Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 467: Chương 467: Chứng sợ không gian hẹp




Một tiếng tát vang dội vang lên, mà trái tim hai người cũng đập thình thịch theo tiếng tát kia.

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt ngạc nhiên.

“Lục Nghiên Tịch, cô đúng thật càng ngày càng gan rồi.”

Sau đó đôi mắt của Tư Bác Văn trợn tròn lên, trong ánh mắt đều là sự tức giận, còn có sự lạnh lùng gay gắt.

Nhất thời Lục Nghiên Tịch khó tránh khỏi mà cảm thấy chột dạ.

Thật ra, lúc mới bắt đầu, cô không hề nghĩ sẽ ra tay đánh Tư Bác Văn.

Chỉ là cô không ngờ rằng người đàn ông này lại thật sự không phản kháng lại một chút nào, cứ như vậy rồi chịu cú tát đó.

Lục Nghiên Tịch nuốt nước bọt, gương mặt hiện lên vẻ chột dạ.

Cho dù như vậy, cô vẫn ưỡn lưng lên: “Đây, đây đều là do anh đáng đời!”

“Ai bảo lúc nãy anh không biết tránh đi chứ.”

“Được rồi, nếu như không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây, hôm khác nói tiếp!”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch như được thoa mỡ vào chân, chạy thẳng vào trong, không màng đến những thứ khác.

Lúc này, nếu như cô còn ở lại, vậy cô thật đúng là một kẻ ngốc.

“Lục Nghiên Tịch!”

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn tức đến nỗi đầu như muốn bốc hỏa lên.

Nhưng không cần biết anh có hét lên như thế nào, Lục Nghiên Tịch đều làm như không nghe thấy.

“Được lắm, cô đợi đó cho tôi.”



Bên này, Lục Nghiên Tịch chạy thẳng vào trong phòng.

Vừa chạy được vào phòng, cô không khống chế được bản thân mà nhớ đến hành động lúc nãy.

Đến bây giờ Lục Nghiên Tịch vẫn còn cảm thấy mình đáng nể quá.

Lúc nãy cô đúng thật là gan quá rồi, nếu như thật sự chọc giận Tư Bác Văn, cũng không biết tên đàn ông máu lạnh đó nóng giận lên sẽ làm ra chuyện gì nữa.



Bên này.

Tư Bác Văn cũng quay về phòng mình, anh cứ thế mà đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Từ vị trí của anh nhìn sang đó, vừa đúng có thể nhìn thấy phòng của Lục Nghiên Tịch.

Nếu như có khả năng thì cũng có thể nhảy thẳng từ bên này sang phòng Lục Nghiên Tịch.

Vừa nhớ đến hành động vừa nãy của Lục Nghiên Tịch, anh thật sự rất muốn bóp chết người phụ nữ này.

Lục Nghiên Tịch, cô thật sự quá gan rồi!

Phải biết là, lúc trước, làm gì có ai dám đối xử với anh như vậy cơ chứ, Lục Nghiên Tịch thật sự được xem như là người đầu tiên.

Chính vào lúc Tư Bác Văn còn đang thất thần thì đèn của toàn bộ khách sạn tắt ngúm.

Nhất thời cả khách sạn cũng theo đó rơi vào màn đêm tối tăm.

Ầm…

Nhìn đến đây, Tư Bác Văn không khỏi trừng to mắt.

Không kịp suy nghĩ gì, dường như ngay lập tức, Tư Bác Văn sải bước, nhanh chóng bước thẳng đến phòng của Lục Nghiên Tịch.

Vừa bước vào phòng, anh chỉ cảm nhận được áp lực vô hạn truyền đến từ trong bóng đêm.

Tư Bác Văn vội vàng quét mắt vào bên trong phòng, muốn xem thử rốt cuộc Lục Nghiên Tịch đang ở đâu.

Bỗng nhiên, ngay sau đó, một bóng người lọt vào tầm mắt của anh.

Anh thấy Lục Nghiên Tịch ngồi bên góc cửa sổ, tự ôm lấy mình, cả người co lại thành một hình tròn nhỏ bé.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch trắng bệch, môi trên môi dưới không ngừng run rẩy, trông có vẻ như ngay cả thở mạnh cô cũng không dám.

Dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch không cho phép Tư Bác Văn suy nghĩ nhiều, anh đưa tay ra, ôm Lục Nghiên Tịch vào trong lòng mình.

“Đừng sợ, tôi ở đây.”

Tư Bác Văn vươn tay ra, vỗ vỗ lên lưng Lục Nghiên Tịch trong vô thức, ánh mắt đều tràn đầy thương tiếc.

Chuyện lúc nãy có lẽ đã dọa Lục Nghiên Tịch sợ đến thảm thương rồi.

Cô gái này vẫn luôn sợ bóng tối, và còn sợ bóng tối đột ngột kéo đến như vậy hơn.

