Nói xong liền cùng Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên nghênh ngang rời khỏi phòng học.

Cũng không ở lại đến một phút để Vân Khê có thể giải thích.

Vân Khê vốn định gọi Sở Mặc lại để giải thích chuyện của cô và Vương Khả Thần, còn cả chuyện với Từ Tử Siêu nữa. Nhưng cô nhìn theo bóng lưng rời đi như một cơn gió của Sở Mặc, lời nói vừa đến cửa miệng liền thu trở về.

Cô bình tĩnh cúi đầu, nắm bắt từng chút thời gian một để hoàn thành đề tiếng Anh trước mặt. Ngòi bút viết trôi chảy trên tờ giấy, chỉ là cổ tay lại có chút run rẩy, như thể là cô đã phải sử dụng hết toàn bộ sức lực mới có thể khống chế được cảm xúc trong lòng mình.

Cho đến khi ngòi bút đâm thủng tờ giấy mỏng manh.

“Lạch cạch” một tiếng, chiếc bút bi bị ném xuống mặt bàn. Chiếc bút bi vô tội lăn vài vòng trên mặt bàn, cuối cùng dừng lại trước hộp bút.

Trong lòng ẩn chứa nhiều nghi vấn và suy nghĩ, giống như là những sợi dây đay rậm rạp rối tung quấn trong lòng cô, không thể tìm nơi nào để phát tiết, chỉ có thể quay mòng mòng ở trong lòng.

Cảnh tượng lúc nãy thật sự rất chướng mắt. Đầu ngón tay của Lưu Oánh Oánh nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt Sở Mặc, cậu nhắm mặt lại ngủ, khóe miệng còn hơi nhếch lên.

Rốt cuộc là có ý gì chứ, trong lòng Vân Khê nghĩ đến rối tinh rối mù. Còn cả hành động thình lình xảy ra của Từ Tử Siêu nữa, khiến cho mối quan hệ giữa cô và Sở Mặc lại lâm vào cục diện bế tắc như này.

Cho đến khi dòng suy nghĩ của Vân Khê bị Lâm Manh Manh cắt ngang.

“Vân Khê.” Lâm Manh Manh lên tiếng gọi Vân Khê: “Buổi tối cậu có thể khóa cửa chứ?” Lâm Manh Manh khom người xuống buộc chặt lại quai túi rác: “Có khả năng tớ phải đi trước.” Cô ấy thương lượng với Vân Khê.

Vân Khê đứng lên gật đầu, cô chu đáo, nói: “Cậu cứ đi trước đi Manh Manh, buổi tối tớ khóa cửa cho.” Nói xong, cô lại nghĩ: “Để tớ đi đổ rác cùng với cậu, đừng đi cái đường nhỏ trong trường học, đi cái đường lớn ý mặc dù hơi xa một chút.” Ký ức về chuyện lần trước xảy ra vẫn còn mới mẻ đối với cô, nghĩ lại mà thấy sợ.

Lâm Manh Manh không chú tâm lắng nghe, nhưng cô ấy lại nghe thấy Vân Khê nói muốn đi đổ rác cùng, cô ấy vui vẻ nói: “Được, vậy đi thôi, túi rác tớ đem đi vứt bây giờ, lát nữa cậu chỉ cần đóng cửa phòng học ở phía sau lại là được, những cái khác tớ đã kéo hết vào rồi.” Nói xong cô ấy còn cẩn thận đi kiểm tra các cửa sổ ở đằng sau xem đã khóa chưa.

“Cậu chờ Sở Mặc cùng về sao?” Lâm Manh Manh mở miệng hỏi. Cô ấy thuần thục đeo cặp sách lên vai, trong tay xách theo túi rác cần phải vứt đi: “Xem chừng bọn họ sẽ chơi bóng rổ đến tối muộn đó.”

Không có chuyện chỉ chơi một tiếng là về được.

