Tổng giám đốc sắp cởi nhưng kết quả bởi vì một tiếng cười của Triệu Nguyệt Sương, lại kết thúc lần may mắn ngàn năm khó gặp này.
Nhất thời, ánh mắt mọi người mang theo oán hận đồng loạt bắn về phía Triệu Nguyệt Sương.
Triệu Nguyệt Sương lập tức cúi đầu: “Tôi sai rồi!”
“Các người nói xem Tổng giám đốc sẽ đối xử với Tang Du như thế nào?”
“Còn thế nào nữa, trực tiếp...”
“Vậy rốt cuộc là Tổng giám đốc lớn hơn hay là Thái Vũ Hàng lớn hơn?”
“Tôi có thể cược Tổng giám đốc không?”
“Tôi cược Thái Vũ Hàng.”
“Nhưng làm thế nào để kiểm tra?”
“…”
…
“Bóng tròn?” Lần đầu tiên nghe người ta gọi mình như vậy, hai mắt Lý Tang Du trợn tròn: “Lục Huyền Lâm, tôi nói cho anh biết, Lý Tang Du tôi dù có mập đến đâu cũng sẽ không trở thành quả bóng đâu.”
Đây là một sự xúc phạm đối với cô!
Sự xúc phạm trần trụi!
Trong mắt Lục Huyền Lâm hiện lên ý cười, hôm nay sắc mặt Lý Tang Du sáng sủa khỏe khoắn, tinh thần cả người cũng tốt hơn rất nhiều, đây là điều anh hy vọng nhìn thấy.
Sau đó, anh liếc nhìn đồ ăn nhẹ đầy màu sắc trên bàn, giọng nói lạnh lùng: “Ném tất cả những thứ này đi.” Trong lúc nói chuyện, anh cài lại nút áo sơ mi và thắt lại cà vạt.
“Không được!” Lý Tang Du còn chưa chưa ăn đã đương nhiên luyến tiếc không muốn vứt đi.
“Cô muốn tiếp tục mập lên à?” Lục Huyền Lâm không tin cô không quan tâm đến vóc dáng của mình như vậy.
Lý Tang Du lẩm bẩm: “Cùng lắm thì ăn xong lại giảm cân là được rồi.”
Lần đầu tiên trong đời cô nói giảm cân, cảm giác này thật kỳ lạ.
“Vậy cũng không được ăn, không có dinh dưỡng, bây giờ cô cần bổ sung dinh dưỡng chứ không phải chất béo.” Lục Huyền Lâm từ chối thẳng thừng.
“Lục Huyền Lâm, đây là nhà tôi không phải nhà anh, không cần anh ở đây ra lệnh.” Lý Tang Du rất khó chịu.
Tại sao mỗi lần ở với anh, hai người đều phải tranh cãi chứ.
Giống như một giây không cãi nhau là tinh thần không tốt vậy.
Thấy Lý Tang Du như vậy, Lục Huyền Lâm lại không nói gì, bây giờ Lý Tang Du có một loại vẻ đẹp điềm tĩnh làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp.
Như lúc này bình thường rất hiếm thấy, thậm chí trong hai năm ở nhà họ Lục, anh cũng chưa từng thấy Lý Tang Du có thể thả lỏng thoải mái như vậy.
“Để tôi xem cô mập cỡ nào...” Những lời này vừa ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Lục Huyền Lâm cũng hơi kinh ngạc.
Từ khi nào mà anh quan tâm đến cô vậy?
Trước kia, cô mập cũng được gầy cũng được, anh chưa bao giờ quan tâm.
Lúc chưa phát sinh quan hệ lần đầu tiên, anh hầu như chưa từng nhìn thẳng vào mắt cô.
Bây giờ...
Lý Tang Du lui ra sau một bước: “Tôi mập hay không mập liên quan gì đến anh?”
Lý Tang Du vẫn là Lý Tang Du của hai năm trước.
Nhưng Lục Huyền Lâm hình như không còn là Lục Huyền Lâm hai năm trước nữa.
Rốt cuộc sự chỗ nào thay đổi chứu
Đang lúc Lục Huyền Lâm âm thầm suy nghĩ, người giúp việc A Hương đi tới cửa: “Cô chủ, ông chủ bảo cô thay quần áo xuống lầu, trong phòng khách đang có khách...” Nói xong, bà ta nhìn thoáng qua Lục Huyền Lâm.
Có khách?
Lý Tang Du lập tức hiểu ra, không phải một mình Lục Huyền Lâm tới đây.
“Mấy người lại đến nhà tôi làm gì? Lần trước vẫn chưa làm loạn đủ sao?” Nói tới nói lui, Lý Tang Du vẫn mở tủ quần áo ra, chọn quần áo.
Lục Huyền Lâm bị cắt đứt suy nghĩ đi ra ngoài cửa: “Xuống tầng chẳng phải sẽ biết à.”
Trong phòng khách cũng giống như lần trước, hai gia đình ngồi đối diện nhau, nhưng lúc này không ai nói gì, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Mãi đến khi Lý Tang Du xuống tầng và ngồi xuống bên cạnh ba Lý, mẹ Lục mới lên tiếng: “Du, hôm nay mẹ thấy sắc mặt của con tốt hơn nhiều rồi, sức khỏe thế nào rồi? Còn thấy khó chịu chỗ nào nữa không?” Lần trước còn hễ mở miệng là con gái nhà ông, lúc này lại đổi thành Du.