Loại bóng tối bao phủ vô biên này sẽ khiến cô cảm thấy cả cơ thể không cách nào hít thở được.

Chính bởi vì như vậy, mãi cho đến hiện tại, Tư Bác Văn vẫn giữ thói quen mở một ngọn nhỏ đèn khi ngủ.

Nhiều năm như vậy rồi, đây là thói quen do Lục Nghiên Tịch ở bên cạnh mà thành.

Lục Nghiên Tịch dựa vào trong lòng Tư Bác Văn, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cô đưa tay ra cẩn thận nắm lấy cổ áo của Tư Bác Văn, không dám động đậy, tâm trạng vẫn luôn chìm trong sự căng thẳng cao độ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không nhịn được thở dài một hơi, trong mắt tràn ngập sự thương tiếc.

“Được rồi, đừng sợ.”

“Tôi vẫn luôn ở đây.”

Anh đưa tay ra, cứ như vậy nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lục Nghiên Tịch, an ủi cô.

Bỗng chốc, Tư Bác Văn đứng dậy, đưa tay ra, bế thẳng Lục Nghiên Tịch lên, bước về phía giường.

Anh bế Lục Nghiêng Tịch đến bên giường, đắp chăn lên cho cô, lúc này mới định rời đi.

Nếu như anh không bế Lục Nghiên Tịch về giường, sợ là cô gái này sẽ cứ giữ mãi tư thế cũ, giữ nguyên cả một đêm mất.

Có lẽ là cảm nhận được Tư Bác Văn chuẩn bị rời đi, bàn tay nắm lấy Tư Bác Văn của Lục Nghiên Tịch cũng theo đó mà nắm chặt lại.

Cô cắn chặt môi dưới, đôi mắt mở to, trong bóng tối nên trông cô còn đáng thương hơn bội phần.

“Đừng, đừng đi…”

Mặc dù Lục Nghiên Tịch không muốn mở miệng cầu xin Tư Bác Văn, nhưng so với bóng tối thì cô lại cảm thấy Tư Bác Văn không đáng sợ lắm..

Bởi vì Lục Nghiên Tịch đã sợ hãi đến tột cùng rồi nên giọng nói của cô cũng bắt đầu hơi trở nên chói tai.

Không biết vì sao, Tư Bác Văn cứ cảm thấy trái tim mình mềm đi một cách kỳ lạ.

Anh đưa tay ra, nắm lấy tay của Lục Nghiên Tịch.

“Được, tôi không đi.”

Tư Bác Văn tìm một tư thế thích hợp, cứ như vậy nằm bên cạnh Lục Nghiên Tịch, ôm chặt lấy cô.

“Ừm.”

Tư Bác Văn cứ ôm Lục Nghiên Tịch như vậy, nhìn vào góc nghiêng gương mặt cô.

Lục Nghiên Tịch dựa vào lòng Tư Bác Văn, nắm chặt lấy cổ áo của anh.

Bởi vì tư thế của hai người, cho nên vừa đúng Lục Nghiên Tịch có thể nghe được nhịp đập mạnh mẽ của Tư Bác Văn.

Thình thịch thình thịch thình thịch…

Cứ từng nhịp từng nhịp như vậy, đánh thẳng vào lòng cô.

Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của của Tư Bác Văn dành cho mình, không biết vì sao, Lục Nghiên Tịch cứ cảm thấy trong lòng có gì đó hơi là lạ.

Nhất thời nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà tăng lên.

Lục Nghiên Tịch đỏ mặt, cô không nhịn được đưa tay ra, đẩy Tư Bác Văn.

“Tôi…”

Cảm nhận được động tác của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không kìm lòng được mà mở miệng.

“Sao vậy?”

Vừa đưa mắt lên, ánh mắt của cô đã chạm ngay vào đôi mắt quan tâm của Tư Bác Văn.

Bốn mắt nhìn nhau, lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi chấn động, hoang mang dời ánh mắt đi.

“Tôi, tôi chỉ cảm thấy hơi nóng…”

Cũng không biết có phải là do nhiệt độ của điều hòa mở cao quá rồi không, cảm giác nóng bức này, càng ngày càng rõ rệt.

Tư Bác Văn chau mày: “Vậy sao?”

“Vậy có cần cởi bỏ quần áo ra không?”

Không biết vì sao, khi Tư Bác Văn nói câu này ra, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ thêm vài phần.

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường mà thôi, nhưng lúc này nghe vào, lại trở nên mập mờ lạ thường.

Cô lắc đầu: “Không, không cần đâu.”

“Anh cách xa tôi ra là được.”

Nếu như không phải do lời nói của người đàn ông này, Lục Nghiên Tịch làm sao có thể nóng đến mức này cơ chứ.

Lời nói của Lục Nghiên Tịch vừa nói ra, Tư Bác Văn không nhịn được bật cười.

Haha…\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.