Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 21: Chương 21: Ăn miếng trả miếng




Chắc là vậy, không nghe anh ta tức giận.

Trong phòng bệnh chỉ còn một mình cô yên tĩnh nằm, không ai quấy rầy cô thẫn thờ, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lý Tang Du vừa đưa mắt nhìn, không ngờ lại là Vu Thiến và người đã rời đi không biết từ khi nào - Lục Huyền Lâm.

Haiz, lần trước nhập viện thì Hà Thất Thất xuất hiện, lần này lại là Vu Thiến, hai chị em họ này đúng là biết lựa chỗ.

Kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai.

Mà mắt cô cũng thật sự đỏ lên.

“Tiểu Du…”

“Cút!”

“Ai kêu cô tới?” Lý Tang Du nhíu mày, không kiên nhẫn nói. Cô thật sự không có tâm trạng dây dưa với Vu Thiến.

Vu Thiến uất ức nhìn Lục Huyền Lâm, dịu dàng nói: “Tiểu Du, chuyện này thật sự không thể trách tớ, là do cậu tự ăn trúng thuốc độc. Tớ biết cậu là do tâm trạng không vui nên mới nóng giận, tớ không trách cậu đâu.”

Thấy vẻ hung dữ của Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm chọn giúp đỡ kẻ yếu: “Bạn cô tới thăm cô mà thái độ của cô lại như thế này ư?”

Khóe môi Vu Thiến nở ra một nụ cười đắc ý, sự bảo vệ của Lục Huyền Lâm cho thấy một phản ứng hóa học khác nhau trong cuộc chiến giữa cô ta và Lý Tang Du.

Nhắm mắt làm ngơ, Lý Tang Du dứt khoát nằm xuống, thuận tay kéo chăn che mặt lại: “Tôi thấy trong người không khỏe lắm, mấy người cũng thăm hỏi xong rồi, có thể đi rồi đó.”

Bạn? Lý Tang Du nằm dưới lớp chăn nở nụ cười mỉa mai. Cũng cực cho Vu Thiến nói ra được từ đó, làm gì có người bạn nào có thể làm được chuyện quá đáng đến vậy chứ.

Lục Huyền Lâm thấy dáng vẻ này của Vu Thiến, không đợi Vu Thiến kịp phản ứng, bước lên, xốc chăn ra, không chút khách khí nói: “Giả bộ cái gì, không phải lúc nãy còn rất khỏe khoắn ư?”

“Chắc là Lý Tang Du không muốn nhìn thấy em thôi.” Vu Thiến bước lên trước níu tay Lục Huyền Lâm, vờ vĩnh khuyên bảo.

Lý Tang Du từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt đẹp đẽ dịu dàng lúc này đã ngập đầy lửa giận. Cô không hiểu, cô chỉ muốn một chút bình yên mà khó đến vậy ư?

Nhưng trong nháy mắt, cô che giấu cảm xúc một cách hoàn hảo, tỏ vẻ lạnh lùng với Lục Huyền Lâm.

“Lục Huyền Lâm, tôi đau bụng, anh muốn nhìn thấy tôi chết à. Có thể gọi bác sĩ giúp tôi được không.”

Sắc mặt cô tái nhợt, đôi má gầy gò càng làm lộ ra đôi mắt hạnh nhân lớn một cách kỳ lạ. Trên mặt Lý Tang Du không có chút kháng cự nào, xem như là chịu thua với Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm dừng một chút, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Tốt nhất là cô đừng gạt tôi.”

“Hay là để em đi cho.” Vu Thiến thấy Lý Tang Du như vậy hơi kì lạ, cô đặt đĩa trái cây không cũ không mới ngay ngắn lên tủ đầu giường, nói xong định xoay người đi ra ngoài.

“Cô là khách, sao có thể để khách đi được chứ, tôi có nỡ thì sợ là Lục Huyền Lâm cũng không nỡ đâu.” Lý Tang Du chậm rãi nói, một lần nữa kéo chăn lên đắp kín người, đầy ẩn ý mà nhìn Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm cũng không phản ứng lại, đi ra khỏi phòng bệnh. Không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người Lý Tang Du và Vu Thiến, bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại.

“Nếu cô còn có chút biết điều thì bây giờ lập tức cầm đồ của cô, đi như thế nào thì về như thế ấy, cút ngay cho tôi.”

Lý Tang Du nói không nhanh không chậm, như thể người đứng trước mặt mình bây giờ chỉ là một bệnh nhân đi nhầm phòng.

Vu Thiến cũng không phải người lương thiện, Lục Huyền Lâm vừa đi, cô ta lập tức khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Lý Tang Du đang nằm trên giường bệnh: “Sao hả, cảm thấy không an toàn ư?”

“Vu Thiến, cô nói chuyện thật là nực cười, tôi có cảm thấy an toàn hay không thì liên quan gì tới cô? Chẳng lẽ cô còn muốn bước vào nhà họ Lục à? Cô vờ vịt tới đây thăm tôi thì có tác dụng gì?”

Vu Thiến cười ha ha, gương mặt trang điểm tinh tế càng trở nên một trời một vực với gương mặt nhợt nhạt của Lý Tang Du trên giường.

