Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 8: Chương 8: Có thể có chút kiến thức thông thường được không?




"Không cần anh lo." Lý Tang Du quay đầu muốn thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng lại không thành.

Lý Tang Du chợt nghĩ đến điều gì, rồi cười châm chọc: "Anh nghĩ là tôi đang có bầu?"

Biểu cảm trên khuôn mặt Lục Huyền Lâm như nói rằng: Đúng vậy!

"Anh có chút kiến thức thông thường nào không vậy? Ít nhất phải sau sáu tuần thì mới xuất hiện phản ứng thai nghén." Không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, Lý Tang Du cố hết sức gạt tay anh ra khỏi cằm mình.

Hôm nay đã đến trễ rồi nên không thể câu giờ thêm nữa, phải mau chóng trở về bộ phận tài liệu mới được.

Nhưng vừa mới nhấc chân, một cơn choáng váng nhanh chóng ập đến khiến đầu óc cô quay cuồng, trước mắt tối sầm, sau đó không còn ý thức được gì nữa.

Trước khi mất đi tri giác, cô mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên cô dồn dập.

Là Lục Huyền Lâm gọi cô sao?

Không thể nào, anh ta mà cũng quan tâm đến cô sao?

……

Cũng không biết đây là lần thứ mấy tỉnh lại, mỗi lần cô tỉnh đều nhìn thấy trần nhà y hệt.

Chiếc đèn thủy tinh sáng chói trên trần nhà như nhắc nhở cô ở đây là phòng ngủ của Lục Huyền Lâm.

Mấy lần mơ mơ màng màng, cô cảm giác như có người đang bón thuốc cho cô, uống thuốc xong rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Lần này tỉnh lại, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, chẳng qua không rõ bây giờ là mấy giờ rồi.

Trong phòng mọi thứ đều rất yên tĩnh, rèm cửa sổ được vén lên, là một nơi rất thích hợp cho việc nghỉ ngơi.

Mình bị ốm thật sao? Nghĩ vậy, Lý Tang Du bèn sờ lên chán xem thử, nhiệt độ hơi bỏng tay.

Thì ra là bị sốt.

Là anh đưa cô về nhà sao? Nhưng tại sao lại không đưa thẳng về phòng ngủ của cô?

Lý Tang Du nghĩ mãi không ra nên cũng chẳng buồn nghĩ nữa, mồm khát khô cả họng, đang muốn đứng dậy lấy thì chợt thấy một cốc nước lọc và một đĩa bánh ngọt đã được đặt sẵn ở kệ giường.

Tự dưng cô lại nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không, từ sau khi đặt chân đến nhà họ Lục, cô chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy.

Mấy năm nay, cô đã quá quen với việc không ai hỏi han đến.

Bây giờ tự dưng được người khác chú ý, ngược lại thấy có chút không chân thực.

Uống nước xong, Lý Tang Du nhìn lướt qua chiếc đồng hồ báo thức ở kệ giường, đã mười giờ sáng.

Thì ra cô đã ngủ một ngày một đêm rồi.

Đúng lúc cô đang chìm trong suy tư, cửa phòng bỗng được mở ra, một bóng hình cao to tiến vào.

"Tỉnh rồi à!" Giọng nói trầm thấp pha lẫn từ tính của Lục Huyền Lâm vang lên.

Nhưng lọt vào tai Lý Tang Du lại biến thành vô cùng xa lạ, tầm mắt vốn đang dính chặt trên trần nhà chuyển dời lên người anh.

Hai người một đứng một nằm, cứ thế nhìn đối phương chăm chú.

Ánh mắt cảnh giác đó của Lý Tang Du làm Lục Huyền Lâm cảm thấy rất không thoải mái, cuối cùng anh lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Đừng có quên cô là công cụ sinh đẻ của nhà họ Lục, cứ tiếp tục chà đạp cơ thể mình như vậy thì đừng trách tôi không nương tay."

Quả nhiên, lộ nguyên hình rồi.

Cô treo một nụ cười tự giễu nhàn nhạt: "Anh đối với tôi vốn đã không nương tay từ lâu rồi."

Nếu anh thật sự đã nương tay thì liệu cô có biến thành bộ dạng thảm hại như bây giờ không?

Lục Huyền Lâm hôm nay cũng không muốn tranh cãi với cô: "Mấy hôm nay không cần đi làm, ở nhà dưỡng bệnh cho tốt."

"Không được, không đi làm thì anh nuôi tôi chắc?" Lý Tang Du nghĩ cũng không nghĩ đốp trả luôn.

Nghỉ làm sao được, cô mới được thăng chức, còn đang mong ngóng được khoản lương kha khá đây.

Nghe thấy những lời đó, Lục Huyền Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, quát: "Lý Tang Du, cô đừng có mà cho mặt mũi mà không biết đường hưởng?"

Anh từng chừa mặt mũi cho sao?

"Mời anh ra ngoài cho, tôi muốn nghỉ ngơi." Vừa dứt lời, Lý Tang Du tức khắc vùi đầu vào trong chăn, thể hiện rõ thái độ không thèm quan tâm của mình.

Dám đuổi anh ra ngoài? Cô ta quên đây là giường của ai rồi ư.

Lục Huyền Lâm tức đến mức nổi đầy gân xanh, nếu không phải nể tình cô đang bị ốm thì anh đã sớm lôi cô xuống giường rồi tống cổ ra ngoài rồi.

Anh ngần ngừ một lúc lâu rồi mới xoay người đi ra ngoài.

