Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 397: Chương 397: Cô giải thích thế nào đây?




Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch thấy hơi buồn cười.

“Sao? Cô muốn ra tay với tôi thế nào?

Bây giờ ngoài mẹ ra, cô đã chẳng còn gì từ lâu rồi.

Người đi chân trần thì sợ gì người mang giày.

Ngụy Như Mai cười khẩy một tiếng: “Cụ thể là gì, không phải đến lúc đó là cô sẽ biết à?”

Cô ta biết rõ điểm yếu của Lục Nghiên Tịch hơn bất cứ ai.

Nhìn dáng vẻ này của Ngụy Như Mai, trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng có hơi khó chịu.

Cô nhíu chặt lông mày, đôi mắt sắc bén híp lại: “Vậy ư?”

Bỗng chốc, bầu không khí trong phòng cực kì gay gắt, đầy vẻ đối chọi.

Lục Nghiên Tịch bỗng bật cười.

“Cũng phải thôi, loại phụ nữ có lòng dạ rắn rết như cô thì có gì mà không làm được.”

“Tục ngữ nói rất hay, hổ dữ không ăn thịt con.”

“Không ngờ cô còn không bằng cả súc vật.”

Lục Nghiên Tịch nhìn Ngụy Như Mai, như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ta.

Con ngươi của Ngụy Như Mai co rụt lại, máu trong người như bị đông cứng mà sững sờ tại chỗ.

“Cô, cô nói cái gì?”

Ánh mắt Lục Nghiên Tịch quá sắc bén, cứ như muốn hoàn toàn nhìn thấu cô ta vậy.

Không biết tại sao, cứ nhớ tới câu mà Lục Nghiên Tịch nói khi nãy, trong lòng Ngụy Như Mai lại càng sợ hãi hơn.

“Lục Nghiên Tịch, ý của cô là gì?”

“Tôi… tôi cảnh cáo cô, đừng có mà ngậm máu phun người!”

Lời của Lục Nghiên Tịch quá mức trắng trợn, giống như đang mỉa mai cô ta làm chuyện đó với Gia Bảo...

Nghĩ tới đây, Ngụy Như Mai siết chặt tay rồi vội vàng lắc đầu.

Không, không thể.

Chắc chắn Lục Nghiên Tịch không thể biết được.

“Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.”

Một giây sau, giọng nói Lục Nghiên Tịch lại vang lên.

“Ngụy Như Mai, tôi cũng muốn nhắc nhở cô, có một số việc tôi không nói, nhưng không có nghĩa là tôi không biết.”

“Nếu còn tiếp tục đụng tới tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Ngụy Như Mai nghiến răng, trong mắt đầy vẻ hung ác.

“Cô...”

“Lục Nghiên Tịch, cô đừng quá đáng!”

“Tôi? Tôi làm sao?” Nghe Ngụy Như Mai nói vậy, Lục Nghiên Tịch thấy hơi buồn cười.

Cô còn chưa làm gì đâu.

Thế mà đã bảo cô đừng quá đáng rồi.

Nhớ tới những chuyện Ngụy Như Mai làm lúc trước, sắc mặt Lục Nghiên Tịch cũng trở nên lạnh lẽo.

“Ngụy Như Mai, tôi còn chưa ra tay, tốt nhất cô nên yên phận một chút cho tôi. Nếu không, đến lúc đó cũng đừng trách tôi!”

Đúng lúc này, Ngụy Như Mai chợt nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền tới.

Cô ta hơi híp mắt, nếu cô ta đoán không sai, có lẽ bây giờ chính là lúc Tư Bác Văn quay lại.

Nghĩ tới đây, Ngụy Như Mai lập tức thay đổi thái độ trước đó.

Cô ta nhìn Lục Nghiên Tịch rồi lập tức mở miệng, ánh mắt đầy căm hận.

“Lục Nghiên Tịch, vậy chúng ta thử một chút xem ai thảm hơn ai!”

Nói xong câu đó, Ngụy Như Mai lập tức nắm lấy tay Lục Nghiên Tịch rồi đánh thẳng vào mặt mình một cái.

Nếu nhìn từ góc độ bên ngoài thì sẽ như Lục Nghiên Tịch đang động thủ với Ngụy Như Mai, còn Ngụy Như Mai thì đang phản kháng vậy.

“Cô làm gì vậy?”

Đối với hành động bất thình lình của Ngụy Như Mai, Lục Nghiên Tịch cũng không kịp phản ứng.

Cô trợn mắt, chuẩn bị rút tay lại.

“Buông ra!”

Một giây sau, quả nhiên Tư Bác Văn đẩy cửa phòng ra.

“Lục Nghiên Tịch, cô đang làm gì vậy?”