Trong giọng nói của mẹ Lục lộ ra sự quan tâm sâu sắc, nụ cười trên mặt tràn đầy yêu thương, khác hoàn toàn với thái độ chế giễu châm biếm lần trước.
Lý Tang Du thân thiết khoác tay ba mình, dựa vào bên cạnh bà và cười duyên nói: “Ở nhà mình làm gì cũng thoải mái, tâm trạng tốt, bệnh cũng khỏe hơn rồi.”
Sắc mặt mẹ Lục thay đổi, cuối cùng vẫn khôi phục lại dáng vẻ hiền lành: “Vậy là tốt rồi!” Bà ta chỉ vào hộp quà lớn nhỏ trên bàn: “Đây đều là thuốc bổ mà ba con chuyên mua cho con...”
Mẹ Lục còn chưa nói xong, Lý Tang Du lập tức chụt một cái, hôn lên mặt ba Lý: “Cảm ơn ba!” Giọng điệu rất thân mật, dịu dàng, một bộ dáng là con gái ngoan.
Người nhà Lục nhìn thấy đều sửng sốt.
Ai cũng biết mẹ Lục nói từ ba ý là chỉ ba Lục.
Tuy là không biết có phải Lý Tang Du cố ý hiểu lầm hay không, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn khiến người ta vô cùng xấu hổ.
Cũng bởi vậy mà có thể nhìn ra người nhà họ Lục đối xử tốt hay xấu với người con dâu Lý Tang Du này.
Số lần Lý Tang Du thấy ba Lục và mẹ Lục rất ít, cũng ít khi nói chuyện với bọn họ, đương nhiên là xa lạ không thân thiết. Hơn nữa người nhà họ Lục đối xử với cô bằng ánh mắt lạnh lùng, gây khó dễ đủ đường. Không được lòng người cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trải qua chuyện lần trước nhà họ Lục khinh thường nhà họ Lý còn đề nghị ly hôn, càng tăng thêm khoảng cách trong lòng Lý Tang Du.
Nếu là bình thường, Lý Tang Du sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ hai nhà đều đã đưa đơn ly hôn, tầng cửa sổ này đã bị đâm thủng rồi, cô cũng không cần giả bộ nữa.
Nhưng Lý Tang Du như vậy ở trong mắt Lục Huyền Lâm lại có một sức hút đặc biệt.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lý Tang Du làm nũng như thế.
Phụ nữ đều biết làm nũng, chỉ cần đúng người thôi.
Cô chưa bao giờ làm nũng với anh.
Có phải cô cũng làm nũng với Lâm Bách Thần rồi không?
Một tia ghen tỵ lóe lên trong mắt anh.
“Bà Lục tới đây để làm thủ tục ly hôn của tôi và Lục Huyền Lâm sao?” Lý Tang Du vẫn khoác tay ba mình như cũ, khóe miệng nhếch lên chứa đựng ý cười, ánh mắt bình tĩnh, vẻ đẹp điềm tĩnh lại lộ ra.
Lý Tang Du như vậy khiến trái tim Lục Huyền Lâm đập thình thịnh.
“Du, con vẫn còn giận ba mẹ sao?” Trên mặt bà Lục nở nụ cười miễn cưỡng, nếu không phải vì đại cục, bà ta sẽ tới đây à?
Cô có thể không tức giận sao?
Ngày hôm đó bà ta nói tiếng người à?
Ai cũng sẽ không rộng lượng đến mức bị người ta tát một cái mà còn cười tươi. truyện tiên hiệp hay
Ba Lý không nói gì, Lý Tang Du cũng không tiếp lời, cứ như vậy cùng nhau nhìn người nhà họ Lục.
Điều này ngược lại làm cho vợ chồng nhà họ Lục càng thêm lúng túng.
Tiêu Hà ho nhẹ phá vỡ sự xấu hổ này: “Hôm nay bà thông gia tới là...”
Lý Tang Du có tức giận không, Tiêu Hà cũng không quan tâm, bà ta chỉ quan tâm mục đích mà người nhà họ Lục tới lần này.
“Du, con xem lần này con cũng ở nhà mẹ đẻ hơn một tuần rồi, bây giờ chúng ta muốn đón con về, con là người đã có gia đình nên không thể cứ ở nhà mẹ đẻ được, nếu truyền ra ngoài còn tưởng là nhà họ Lục chúng ta bạc đãi với con.” Bà Lục khuyên nhủ.
Lý Tang Du và ba Lý nhìn nhau.
Chẳng lẽ không phải bạc đãi sao?
“Tôi còn tưởng lần này bà tới đây để bàn bạc chuyện ly hôn.” Lý Tang Du lại lần nữa nói ra hai chữ này.
“Đó chỉ là lời nói tức giận nhất thời của mẹ thôi, sao có thể coi là thật. Con xem có phải con nên suy nghĩ theo chúng ta về không?” Mẹ Lục kìm nén cơn tức giận nói.
“Là bà muốn tôi trở về hay là Lục Huyền Lâm muốn tôi trở về?”
“Vẫn là Huyền Lâm nhớ con nhất đó, ha ha.” Vừa nói xong, mẹ Lục âm thầm chạm vào Lục Huyền Lâm vẫn không nói gì: “Con không biết, mấy ngày nay con không ở nhà, ngay cả cơm nước nó cũng không thèm ăn, đêm không ngủ được, cả ngày giống như người mất hồn, nhưng lại sợ con còn tức giận không để ý tới nó nên mới không dám tới tìm con, chúng ta thật sự nhìn không nổi lúc này mới mặt dày tới đây.”