Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 11: Chương 11: Bỗng chốc giàu có




"Ừ!" Lục Huyền Lâm kéo chiếc áo vest trên người lại rồi đi vào phòng khách.

Về phần Lý Tang Du đang đi sau lưng Lục Huyền Lâm thì quản gia chỉ nhìn bằng một ánh mắt lạnh nhạt.

Lý Tang Du đã quen với thái độ của người nhà họ Lục từ lâu rồi. Bây giờ cô chỉ thấy lạ vì việc tại sao lại gọi mọi người đến đông đủ thôi.

Nhà họ Lục là một gia đình lớn nên anh chị em đương nhiên không ít, nhưng bình thường rất ít khi tụ họp. Hôm nay lại tề tụ đông đủ, chắc chắn là có chuyện rồi.

Không gian bên trong nhà cũ rất rộng, chỉ riêng một phòng khách thôi đã rộng gần ba trăm mét vuông.

Đây là lần thứ hai Lý Tang Du đến đây, còn lần đầu là cái ngày sau ngày kết hôn.

Trong phòng khách rộng lớn này, đông nghịt người ngồi hết cả phòng khách, nhưng ba mẹ của Lục Huyền Lâm thì không có trong này. Cái hôm sau khi cưới mà cô tới đây thì nơi này cũng không đông đến mức này, khi đó chỉ có lác đác mấy người thôi.

Trong số những người ở đây, cô có ấn tượng sâu về một người nhất nên vừa nhìn đã nhận ra người ta.

Luật sư riêng của ông cụ Lục - Trần Siêu!

Lý Tang Du nhớ được ông ta là vì Trần Siêu từng giúp nhà họ Lục và nhà họ Lý vạch ra hợp đồng hợp tác.

Hôm nay đến đây, chẳng lẽ chuyện có liên quan đến ông cụ ư...

Sau khi Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du vào phòng khách, mọi người chỉ chào hỏi với Lục Huyền Lâm và vờ như không thấy Lý Tang Du.

Khi Lý Tang Du đang suy nghĩ thì Trần Siêu hắng giọng rồi bắt đầu nói chuyện: “Bây giờ mọi người đều đến đông đủ cả rồi, tôi thay mặt ông cụ tuyên bố chuyện phân chia tài sản.”

Ông ta vừa nói xong thì Lý Tang Du rất bất ngờ, còn người ngồi ở đây thì chẳng có phản ứng gì mấy, nhưng ánh mắt ai nấy cũng rực lên vẻ mong ngóng và tham lam.

Nhìn sang Lục Huyền Lâm, trên môi anh nở nụ cười đã hiểu rõ, ánh mắt tràn đầy tự tin, cứ như Lục Thị chính là thứ thuộc về anh.

Nhưng đây cũng là sự thật. Tuy người nhà họ Lục thì nhiều nhưng từ người của lứa với ông cụ, bậc cha chú hay con cháu thì chỉ có Lục Huyền Lâm là trụ cột có thể gánh vác trách nhiệm, đây cũng là nguyên nhân mà ông cụ xem trọng anh nhất.

"Ông cụ Lục chia tài sản như sau..." Trần Siêu bắt đầu đọc dựa theo tài liệu trong tay.

Lý Tang Du không hứng thú với mấy chuyện này, cũng chẳng liên quan đến cô nên cô đã tìm một góc mà ngồi. Trước hàng loạt con số về tài sản, Lý Tang Du dần dần cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cứ díu vào nhau.

Đây là thói xấu mà gần đây cô mới có.

"... Về những cổ phần đầu tư, bất động sản và tiền mặt khác của ông cụ Lục, cháu đích tôn Lục Huyền Lâm được hưởng sáu mươi phần trăm, bốn mươi phần trăm còn lại chia đều cho ba người cháu lần lượt là..."

Khi sắp ngủ, Lý Tang Du nghe thấy câu nói chia cho Lục Huyền Lâm sáu mươi phần trăm.

Đúng là như đã đoán trước, Lục Huyền Lâm được chia phần nhiều.

Nhưng khi cô sắp ngủ, Lục Huyền Lâm đột nhiên lớn tiếng hỏi khiến cô tỉnh giấc khỏi cơn gật gù.

"Sao cơ? Năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn thuộc về chắt đích tôn?" Lục Huyền Lâm nhíu mày, sắc mặt đầy khó tin.

Chắt đích tôn?

Lý Tang Du mở đôi mắt buồn ngủ ra nhìn Lục Huyền Lâm. Lục Huyền Lâm là cháu đích tôn, vậy đứa con đầu của anh chính là chắt đích tôn, và cũng chính là đứa con do cô sinh ra.

Con của cô?

Lý Tang Du bị dọa cho tỉnh cả ngủ, mắt trợn lên nhìn Trần Siêu.

Cùng lúc đó mọi người cũng cùng nhìn về cái người gần như mờ nhạt trong mắt họ là cô.

"Luật sự Trần, nhờ ông lặp lại một lần." Lục Huyền Lâm vẫn chưa tin.

Những người khác trong nhà cũng không tin, căn phòng khách vốn dĩ rất yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, mọi người to nhỏ giọng nói chuyện.

