Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 470: Chương 470: Bôi thuốc




Bây giờ xem ra, đúng là anh đã thay đổi tính nết.

Không đợi Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp phản ứng lại thì, bỗng cô chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, sau đócả người bị Tư Bác Văn kéo đi.

Lục Nghiên Tịch cau mày, nhìn bóng lưng của người đàn ông.

"Tổng giám đốc Tư, anh muốn làm gì?"

"Tư Bác Văn, anh buông tôi ra!"

Tuy nhiên, cho dù cô có nói thế nào, Tư Bác Văn vẫn làm như không nghe thấy gì.

Lúc lâu sau anh mới lên tiếng.

"Đừng nói lung tung nữa."

"Rốt cuộc là anh muốn đưa tôi đi đâu?!"

......

Lục Nghiên Tịch đã hỏi nhiều lần, nhưng Tư Bác Vănti đình Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vậy không hề thay đổi, cũng không để ý đến cô.

Cô cứ thế đi theo sau Tư Bác Văn.

Chỉ thấy Tư Bác Văn cầm tay cô, kéo cô đi vào trong phòng.

"Ngồi xuống."

Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy do dự, nhìn hành động của Tư Bác Văn rồi bắt đầu suy đoán.

Rốt cuộc thì Nngười đàn ông này rốt cuộc là muốn làm gì cơ chứ?

Thấy Tư Bác Văn nới lỏngtự kéo cổ áo mình, Lục Nghiên Tịch không khỏi nuốt nước miếng một cái, không lẽ người đàn ông này không phải là muốn làm tiếp chuyện đêm qua chưa làm xong chứ?

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt củađáy mắt Lục Nghiên Tịch tràn đầy hoảng sợ.

Cơ thể cô bất giác lùi lùi về phía sau: "Tư Bác Văni đình Phong, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

Ngay lúc Lục Nghiên Tịch đang miên man suy nghĩ, thì cô thấy Tư Bác Văn cầm một lọ thuốc mỡ đi tới trước mặt cô.

"Đây là cái gì vậy?"

Chỉ cảm thấy một cảm giác vô cùng lạnh buốt, Tư Bác Văn đã cầm lọ thuốc mỡ lên, cẩn thận bôi lên tay Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch bất giác muốn thu tay về, có chút kháng cự.

Tuy nhiên giọng nói của Tư Bác Văn ngược lại vô cùng lạnh lẽo.

"Đừng làm loạnlộn xộn."

"Vết thương nếu không được xử lý tốt thì, sẽ rất dễ bị nhiễm trùng đấy."

Nghe thấy lời này của anh, trong nháy mắt, Lục Nghiên Tịch không hiểu sao lại cảm thấy có chút cảm động.

Cô không ngờ rằng, Tư Bác Văn lại nhớ đến vết thương mà chính cô còn không để ý.

Lục Nghiên Tịch hơi mím khóe môi, không kìm được mà lên tiếng.

"Anh."

"Anh không cần phải quan tâm tôi như vậy đâu."

Dù sao bây giờ giữa cô và Tư Bác Văn cũng không còn quan hệ gì nữa.

Thấy vẻ khó chịu này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn nhịn không được lên tiếng, anh hơi cong khóe miệng, đáy mắt đầy sự đùa cợt.

"Đừng nghĩ nhiều, tôi không phải vì cô."

"Tôi chỉ là không muốn tới lúc đang làm việc, có người lại xin phép nghỉ mà thôi."

"Vốn dĩ số lượng nhân viên đã ít rồikhông đủ, lại còn có người xin nghỉ, khiến cho công việc chỉ càng thêm bận rộn."

Tư Bác Văn vừa nói xong thì, trong nháy mắt, sự cảm động trong lòng Lục Nghiên Tịch bỗng dưng hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông này, thật đúng là độc miệng mà.

"Tôi nói rồi, sao tổng giám đốc Tư lạilàm sao có thể vô duyên vô cớ tốt bụng như vậy được chứ."

Lục Nghiên Tịch liếc một cái: "Tôi tự bôi là được rồi."

Nói xong, cô địnhchuẩn bị tự mình làm lấy.

Cô không muốn nợ ân tình của anh thêm nữanhư thế này.

Tuy nhiên, Tư Bác Văn lại không cho cô cơ hội làm gì cả.

"Đừng nhúc nhích, tôi sẽ làm vỡ cái chỗ bịcái bóng nước phồng rộp lên này của cô, có thể sẽ hơi đau đấy, cô ráng nhịn một chút."

Lục Nghiên Tịch cong khóe miệng khinh thường: "Không phải chỉ là đau một chút thôi sao, có gì đáng để …"

Không đợi Lục Nghiên Tịch còn chưa nói xong thì, Tư Bác Văn đã làm vỡ chỗ phồng rộp lên của cô rồi bóng nước.

Trong phút chốc, cô cảm thấy cơn đau lan ra khắp cơ thể.

Lục Nghiên Tịch nhe răng trợn mắt, đau quá đi mất!cái này không phải là quá đau đi.

"Tư Bác Văn, anh không thể làm nhẹ một chút sao?"

Lục Nghiên Tịch trừng to mắt, cứ như vậy nhìn Tư Bác Văn, trong mắt tràn đầy oán hận.

