Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 60: Chương 60




Editor: YuuQuán bar ầm ĩ.

“Người đâu, ở phòng nào?” Đàm Thiên giữ chặt bartender ở trong quầy, thản nhiên hỏi. Bartender nhìn thấy Đàm Thiên, lập tức cúi đầu khom lưng, nói: “Tiểu Đàm Tổng, đã lâu không gặp.”

“Vẫn là căn phòng cũ mà ngài thường đặt. Ông chủ nói căn phòng này dành riêng cho ngài, không ai có thể chạm vào.” Bartender đưa cho Đàm Thiên một ly Whisky có thêm đá, cười nói.

“Ha.” Đàm Thiên nhấp một ngụm rượu Whisky trong ly, mỉm cười: “Vẫn là ông chủ các người có mắt. Người tới đây hôm nay là một vị khách quý, bảo ông chủ của các người đừng cất giấu bất cứ thư nào. Tôi tới đây hôm nay để rải tiền, phục vụ những vị khách quý trong phòng của tôi tốt vào, không cái gì quan trọng hơn thế.”

Cậu ta chỉ vào tủ rượu phía sau quầy rượu, nói: “Đừng chỉ đem tới cho đủ doanh số, hôm nay là ngày trọng đại của tôi.”

Nói xong, cậu ta kẹp chiếc túi da vào trong nách, bước về phía hành lang.

Bartender vội vàng gọi cho chủ quán bar. Trong điện thoại, chủ quán bar đặc biệt nhấn mạnh, nói: “Để tôi lo đơn hàng của Tiểu Đàm Tổng cho, các người cứ sắp xếp đi, tôi sẽ đích thân mang rượu đến cho bọn họ. Nhớ chọn mấy người thuận mắt một chút rồi đưa vào cho tôi. Nếu đêm nay mà Tiểu Đàm Tổng không hài lòng, các người cứ đợi đấy…”

Bartender cũng không dám đắc tội, anh ta gọi quản lý đang trực ban qua bộ đàm. Quản lý lập tức xuất hiện ở quầy bar.

“Tiểu tử thúi, thấy Tiểu Đàm Tổng tới mà không cho người gọi tôi tới.” Người quản lý có chút tức giận, anh ta giơ tay lên đánh một cái vào gáy bartender.

“Quản lý.” Bartender mỉm cười ngượng ngùng: “Chỉ là tôi chưa kịp gọi thôi. Mới nói được mấy câu Tiểu Đàm Tổng đã rời đi rồi.”

“Người đó nói cái gì?” Quản lý gãi gãi cái gáy, tức khắc cảm thấy áp lực.

Hôm nay nhiều người tới như vậy, quán bar cũng trở nên điên cuồng rồi. Nào biết còn có vị tổ tông này đến đây nữa, đúng là một vấn đề đau đầu.

“Tiểu Đàm Tổng nói có mấy vị khách quý sẽ tới ngày hôm nay, muốn ông chủ của chúng ta đừng cất rượu đi, có rượu ngon cứ bưng lên.” Bartender cẩn thận suy nghĩ: “Còn nói, hôm nay tới đây là để rải tiền. Muốn chúng ta hầu hạ thật tốt mấy vị khách quý trong phòng…”

Bartender không dám giấu làm của riêng, anh ta thuật lại tất cả mọi chuyện.

Người quản lý gật đầu hiểu ý, như là đang suy tư gì đó, nói: “Có nghĩa là gì nhỉ, khách quý của Tiểu Đàm Tổng…?” Anh ta cẩn thận suy nghĩ: “Vẫn còn có một vài vị khách quý mà Tiểu Đàm Tổng phải tiếp trong mấy ngày này sao. Thật là kỳ lạ…”

“Vậy… Quản lý…” Bartender có chút tò mò: “Anh định để ai vào hầu hạ vậy?” Anh ta vừa lau mặt bàn quầy bar, vừa hỏi.

Quản lý nghe bartender nói vậy xong, anh ta giơ tay lên, nói: “Sao cậu quản nhiều thế nhỉ, chuyện này là chuyện để cậu quản sao?” Nói xong, chỉ vào bartender, hung hăng nói: “Lau khô mấy cái ly kia cho tôi. Nếu để lại dù chỉ một dấu vân tay thôi, cẩn thận làn da của cậu đó.”

Nói xong, cầm lấy bộ đàm trên bàn đi ngược lại với hướng Đàm Thiên vừa đi.