Vân Khê không quan tâm tới chuyện đó, chỉ mỉm cười: “Không sao đâu.” Khóe môi cô nhếch lên: “Hồi trước lúc tớ luyện múa để thi đấu, cậu ấy cũng thường xuyên chờ tớ. Cho nên…”

Lâm Manh Manh xua tay, hiểu chuyện, nói: “Biết rồi.” Cô ấy đóng cửa phòng học lại: “Cẩu lương nhét đầy một miệng tớ như vậy là đủ rồi Vân Khê à.” Cô ấy tỏ vẻ mình hoàn toàn không muốn biết chi tiết.

Hai người các cô cười nói vui vẻ đi trong sân trường.

Cuối thu, những chiếc lá cây đều đã rụng hết. Đôi giày da của Vân Khê và Lâm Manh Manh giẫm lên những chiếc lá rụng phát ra tiếng “xào xạc”.

Cho đến khi đi ngang qua sân thể dục của trường học.

Trên sân thể dục vốn thưa thớt người, nhưng khi trận bóng rổ diễn ra, người người vây kín sân.

“Cố lên, cố lên!” Có thể nghe thấy cách đó không xa vang tới mấy tiếng hét cố lên mơ hồ: “Sở Mặc cố lên!” Có nữ sinh hét lớn.

Vân Khê nghe được khẽ nhíu mày.

“Là ai nhỉ.” Lâm Manh Manh cũng nghe được một giọng hét nữ chói tai. Cô ấy lôi kéo tay Vân Khê, thay đổi phương hướng, nói: “Đi, đi xem.” Nói xong liền kéo Vân Khê đi về phía sân bóng rổ.

“Nên đi đổ rác trước.” Vân Khê có chút do dự, cô liếc nhìn túi rác trên tay Lâm Manh Manh: “Chậm nữa là không kịp chuyến xe đâu.” Cô kéo ống tay áo Lâm Manh Manh, nói.

“Thôi nào, cùng lắm thì đổi chuyến xe khác.” Lâm Manh Manh không hề để tâm tới chuyện đó, so với xe tuyến cô ấy vẫn hay đi thì cô ấy càng muốn biết nữ sinh to gan nào dám vung tay hét lớn như vậy: “Đi xem một chút.”

Cô ấy vừa dứt lời liền kéo Vân Khê đi về phía sân bóng rổ.

Khắp sân bóng rổ đều tràn ngập người, có cả nữ sinh cả nam sinh, đều là những gương mặt vô cùng ngây ngô.

Lâm Manh Manh tiện tay kéo một nam sinh lại, hỏi: “Các cậu là học sinh khóa nào vậy?” Thoạt nhìn rất xa lạ, không chút quen mắt nào.

Đàn em kia hoàn hồn lại từ trong trận bóng rổ, mắt nhìn Lâm Manh Manh, nói: “Chúng em là lớp 10, hôm nay tới xem bóng rổ. Lớp 11 đấu với lớp 12, nhưng rất tuyệt.” Cậu ta thoáng liếc nhìn Vân Khê đứng ở một bên.

Chỉ cảm thấy đàn chị xinh đẹp trước mắt có chút lạ mặt.

Nhưng lại mang tới cảm giác khiến người khác muốn tới gần cô.

Cậu ta cố tình lại như vô tình hướng về phía Vân Khê, hỏi: “Đàn chị là khóa nào vậy? Lớp 11 hay là lớp 12?” Nói không chừng là đến xem người trong lòng thi đấu.

Lâm Manh Manh liếc nhìn đàn em lớp 10 tò mò trước mặt, lập tức phát hiện ra tâm tư của đàn em này, liền nói: “Đàn chị lớp 11 là người mà cậu có thể mơ ước tới sao. Ngồi sang bên cạnh đi, nhường chỗ cho các chị đây.” Nói xong liền đẩy đàn em kia sang một bên để chen vào chỗ ngồi.

Vân Khê cảm thấy như thế này có chút không ổn. Cô lôi kéo ống tay áo Lâm Manh Manh, nhưng Lâm Manh Manh lại tranh nói trước: “Cô gái ngốc, mau ngồi xuống đi. Lát nữa chờ nghỉ giữa giờ thì mang nước tới cho Sở Mặc. Cậu nhìn nhóm đàn em lớp 10 kia kìa.” Cô ấy đưa tay ra chỉ chỉ bốn phía, khiến một nữ sinh lớp dưới ngồi bên cạnh liếc nhìn sang: “Nhìn là biết chỉ thích liếc mắt đưa tình với đàn anh lớp 11, lớp 12, không biết phải bồi dưỡng tình cảm với bạn đồng niên, một hai phải tới tranh đoạt đàn ông với các đàn chị lớp 11, lớp 12.”