Người đàn ông này, rốt cuộc có biết cái gì gọi là thương xót phụ nữ không vậy.

Cô chỉ là một cô gái Với cô mà còn làm như vậy, thật quá đáng ghét.

Thấy vẻ mặt của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không nhịn được mà cười khẽ.

"Sao nàoLàm sao, không phải cô nói là không đau sao?"

"Anh, tôi nói không đau, thì anh liền mạnh tay như vậy à?"

Lục Nghiên Tịch thật sự vẫn không hiểu, rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và cô là như thế nào.

Cuối cùng, sau khi thoa thuốc, Tư Bác Văn đứng dậy, ném đem lọ thuốc mỡ đến ném trước mặt Lục Nghiên Tịch.

"Một ngày ba lần, nhớ bôi cho kỹ đấy."

Sau khi để lại một câu như vậy, Tư Bác Văn xoay người rời đi, không thèm để ý đến Lục Nghiên Tịch ở sau lưng.

Lục Nghiên Tịch bĩu môi khinh thường, người này đúng là lạnh lùng.

Lúc này, chuông điện thoại di động của Lục Nghiên Tịch lại vang lên.

Reng reng reng…Tút tút tút --

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại là cuộc gọi từ Chu Kha Nguyệt.

Thấy vậy, Lục Nghiên Tịch cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng ấn nút nghe.

"Alo, chị Nguyệtchị Na."

"Nghiên TịchGấm tịch, em xong chưa, bây giờ chúng ta chuẩn bị xuất phát đi xem dự ánhạng mục đấy."

Điện thoại vừa mới kết nối, giọng nói thúc giục của Chu Kha Nguyệt ở đầu điện thoại bên kia vang lên.

Nghe câu này, Lục Nghiên Tịch không ngừng gật đầu.

"Chị NguyệtChị Na, em chuẩn bị xong rồi, bây giờ em đã ra tới cửa rồi, lập tức đến ngay!"

"Chị Đđợi em thêm hai phút nữa."

Sao Lục Nghiên Tịch lại không hiểu Ttính cách của Chu Kha Nguyệt được?, Lục Nghiên Tịch sao có thể không biết.

Nếu không phải sắp đến giờ, cô ấy sẽ không gọi điện thoại thúc giục.

Nghĩ như vậy, Lục Nghiên Tịch nhanh chân hơn một chút, vội vàng chạy thẳng ra bên ngoài.

Năm phút sau, cô đã ra đến cổng.

"Nghiên TịchGấm tịch, lên xe đi."

Đám người Tư Bác Văn đã ngồi xe rời đi từ sớm.

Chỉ còn mỗi người của phòng Lục Nghiên Tịch chưa đi mà thôi.Nếu còn không đi, sẽ chỉ còn nhóm người Lục Nghiên Tịch.

Nghĩ đến nguyên nhân là vì mình, liên lụy đến tiến trình của mọi người, bỗng chốc, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

"Em xin lỗi chị Nguyệtchị Na."

"Em không cố ý muốn làm trì hoãnchậm trễ mọi người đâu…"

Thấy Lục Nghiên Tịch xin lỗi, Chu Kha Nguyệt vội vàng lên tiếng.

"Không có gì, em đến là được rồi, mọi người bây giờ mọi người đang xem kỹ lại tài tư liệu, chút nữa đừng phạmmắc sai lầm nhé."

Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Vâng."

Trên xe, Lục Nghiên Tịch tựa vào bên cạnh cửa sổ, không ngừng nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Không thể không nói, phong cảnh của khu nghỉ mátdu lịch này rất đẹp.

Cô cứ dựa như thế, chỉ lát sau đã đến nơi.

Bởi vì Tư Bác Văn và Chu Kha Nguyệt đều có mặt, nên một người căn bản nhân vật nhỏ bé như Lục Nghiên Tịch không cần thiết phải xuất hiện.

Cô cứ thế mànhư vậy đi theo sau lưng mọi người, một mình đi ngắm phong cảnh xung quanh.

Không thể không nói, cũng có vài thứ đặc sắc khác.

Vu Diễm My đứng bên cạnh Tư Bác Văn, vừa nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đến thì lập tức, liền cố ý dính lấy dán lên người Tư Bác Văn, cử chỉ thân mật.

Trông cô ta Bộ dạng kia giống như là đang khoe khoang thứ đồ gì đó, làm vậy chỉ khiến cho người khác cảm thấy cô ta thật trẻ con mà thôi..

Thấy dáng vẻ bộ dạng này của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch cũng không quá để ý.

Cô xoay người, bắt đầu tự đi làm việc của mình.

Ngay lúc này, cô nghe thấy một giọng nóiâm thanh vang lên, tình hình cũng trở nên có chút hỗn loạn.

"Ông Henry, bây giờ ông đang cảm thấy như thế nào, còn ổn không?"

"Làm sao đây, mau nhanh lên gọi bác sĩ đi!"

"Có ai không?!"

Nghe thấy tiếng kêu cứu này, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy hoảng loạn theo.

Cô nhanh chân bước lên trước, nghiêng người đi vào, định nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.