Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 37: Chương 37: Có chuyện vui sao?




Nhưng áo khoác trên người Lục Huyền Lâm và phần trước ngực của chiếc áo sơ mi trắng đều bị nhuốm vàng với đỏ, vừa nhìn là biết đó là bia và rượu vang trộn lẫn.

Lục Huyền Lâm cởi hết đồ trên người: “Vứt hết không để cái nào lại!" Rồi đi thẳng lên lầu.

Bình thường Lục Huyền Lâm tắm trong mười phút nhưng lần này tắm tận nửa tiếng, anh tắm đến mức trầy cả da.

Người phụ nữ thối tha. Lần tới mà còn dám uống rượu nữa thì phải đánh chết cô mới được.

Anh chưa từng nhìn thấy Lý Tang Du như hôm nay, gương mặt cô cứ thoáng hiện nhiều lần trong đầu anh.

Một cảm xúc khác thường khác trào dâng từ tận đáy lòng.

Sau khi sững sờ một lúc, anh mới lau mái tóc ướt và đi ra khỏi phòng tắm.

Lý Tang Du đã được tắm rửa sạch sẽ đang ngủ một cách rất sung sướng ở trên giường anh. Mái tóc khô dài mượt bung xõa theo cái gối trắng như tuyết, đen trắng rõ ràng. Chiếc chăn nên dùng để đắp thì lại bị cô ôm chặt như bạch tuộc.

Lục Huyền Lâm không nhịn được nuốt nước miếng.

Chết tiệt!

Lúc này Lý Tang Du đang ngủ say sưa nên không hề biết rằng, có một ánh mắt "đầy ham muốn" đang nhìn cô.

Thuận theo con người thật của mình, anh đi đến cạnh giường và nhẹ nhàng nằm lên.

Từng đợt hương sữa tắm mát mẻ khoan khoái tỏa ra từ trên người Lý Tang Du khiến lòng anh càng thêm nhộn nhạo.

Anh là một người đàn ông bình thường, rất bình thường!

Tiếp theo là một việc bình thường của một người đàn ông và một người phụ nữ...

“...A!” Lý Tang Du vô thức há miệng ra.

Trong hai năm kết hôn và trong chuyện sinh hoạt vợ chồng từ trước đến nay, anh cũng sắp làm ba rồi nhưng đây mới là lần thứ hai hôn cô, không ngờ còn là sau khi cô say.

Lần đầu là trong phòng làm việc của anh. Vì cô cả đêm không về, anh giận dữ trước việc làm của cô nên đã hôn những nụ hôn trừng phạt men theo cổ cô. Nhưng hôn kiểu đó thì chẳng có cảm giác tốt đẹp gì cả, lại còn ngắn ngủi và chẳng thú vị gì.

Tối nay, chẳng biết chỗ nào có vấn đề mà anh lại cảm thấy mọi cảm giác đều khác.

Môi cô rất ngọt, anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa... Nụ hôn dịu dàng dần biến thành cưỡng ép.

Trong mơ Lý Tang Du nhíu mày, cô không thích cảm giác này, cô muốn tránh đi nhưng không có chỗ để né tránh.

Lục Huyền Lâm dần dần đè lên trên người cô.

Lý Tang Du khó chịu trở mình: “Đừng mà..."

"...Huyền Lâm..." Lý Tang Du vẫn đang nửa ngủ nửa mê nhưng hàng lông mày xinh đẹp đang nhíu chặt, hai tay mềm mại không có sức lực đẩy đồ nặng trên người cô ra. Cô muốn ngủ.

Ý thức cô đã hơi tỉnh táo, tuy vẫn không mở mắt như trước nhưng cô có thể ngửi được mùi vị quen thuộc đó.

Trừ Lục Huyền Lâm thì sẽ không có ai có mùi này nữa.

Cô đang mơ sao?

Cuối cùng, cô không còn cảm giác...

Khi tất cả trở lại bình thường, sắc mặt Lục Huyền Lâm đầy thỏa mãn.

"Sau này không được uống rượu nữa!" Anh không thể chịu đựng nổi việc cô uống say xong thì bị người đàn ông khác chạm vào, ngay cả nhìn thôi cũng không thể chịu nổi.

Sau khi nằm xuống ở bên cạnh cô thì ôm cô vào lòng.

Làm vợ chồng lâu thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên ôm cô ngủ.

Hình như hôm nay có nhiều lần đầu tiên quá. Lần đầu tiên thấy cô trông như thiếu nữ, lần đầu tiên thấy cô uống say và nôn ọe lên người anh, lần đầu tiên...

Lục Huyền Lâm nghĩ rồi dần chìm vào giấc ngủ...

Tối nay mệt quá!

...

Hôm sau.

Lục Huyền Lâm đã tạo thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ nên anh có mặt ở bàn ăn rất đúng giờ, đồ ăn trên bàn cũng là bữa sáng với hương vị mà anh đã quen thuộc.

"Cậu chủ, hôm nay khẩu vị của cậu rất tốt." Nhìn Lục Huyền Lâm ăn xong bữa sáng trên đĩa, trên môi dì Vương nở một nụ cười hiếm có.

Chỉ khi ở trước mặt Lục Huyền Lâm thì bà ta mới cười, chứ bình thường luôn trưng ra gương mặt nghiêm túc.

Lục Huyền Lâm cười rồi thả dao nĩa xuống, sau đó lấy khăn trắng lau miệng.

Đúng là tâm trạng anh rất tốt, nụ cười cứ hiện mãi trên khóe mắt chứ không hề tan biến.

"Có chuyện vui gì sao cậu?"

Trong biệt thự này, từ sau khi Lý Tang Du sảy thai thì Lục Huyền Lâm rất ít khi nói chuyện với những người làm như bà ta.

Chuyện vui?

Ánh mắt của Lục Huyền Lâm bất giác nhìn lên phòng ngủ chính trên lầu.

Cử chỉ nhỏ này sao có thể thoát khỏi mắt của dì Vương khi đã phục vụ Lục Huyền Lâm hơn mười năm được. Bà ta thay đổi sắc mặt, thấy hơi khó tin.

Nếu Lý Tang Du còn mang thai mà được Lục Huyền Lâm để ý cũng là điều dễ hiểu. Bây giờ sảy thai rồi, cô ta dựa vào cái gì mà được cậu chủ nhà mình để ý?

"Thưa cậu, mợ..." Dì Vương định thăm dò hỏi nhưng lại bị Lục Huyền Lâm ngắt lời.

"Đừng đánh thức cô ấy, hôm nay để cô ấy ngủ một giấc thật ngon." Khi nhắc đến cô, giọng nói của Lục Huyền Lâm dịu dàng hơn bình thường nhiều lắm.

Anh không phát hiện nhưng dì Vương rất nhạy bén nên đã phát hiện ra ngay, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt bà ta.

Đã quen nhìn thấy cảnh cậu chủ và Lý Tang Du tranh cãi nhau và cũng đã quen thấy anh phớt lờ không để ý đến cô. Bây giờ đột nhiên thấy anh dịu dàng với cô, thậm chí trong ánh mắt còn ẩn chứa một tình cảm dịu dàng như nước khó có, dì Vương đi theo Lục Huyền Lâm nhiều năm không thể nào hiểu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.