Cô ấy hung hăng nói, không chút để ý tới phản ứng của bốn phía xung quanh: “Đây không phải là không đặt các đàn chị vào trong mắt sao.” Nói xong cũng thấy tức giận.

“Manh Manh.” Vân Khê ra hiệu cho cô ấy nhỏ giọng lại một chút. Các nữ sinh xung quanh đều đã nhìn bọn họ như sinh vật lạ ngoài hành tinh, đầy rẫy những ánh mắt khinh thường hướng về phía hai cô.

“Chị thì biết cái gì chứ.” Có một nữ sinh mở miệng giáo huấn, nói: “Hôm nay Sở Mặc thi đấu, làm sao chúng tôi có thể vắng mặt được chứ?”

“Đúng vậy, người đó chính là Sở Mặc, hotboy của Nhất Trung.” Có nữ sinh liếc mắt khinh thường Lâm Manh Manh và Vân Khê: “Các chị mang theo cái gì tới?” Cô ta lắc lắc chai nước và khăn lông trên tay: “Hay là không mang gì đến?”

Lần này đến lượt Vân Khê kinh ngạc. Cô nhìn Sở Mặc trên sân bóng, bóng dáng cậu lúc này như phi nhanh trên mặt đất, dẫn bóng bên cạnh người, động tác nhanh nhẹn mà dứt khoát.

Đẹp trai đến mức sự chú ý của cả sân bóng đều bị cậu hấp dẫn và nắm chắc trong lòng bàn tay.

Mà cậu lại hồn nhiên không để ý tới.

Khó trách có nhiều nữ sinh lớp dưới tranh nhau tới đưa nước và khăn lông cho cậu như vậy.

Lâm Manh Manh bĩu môi, khẽ cười khẩy một tiếng. Cô ấy nói với Vân Khê: “Nếu Sở Mặc dám nhận nước và khăn lông của một con nhỏ lẳng lơ nào đó, cậu thật sự phải suy xét lại một lần nữa đó.”

Vân Khê siết chặt lòng bàn tay lại.

Cáchđó không xa, gần khu nghỉ ngơi, cô có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng mảnh khảnh của Lưu Oánh Oánh. Cô ấy dựa vào chỗ ngồi nghỉ ngơi của đám cầu thủ, trong tay cũng cầm nước và khăn lông. Không chỉ vậy, Vân Khê còn cẩn thận chú ý tới, chai nước trên tay Lưu Oánh Oánh chính là Evian, là nhãn hiệu Sở Mặc hay uống.

Những thứ như vậy cô đều biết rất rõ.

Trái tim Vân Khê như bị một bàn tay vô hình siết chặt, toàn thân đều lan tỏa cảm giác không thoải mái. Cô nghĩ đến cảnh tượng chướng mắt lúc chiều kia, sự không vui trong lòng lại tăng lên vài phần.

Giống như đồ vật chính mình âu yếm bị người khác như hổ rình mồi mà mơ ước.

Sở Mặc vô cùng chuyên tâm chơi trên sân bóng, chỉ nghe thấy giọng nói của Vương Kiêu Dương truyền tới từ sân bóng rổ: “Nhanh lên, chuyền bóng cho Sở Mặc!”

Đám cầu thủ nhanh chóng phản ứng lại, ngay lập tức chuyền bóng tới tay Sở Mặc đang đứng ở một bên.

Động tác của đối phương lại càng nhanh hơn. Bọn họ nhao nhao vây quanh bên người Sở Mặc, ngăn không cho cậu tiến lên.

Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương vì muốn giảm bớt áp lực cho Sở Mặc mà lao tới như người thép.

Sở Mặc lặp lại chiêu cũ, làm một động tác giả sau đó liền mang theo bóng chạy ba bước về phía rổ.