“Gì vậy…” Bartender bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi chỉ muốn hỏi liệu quản lý có đưa chị Hoa Nhài đến không thôi mà…”

Đáng tiếc, người quản lý đã sớm đi xa, anh ta không thể nghe bất cứ điều gì cả.

Trong phòng.

Đàm Thiên đẩy cửa bước vào.

Mùi rượu tràn ngập cả căn phòng.

Tùy tiện nhấc chân lên là chạm phải một chai rượu. Trên bàn và sàn nhà đều là vỏ chai, mà người ngồi trên ghế sofa có vẻ vẫn rất tỉnh táo.

“Có chuyện gì vậy người anh em.” Đàm Thiên hét lớn: “Cuối cùng người bận rộn này cũng có thời gian đến gặp bọn tao sao?” Cậu ta nói đùa: “Mặc à, mày về đã hơn nửa tháng rồi mà cũng không đi tụ tập cùng với anh em. Năm đó, chúng tao đều nghĩ mày…”

Sở Mặc ngồi trên ghế sofa không nói một lời.

Đến mí mắt cũng lười nhấc lên.

Đàm Thiên lập tức cảm nhận được cảm xúc của cậu không ổn.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu ta cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, ấn nút tắt tiếng: “Gặp phải vấn đề gì trong kinh doanh sao. Vậy thì nói với tiểu đệ đây một tiếng, tao sẽ lập tức gọi người tới giải quyết cho mày.” Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc, cũng mở bình rượu ra bắt đầu uống.

Sở Mặc không hé răng nửa lời.

Chỉ lẳng lặng uống rượu, áp suất không khí xung quanh cậu thấp đến mức muốn nổ tung.

Điện thoại của Đàm Thiên ở trên bàn vang lên, cậu ta trả lời điện thoại: “Alo…”

Giọng nói của Vương Kiêu Dương vang lên ở đầu dây bên kia: “Lão Đàm, đang ở đâu vậy. Số phòng là bao nhiêu, tao đang ở cửa rồi…”

Đàm Thiên lập tức báo số phòng, đối phương trả lời rồi cúp máy.

Đàm Thiên nói: “Vương Kiêu Dương sẽ đến ngay lập tức. Anh em chúng ta đã lâu không tụ tập với nhau, vừa hay mày về nước, ba người chúng ta tụ tập lại một nhau, có chuyện gì mày cứ nói ra, chúng tao sẽ giúp mày giải quyết.” Cậu ta vỗ bả vai Sở Mặc.

Sở Mặc vẫn không hé răng nửa lời.

Cho đến khi Vương Kiêu Dương đẩy cửa bước vào.

“Yo, sao lại ở đây chứ, mượn rượu giải sầu sao?” Vương Kiêu Dương vừa mở cửa bước vào liền ngửi thấy mùi rượu tràn ngập trong căn phòng. Anh ta giơ tay lên bật đèn, liền nhìn thấy Sở Mặc không nói tiếng nào, sắc mặt tím đen lại ngồi trên sofa.

Bên cạnh còn có Đàm Thiên đang uống rượu giải sầu.

Cậu ta liền biết có gì đó không ổn.

“Nói đi.” Cậu ta ngồi xuống ghế sofa, rót cho mình một ly rượu: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, anh em sẽ giúp mày giải quyết.”

“Mày vừa mới về nước, chắc chắn có một số chuyện không đúng. Có đứa nào coi thường mày, nói với anh em một câu. Bọn tao đi bấm chuông báo động nhà chúng nó, đảm bảo không đứa nào dám động vào mày.” Vương Kiêu Dương nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Qua hồi lâu.

Sở Mặc đặt ly rượu xuống.

Cậu lạnh lùng nói: “Tao đã gặp Hứa Vân Khê.”

“Gặp được thì là gặp được, tao còn tưởng xảy ra chuyện gì chứ. Gặp Hứa Vân Khê… Cái gì? Hứa Vân Khê?” Đàm Thiên mở to hai mắt, biết mình đã nói ra điều không nên nói, lập tức ngậm miệng lại.

Mẹ nó, sau bao năm như vậy, ba chữ Hứa Vân Khê này vẫn không buông bỏ Sở Mặc.

“Vậy, cô ấy thế nào rồi?” Đàm Thiên chậm rãi hỏi, làm bộ dường như chưa có việc gì xảy ra.