“Không không không, tôi chỉ đến nhìn cô một chút. Loại chuyện như tự tử này mà cô cũng làm được, ấy thế mà Lục Huyền Lâm người ta cũng có chút thương xót nào dành cho cô đâu.”

Đừng nói là thương xót, nhìn dáng vẻ Lục Huyền Lâm lúc nãy xốc chăn lên, trong lòng Vu Thiến nhịn không được mà hả hê. Tùy tiện kéo một người phụ nữ trên đường đến thì thái độ của Lục Huyền Lâm cũng không tệ đến vậy đâu.

Lý Tang Du vừa muốn mở miệng phản bác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đã tỉnh táo lại, không có gì để nói cả, có trách là trách cô mắt mù, chọn trúng người bạn thân như vậy.

“Nói trúng tim đen rồi? Lý Tang Du ơi là Lý Tang Du, trước đây cô có từng nghĩ cô sẽ có một ngày như vậy không?”

Vu Thiến đắc ý che miệng cười ra tiếng, mấy năm nay vẫn luôn bị Lý Tang Du đè đầu cưỡi cổ, cuối cùng coi như cũng được ngẩng cao đầu.

“Lý Tang Du, tôi khuyên cô vẫn nên ký vào bản thỏa thuận ly hôn đi, tội tình gì mà phải đi làm cái chuyện tự tử khó coi như vậy.”

“Hơn nữa, cô tự tử cũng có ai đau…”

“Bốp!”

Vu Thiến trơn to mắt, nhìn Lý Tang Du đang ngồi dậy trên giường, không dám tin mà nói: “Cô tát tôi?”

“Tôi tát cô thì sao, cô còn muốn chọn ngày lành tháng tốt à?” Lý Tang Du nhíu mày nhìn Vu Thiến, cái tát kia thật khiến cô sảng khoái trong người.

“Sao cô dám?”

“Sao tôi không dám.”

Lý Tang Du cô vì sao lại không dám. Ngay khoảnh khắc bị Vu Thiến phản bội, Lý Tang Du đã muốn làm điều này. Hôm nay Vu Thiến đã tự mình dâng tới cửa, cô đương nhiên là dám.

Vu Thiến trừng to mắt, không còn vẻ ung dung đắc ý lúc nãy nữa, cô ta cũng không phải người bị đánh thì chịu bị mắng thì nghe, nhưng khi tay trái cô ta vừa giơ lên thì đã bị một bàn tay lớn nắm lấy cánh tay.

“Các cô đang làm gì vậy?”

Là Lục Huyền Lâm mới vừa quay lại.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, nhìn dáng vẻ hung hăng của Vu Thiến, sự uy hiếp trong ánh mắt không cần phải nói.

Vu Thiến thấy Lục Huyền Lâm, vẻ uất ức không cần phải giả bộ, ngập tràn trong đôi mắt đẹp đẽ: “Là cô ấy, là cô ấy động tay với em trước…”

Lý Tang Du ngồi trên giường bệnh cũng không giả vờ làm bạch liên hoa, đáp lại ánh mắt chất vấn của Lục Huyền Lâm, gật đầu thừa nhận lời Vu Thiến nói.

“Là tôi đánh đấy, nếu không phải anh đến, tôi còn có thể đánh thêm một cái nữa.”

Mặt mày Lý Tang Du hung hăng, nào giống người bị đuối nước?

Như Vu Thiến đã nói, sẽ không ai cảm thấy cô đáng thương cần che chở, vậy thì cô sẽ kiên cường cho bọn họ thấy, Lý Tang Du cô một thân một mình cũng có thể tự bảo vệ mình.

“Cô điên rồi à? Lúc nãy cô nói đau bụng chẳng lẽ chỉ vì muốn dụ tôi đi?” Đôi mày kiếm của Lục Huyền Lâm nhíu thật chặt, anh nhìn về phía Lý Tang Du, hoàn toàn không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của người phụ nữ trước mặt.

“Tôi đã nói với các người rồi, tôi thấy trong người không khỏe, thăm xong rồi thì đi đi. Là cô ta muốn bị đánh, sao tôi không đáp ứng nguyện vọng của cô ta chứ?”

“Cô!”

Lục Huyền Lâm chỉ vào mũi cô mà mắng, nhưng Vu Thiến bên cạnh lại níu lấy cánh tay anh.

“Thôi bỏ đi, chắc là do tinh thần của Lý Tang Du không tốt nên mới như vậy.”

Ẩn ý của Vu Thiến là nói cô điên rồi chứ gì? Lý Tang Du mặc kệ mà bĩu môi, lúc nãy không phải là giương nanh múa vuốt muốn đánh lại cô à? Bây giờ lại còn đứng đây giả vờ rộng lượng?

Không đợi Lục Huyền Lâm phản ứng, Lý Tang Du dựa lưng vào giường, tự rót ly nước cho mình, không nhanh không chậm mà uống một ngụm, sau đó mới mở miệng.

“Đúng vậy, tinh thần của tôi hiện giờ không tốt lắm, cho nên lát nữa nếu tôi làm ra chuyện không hay gì đó thì cũng đừng có trách tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.