Thể nhưng bên phía đối phương có người dường như đã đoán trước được, khi Sở Mặc lơ lửng ở trong không trung, người đó cố ý nghiêng người đâm mạnh vào sườn vai của Sở Mặc. Sở Mặc không kịp đề phòng, quả bóng rổ rời khỏi tay liền lập tức bị đụng ngã, nặng nề ngã xuống trên sân bóng rổ lạnh lẽo.

Toàn trường lập tức đều kinh hãi.

Vân Khê lòng nóng như lửa đốt vội vàng chạy vào trong sân bóng.

Cô đẩy bức tường người ra, nhìn Sở Mặc nghiêng người nằm trên mặt đất. Toàn bộ vai cậu đều sưng đỏ lên, vết bầm tím và sưng đỏ trộn lẫn vào nhau, khiến người khác nhìn thấy đều mất hồn mất vía.

Cậu giương mắt lên liền nhìn thấy Vân Khê.

“Sao em lại tới đây?” Cậu hắng giọng hỏi cô, thân hình có chút chật vật: “Không phải bảo em chờ sao?” Cậu biết hôm nay cô trực nhật.

Cô lắc đầu, vội vàng hỏi: “Cậu thế nào, không sao chứ?” Nói xong liền muốn dìu cậu lên.

Sở Mặc thuận thế dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể vào người Vân Khê, cậu đáng thương nói với Vân Khê: “Đau.” Ánh mắt đều dừng trên người Vân Khê không buông, chỉ có cậu động tác đối với cánh tay bị thương của mình rất thô lỗ, không có chút thương tiếc nào.

Ngược lại, Đàm Thiên nhanh chóng phản ứng.

“Ai, chị dâu, chị tranh thủ thời gian đưa anh Mặc tới phòng y tế đi, nhân lúc bác sĩ ở phòng y tế còn chưa tan làm.” Cậu ta ngăn Vương Kiêu Dương đang muốn tiến tới hỏi han lại, giả bộ có ý tốt, nói: “Xem chừng cánh tay có vẻ bị trật khớp rồi, nếu bị trật khớp thật thì sẽ rất phiền toái.” Cậu ta cố tình làm nghiêm trọng vết thương lên.

Thật ra cậu ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, vết thương của Sở Mặc nhìn dọa người như vậy chứ cũng không có chuyện gì lớn lắm, chỉ là trầy da một chút, cùng lắm bôi cái thuốc đỏ tránh nhiễm trùng vào là được.

Nhưng Sở Mặc lại không nghĩ như vậy.

Cậu muốn Tiểu Thiên Nga ở bên cạnh mình.

“Trận bóng này chúng ta đổi dự bị. Hai người đi trước đi, đợi lát nữa chúng tôi đi tìm hai người.” Vương Kiêu Dương nói thêm: “Anh Mặc, cú chạy ba bước ném bóng vừa rồi thật đẹp.” Cậu ta khích lệ: “Lần này mày chỉ cần thoáng một cái là tiêu diệt được uy thế của đám 12 kia.”

“Tất các nữ sinh trong sân ngày hôm nay đều tới cổ vũ mày đó.” Cậu ta thuận miệng bổ sung thêm một câu.

Vân Khê nghe được câu nói đó, động tác đỡ Sở Mặc dừng một chút. Sở Mặc lập tức kịp phản ứng lại, cậu nghiêng người dựa vào Vân Khê, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Đừng ăn giấm, Tiểu Thiên Nga, những người trên khán đài anh đều không nhìn một ai.”

“Chỉ cần em nhìn về phía anh, anh liếc mắt một cái liền nhận ra em.”

“Em nói xem em có phải thiên sứ bé bỏng của anh không, khiến trong mắt anh đều tràn ngập hình bóng của em.”

“Trông thấy em liền muốn ôm ấp hôn hít.” Cả người cậu dựa vào vai Vân Khê, tay thuận thế ôm lấy eo cô, đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt ve, cảm nhận làn da tinh tế mềm mại của cô: “Thật sự là nghiện đó.”

So với hút thuốc lá còn khiến người ta nghiện hơn.

Cậu nghiêng mặt hít sâu một hơi mùi hương trên cổ cô, lần đầu tiên cảm thấy bị thương như này cũng thật đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.