Sở Mặc không nói gì, lại ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Phải nói là quá mức tốt…

Trong lòng Đàm Thiên lập tức hiểu rõ. Cậu ta nhíu chặt lông mày, cảm thán.

Mẹ nó… Kẻ si tinh là đây chứ đâu.

Vương Kiêu Dương ngồi một bên, lúc này mới mở miệng nói.

“Còn không buông bỏ được sao, Sở Mặc?” Vương Kiêu Dương nói: “Nếu không buông bỏ được, vậy theo đuổi đi. Từ từ nối lại tình xưa, cũng không phải không có khả năng.” Cậu ta nhấp một ngụm rượu trong tay.

Lời này nghe có vẻ dễ dàng.

Đàm Thiên lập tức ngồi thẳng dậy, vỗ tay khen ngợi Vương Kiêu Dương.

Sở Mặc cười khẩy thành tiếng.

Cậu nói: “Tao đã cầu xin, từ chối rồi.”

Mẹ nó, Đàm Thiên gần như ngã khỏi ghế sofa. Cậu ta cảm giác ngày hôm nay mình như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, rất kích thích.

Không hổ danh là Tiểu Thiên Nga, cho dù nhiều năm trôi qua rồi, vẫn dũng cảm như năm đó.

Lợi hại, lợi hại.

Xã hội, quả nhiên là xã hội.

Không thể động vào mà.

Vương Kiêu Dương hỏi: “Mày cầu xin như thế nào?”

Đàm Thiên lúc này mới để ý tới, mẹ nó chứ, Sở Mặc thật sự… Cầu xin sao?

Quả nhiên gặp lại Tiểu Thiên Nga xong, tự tôn của đàn ông cũng không cần luôn.

Quả nhiên, giáo bá của Nhất Trung chưa bao giờ là Sở Mặc cả, phải là mẹ nó Hứa Vân Khê mới đúng.

Trong lòng Đàm Thiên chửi thầm.

Sở Mặc im lặng.

Đàm Thiên vỗ vai Sở Mặc, ra vẻ an ủi.

Sở Mặc mở miệng, nhưng không phải trả lời câu hỏi của Vương Kiêu Dương. Cậu nói: “Năm đó, là anh trai tao đâm tao.”

Đàm Thiên nhướng mày, hả? Sở Từ?

“Anh ta đã lên tiếng, yêu cầu đóng cửa công ty của ba Hứa Vân Khê. Hứa Vân Khê vì ba cô ấy mà tới cầu xin anh trai tao.”

Câu chuyện sau đó, không cần suy nghĩ cũng biết được nó diễn ra như thế nào.

Ba người đều im lặng.

Cuối cùng, Đàm Thiên yếu ớt nói: “Mặc à, tại sao mày không thử thích một cô gái khác?”

Đổi lại là ánh mắt hình viên đạn nặng nề của Sở Mặc.

Đàm Thiên lập tức ngậm miệng lại.

Sở Mặc nhíu mày, cảm thấy việc này đặc biệt lực bất tòng tâm. Rất nhiều năm như vậy rồi, dù gặp phải những chuyện khó khăn đến đâu, cậu cũng không cảm thấy bất lực như vậy.

Cậu luôn không thể kìm chế được mà bổ nhào vào người Hứa Vân Khê, cậu mỉm cười cay đắng.

Nhưng Hứa Vân Khê, anh sẽ không bao giờ kết thúc với em.

Vương Kiêu Dương lướt điện thoại, không biết đang gửi tin nhắn cho ai.

Ngay sau đó, cậu ta nói: “Có phải lúc trước mày đã tóm được hai lô đất đúng không?”

Sở Mặc nghi hoặc ngẩng đầu, nói “Ừ”.

Vương Kiêu Dương vỗ vào đùi, nói: “Vậy là được rồi. Vừa lúc Hứa Vân Khê đang muốn mua một ngôi nhà hướng nhìn ra sông, bên bất động sản đang bắt đầu phiên giao dịch với giá bán rất thấp…”

Đây chính là cơ hội để tiến công.