Dù Lục Huyền Lâm nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Lục Thị, nhưng ông cụ Lục có năm mươi phần trăm, những người khác trong họ chiếm tổng hai mươi phần trăm. Nhưng nếu Lục Huyền Lâm không được thừa kế năm mươi phần trăm trong tay ông cụ Lục, vậy thì anh chỉ có quyền phát biểu thôi chứ không thực sự nắm quyền.

Không ai ngờ được ông cụ Lục sẽ giao năm mươi phần trăm cổ phần trong tay cho một đứa bé còn chưa ra đời.

Nước cờ này của ông cụ Lục đúng là quá hiểm.

Trần Siêu lặp lại thêm một lần.

Sắc mặt Lục Huyền Lâm rất khó coi, anh đứng phắt dậy và đi tới phòng của ông cụ.

Sau khi Lục Huyền Lâm rời khỏi phòng khách thì chỉ còn lại Lý Tang Du không được mọi người yêu mến.

Vì thế mà cô trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

"Lý Tang Du, cô dùng cách gì để lừa ba tôi hả?" Người đang nói là người con thứ hai của ông cụ Lục - Lục Hương Cầm.

"Chắc chắn là chị ta rồi, nếu không sao ông nội lại giao thứ quan trọng như năm mươi phần trăm cổ phần của Lục Thị cho một đứa bé chứ." Con gái của Lục Hương Cầm là Hà Thất Thất khinh thường nói.

"Chắc chắn là ba bị bệnh nên ngớ ngẩn rồi. Em là con trai mà còn không được chia nổi năm phần trăm, thế mà một người ngoài như nó lại được năm mươi phần trăm ư?" Sắc mặt của người con thứ ba là Lục Sơn đầy độc ác.

"Cậu hai à, cậu nhìn chị ta đi, người vừa gầy vừa yếu thế chẳng biết sinh con được không nữa. Chắc chắn chị ta đã nói lời ngon tiếng ngọt gì đó để ông nội sửa di chúc đấy." Đôi mắt không to lắm của Hà Thất Thất xem xét Lý Tang Du, suy nghĩ tưởng tượng phong phú.

Lý Tang Du đang bị mọi người vây lại công kích cũng luống cuống nhìn họ. Ai nấy cũng thể hiện rõ sự bất công và tham lam đối với chuyện phân chia trong di chúc lên hết trên mặt.

"Chắc mọi người biết rõ chuyện này hơn cháu, cháu cũng vừa biết thôi..."

Lý Tang Du còn chưa nói xong thì chú ba Lục Sơn đã giơ tay ra đẩy cô: “Mày không biết? Cả nhà học Lục này chỉ có mày là được chia nhiều nhất, mày dựa vào cái gì hả?"

Tập đoàn Lục Thị là xí nghiệp mà nhà họ Lục tập trung phát triển, chi nhánh của tập đoàn trải rộng khắp thế giới, mỗi một gia đình đều dựa vào tập đoàn này mới được hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ như bây giờ. Năm mươi phần trăm cổ phần là một khoản tiền cực kì khổng lồ.

Giờ đây Lý Tang Du lập tức trở thành người giàu có nhất nhà họ Lục.

Bị Lục Sơn đẩy, Lý Tang Du đứng không vững. Khi lùi đến góc tường thì không còn đường lui nữa, cô chỉ đành dựa cả lưng lên tường và hoảng sợ nhìn người trước mặt.

Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến chuyện có tiền từ trên trời rơi xuống, đã thế lại may mắn rơi vào tay cô.

Người thường không có tội nhưng vì rước được vật phàm mà thành kẻ có tội, câu này đúng là đang chỉ cô của bây giờ.

Hiển nhiên Lục Sơn sẽ không bỏ qua cho cô. Ông ta nắm cổ áo cô, sắc mặt dữ tợn hét: “Lý Tang Du, hôm nay không giao năm mươi phần trăm cổ phần đó ra đây thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”

"Cậu hai à, chúng ta đánh chết con ả đê tiện này đi. Đến nhà họ Lục ta chẳng làm gì đã đòi chia tài sản, rõ ràng ả gả đến đây có mục đích khác." Hà Thất Thất đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa.

"Tôi không lấy một xu nào cả thì giao ra gì đây?" Lý Tang Du cũng bị chọc tức.

Vì sao mọi người đều bắt nạt cô?

Kể từ ngày đầu tiên gả vào nhà họ Lục đến nay, cô luôn nhẫn nhịn và im lặng chịu đựng bao lời nói châm biếm của mọi người dành cho cô.

Rốt cuộc cô đã mắc phải tội gì vậy?

"Còn mạnh mồm ư?" Lục Sơn giơ tay lên định tát.

Lục Sơn là người cao to, bàn tay dày rộng, nếu tát một cái có thể sẽ khiến Lý Tang Du mất nửa mạng.

Lúc này, Lý Tang Du một thân một mình chỉ đành cam chịu nhắm mắt lại và chờ đợi cái tát đó.

"Ai dám?"

Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, phòng khách ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh.

Lý Tang Du mở mắt ra, thấy bàn tay đó đang giơ trên cao chứ chưa tát xuống thì âm thầm thở phào.

Giữ được mạng sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.