Nghe thấy giọng của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch bèn quay đầu đánh mắt nhìn Ngụy Như Mai.

Lúc này cô mới sực tỉnh, hóa ra vừa nãy Ngụy Như Mai bất thường là vì chuyện này.

Lục Nghiên Tịch hơi nực cười, chỉ cảm thấy thủ đoạn này thật trơ trẽn.

“Làm sao?”

Nhìn dáng vẻ thản nhiên này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn càng tức giận hơn.

“Cô còn không tự biết mình vừa làm gì à, lại còn mặt dày hỏi tôi làm sao?”

Lục Nghiên Tịch cười khẩy một tiếng: “Tôi thật sự không làm gì hết.”

Đúng lúc này, Ngụy Như Mai vội run rẩy mở miệng.

Cô ta nhìn Lục Nghiên Tịch với vẻ sợ sệt.

“Bác Văn, đừng nói nữa...”

“Nghiên Tịch không làm gì cả, anh đừng hỏi mãi như vậy.”

Dáng vẻ này của Ngụy Như Mai cứ như bị Lục Nghiên Tịch ức hiếp vậy, vẻ mặt hệt như cừu non uất ức.

Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh liếc xéo cô ta.

Quả nhiên, diễn xuất của người phụ nữ này mà không đi quay phim thì đúng là đáng tiếc.

“Cô không đi quay phim thì đúng là đáng tiếc thật.”

“Ngụy Như Mai, Oscar nợ cô một giải ảnh hậu đấy!”

Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.

“Lục Nghiên Tịch, sao cô có thể nói như vậy chứ.”

“Tôi nói cho cô biết, cô đừng khinh người quá đáng!”

Vành mắt Ngụy Như Mai rưng rưng nước mắt, vẻ mặt nhẫn nhịn.

Nếu để những người khác nhìn thấy, e là bọn họ cũng sẽ cho rằng Lục Nghiên Tịch đang ức hiếp Ngụy Như Mai.

“Như Mai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Bác Văn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Ngụy Như Mai.

“Nói đi!”

Dứt lời, ánh mắt lạnh lùng của Tư Bác Văn lập tức đảo sang người Lục Nghiên Tịch.

Bây giờ người phụ nữ Lục Nghiên Tịch này càng ngày càng không biết điều, anh nhất định phải chỉnh đốn lại người phụ nữ này mới được.

Nếu không sẽ không biết trời cao đất dày là gì nữa.

“Bác Văn, Lục Nghiên Tịch, vừa nãy cô ta không nguyền rủa được Gia Bảo nên ra tay với em...”

“Lúc đầu em cũng không định nói cho anh biết, nhưng cô ta thật sự rất quá đáng, cứ liên tục ức hiếp em.”

Nói xong, nước mắt trên khóe mắt của Ngụy Như Mai lại chảy xuống.

Nhìn dáng vẻ này của cô ta, nếu đổi lại thành một người khác thì có lẽ sẽ cảm thấy không đành lòng.

Trong mắt Ngụy Như Mai đầy vẻ căm hận, không phải Lục Nghiên Tịch này thích ở bên cạnh Tư Bác Văn sao?

Nếu vậy, cô ta nhất định phải khiến Tư Bác Văn chán ghét Lục Nghiên Tịch.

Sau đó nhanh chóng đuổi Lục Nghiên Tịch đáng hận này đi.

Nghe Ngụy Như Mai nói xong, Tư Bác Văn nhíu mày rồi xoay người nhìn lướt qua.

“Lục Nghiên Tịch, cô giải thích thế nào đây?”

Thật ra trong lòng anh vẫn có một chút nghi ngờ đối với lời của Ngụy Như Mai.

Suy cho cùng, Lục Nghiên Tịch sẽ không độc ác đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha.

Thế nhưng, nhớ tới chuyện vừa rồi, ánh mắt của anh không khỏi tối sầm lại.

Tư Bác Văn nói xong, nhưng qua một hồi lâu mà Lục Nghiên Tịch vẫn không nói gì.

Cô cứ thế nhìn xa xăm, giống như đang ngẩn người vậy.

Tựa như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều không liên quan gì tới cô hết, cả người đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn càng tức giận hơn.

Ánh mắt anh toát lên vẻ âm trầm lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

“Lục Nghiên Tịch, cô không nghe thấy tôi nói gì cả?”

Nghe vậy, lúc này Lục Nghiên Tịch mới bỗng dưng sực tỉnh.

Cô nâng mắt lên với vẻ mặt vô tội.

“Sao? Nói xong rồi à?”

“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch xoay người, tỏ vẻ chuẩn bị ra ngoài rồi cứ thế rời đi luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.