Đàm Thiên cũng nghĩ ra điều gì đó, cậu ta nói: “Lâm Manh Manh nói rằng Vân Khê đang sống ở khu vực Vân Tường, đây là một tòa chung cư khá mới. Tao sẽ xem xem gần nhà cô ấy có căn nhà nào đang cho thuê hoặc là đang bán không. Mày cứ mang xe tới trực tiếp đi vào căn hộ của cô ấy, mẹ nó, gần quan được ban lộc chính là đây…”

Quả nhiên, ba cái đầu chụm vào liền vượt qua Gia Cát Lượng, bọn họ đều nghĩ ra một số ý tưởng khá hay.

“Này, tao nói cái này, người anh em.” Đàm Thiên vỗ vai Sở Mặc: “Qua nhiều năm như vậy rồi mà mày còn không quên được, đúng thật là…”

“Kẻ si tình.” Cậu nằm liệt ra ghế sofa, cảm thán.

Vương Kiêu Dương thay đổi bạn gái không nhiều cũng không ít, mà cậu ta cũng dây dưa không rõ ràng với Lâm Manh Manh.

“Nhưng bây giờ mày cũng không còn phải chịu sự kiểm soát của anh trai mày nữa, cho nên anh trai mày cũng không thể ngăn cản được mày. Tao thấy Hứa Vân Khê vẫn lẻ loi một mình suốt mấy năm qua, nói không chừng cô ấy vẫn còn tình cảm với mày. Mặc à, mày mạnh dạn tiến về phía trước đi, anh em chúng tao sẽ giúp mày làm chủ công.” Đàm Thiên châm một điếu thuốc, hút hai hơi.

“Mẹ nó.” Điện thoại của Vương Kiêu Dương rung lên hai tiếng. Cậu ta nhìn Wechat Trần Nhân gửi tới, nhíu mày nói: “Hứa Vân Khê gần đây đang chuẩn bị đi xem mắt.”

Đàm Thiên lập tức thò đầu vào nhìn Wechat trên điện thoại Vương Kiêu Dương.

“Mẹ nó, là tiểu bạch kiểm sao?” Đàm Thiên ngậm điếu thuốc: “Ba là bác sĩ, mẹ là nhân viên công chức. Gia cảnh như này làm sao so sánh được với anh Mặc của chúng ta chứ? Tiểu Thiên Nga đúng là có mắt như mù mà.”

Đàm Thiên chộp lấy điện thoại của Vương Kiêu Dương, lớn tiếng nói: “Là người mà mẹ Vân Khê chọn. Công việc ổn định, gia đình sạch sẽ, có nhà có xe, không có thói quen xấu nào, kiên trì tập thể hình. Mẹ nó chứ, anh Mặc của chúng ta có chỗ nào không phù hợp?”

Cậu ta lướt qua một đoạn ghi âm cuộc đối thoại giữa Vương Kiêu Dương và Trần Nhân: “Mẹ nó, thật sự có một người đàn ông đã có hai đời vợ theo đuổi Tiểu Thiên Nga sao? Mẹ nó, não tên này bị úng nước rồi à? Có hai đời vợ rồi còn dám theo đuổi sao?” Chắc là phụ huynh của học sinh ở lớp múa.

“Còn có bạn học hồi đại học theo đuổi Tiểu Thiên Nga sao? Mẹ nó, không phải cô ấy học ở học viện nghệ thuật sao, tại sao còn có nam sinh ở đó?” Ngón tay cậu ta lướt như bay trên lịch sử cuộc nói chuyện. Càng nhìn, cậu ta càng thấy lo lắng cho Sở Mặc: “Mẹ nó, giá thị trường của cô ấy tốt đến vậy sao?” Khiến cho cậu ta phải đổ mồ hôi hột vì Sở Mặc.

Sở Mặc nghe Đàm Thiên nói vậy, lông mày càng nhíu chặt lại. Cậu không nói lời nào, chỉ yên lặng uống rượu trong ly.

Rượu nóng bỏng đi vào bên trong, theo yết hầu, lan tỏa đến tận phổi.

Vương Kiêu Dương vỗ vai Sở Mặc, ra vẻ an ủi: “Mặc à, còn cả một chặng đường dài nữa để theo đuổi được vợ. Anh em sẽ hỗ trợ mày về mặt tinh thần.”

“Nếu không được thì đánh ngất người ta rồi ném lên giường. Chưa kết hôn mà đã có thai, bụng lớn như vậy tự nhiên người ta sẽ không trốn thoát được.” Vương Kiêu Dương bật cười lớn, nói.

“Cút.” Sắc mặt Sở Mặc trầm xuống, hung dữ nói.

Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên lập tức ngậm miệng lại.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.