"Rầm!" Tiếng đóng cửa vang lên.

Trong chăn ngập tràn hương vị của anh khiến cô cảm thấy cực kì khó chịu.

Cô thử gượng dậy, nhưng thân thể suy nhược khiến cô vừa ngồi dậy đã không chịu nổi mà nằm thụp xuống: "Từ lúc nào mà mình lại biến thành yếu ớt thế này..."

Hai năm liều mạng gắng gượng khiến cô tưởng rằng mình sẽ không bao giờ bị đánh bại, thật không ngờ lần này lại vì bị bệnh mà sụp đổ.

Lúc yên tĩnh lại rất dễ nảy sinh những suy nghĩ linh tinh, bị bệnh lại càng khiến cô trở nên yếu đuối, cô chợt nghĩ đến người cha hết mực thương yêu của mình.

Bất chợt trong lòng nổi lên một trận chua xót, hốc mắt đỏ ửng, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má, rơi xuống chiếc gối trắng phau.

"Lý Tang Du, mày không được khóc, sốt thì có làm sao, mau dậy làm việc thôi." Cô tự cổ vũ trong lòng, sau đó cắn răng cố gắng ngồi dậy cho bằng được.

Vừa ngồi dậy, cơn chóng mặt lập tức bủa vây quanh đầu cô.

Cô vội nhắm mắt lại, đợi cho cơn choáng váng qua đi, sau đó mới từ từ nằm trở lại.

Vì để che giấu bệnh trạng, nên hôm nay cô cố ý trang điểm đậm một chút, nhìn qua cũng có chút tinh thần hơn.

Đến phòng khách, không thấy bóng dáng Lục Huyền Lâm đâu, cô ôm vận may dùng hết sức mình có và chạy thật nhanh về phía cửa.

Đột nhiên, có một bóng người chặn đường cô.

"Cậu chủ có lệnh, cô không được phép ra ngoài." Người vừa lên tiếng chính là dì Vương, người làm có lịch sử lâu đời nhất nhà họ Lục và cũng là người không ưa Lý Tang Du nhất.

"Cái gì?"

Lý Tang Du sững sờ: "Vì sao chứ?"

"Tôi chỉ là một người làm, nên nếu muốn biết nguyên nhân thì tự đi mà hỏi cậu chủ." Vẻ mặt Dì Vương hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.

"Tôi muốn ra ngoài mua ít đồ, đi một lúc rồi sẽ trở về ngay." Dì Vương không trả lời cũng chẳng nhường đường, một bộ dáng tôi không cho cô đi đấy.

Lý Tang Du lấy điện thoại ra, đang muốn gọi cho anh thì mới nhớ ra mình không lưu số trong điện thoại.

"Tôi muốn gọi điện cho cậu chủ của mấy người." Lý Tang Du đưa ra mệnh lệnh đầu tiên kể từ trước đến bây giờ.

Dì Vương đứng nguyên tại chỗ rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho một người làm khác đi lấy điện thoại gọi.

Phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chống trộm chắc? Lý Tang Du trợn trắng mắt, bực bội trong lòng.

Một phút trôi qua, người làm vừa đi gọi điện quay trở lại nói với cô: "Mợ chủ, cậu chủ nói là không muốn tiếp điện thoại của cô."

Đồ khốn!

Ngay cả cơ hội đàm phán cũng không cho, Lý Tang Du biết hôm nay e là mình không ra ngoài được rồi.

Khoan đã, nãy cô vừa mới nghe thấy cái gì cơ?

Mợ chủ?

Người làm của nhà họ Lục từ trước đến nay chưa bao giờ xưng hô với cô như thế, chứ đừng nói là nghe cô sai bảo.

Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao?

Lý Tang Du ý thức được bèn rời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ngoài trời âm u, không thấy có mặt trời, mà ngược lại giống như sắp mưa to đến nơi rồi.

Cùng lúc, cô cũng nhận ra một hiện tượng khác: "Cô bị cấm túc rồi."

Ai cũng hy vọng được người khác chú ý đến, nhưng kiểu "chú ý" này cô thà không muốn còn hơn.

"Mợ chủ, đến giờ uống thuốc rồi." Một người làm khác bưng một cái đĩa gỗ lại gần, thái độ hết sức kính cẩn.

Mợ chủ phải không, được thôi!

"Không uống." Lý Tang Du hất mặt bày ra bộ dạng ta đây, rồi đi thẳng về phòng ngủ của mình.

Đang muốn chốt cửa thì mới để ý người làm bưng đĩa kia vẫn một mực đi theo cô, với dáng vẻ cô không uống cũng không được.

"Để đó đi, lát nữa tôi uống." Lý Tang Du chỉ bừa vào một chỗ.

Người làm đó vẫn không hề lên tiếng, mà đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Có ý gì vậy? Muốn đối đầu với cô sao?

Lý Tang Du cũng không hơi đâu mà giằng co với một người làm, đang định đóng sầm cửa lại.

"Mời mợ chủ uống thuốc."

Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn làm khó một người hầu, lấy thuốc ở trên đĩa bỏ vào miệng xong uống một ngụm nước rồi nuốt chửng.

Lúc này người làm mới chịu lui xuống.

Lý Tang Du đóng cửa lại, rồi trèo lên giường.

Giường của cô tuy hơi nhỏ một chút, cũng không được mềm mại như giường của Lục Huyền Lâm nhưng dù sao vẫn là giường của riêng mình, không gian nho nhỏ này là nơi cô đã trú ngụ suốt hai năm, luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.