Mỗi người nhận được một chiếc váy, vui vẻ thử, mặc chúng, thảo luận, đánh giá lẫn nhau.
Lý Tang Du lẳng lặng nhìn các cô, trong đầu lại đang suy nghĩ nên cảm ơn như thế nào.
"Trưởng nhóm, giọng nói của bạn thân cô thật dễ nghe."
Lý Tang Du lúng túng cười cười: "Cô nghe thấy à?”
"Đúng vậy, rất có từ tính, giọng nói dễ nghe như vậy, nhất định người cũng rất ưa nhìn, đúng không?"
Lý Tang Du gật gật đầu, Thời Nhiên Phong rất đẹp trai, hay là đẹp kiểu con lai.
"Anh ấy còn độc thân hay không? Khi nào thì giới thiệu anh ta cho mọi người làm quen một chút.”
Ối!
Vấn đề này cô thực sự không thể trả lời.
"Trưởng nhóm, tối hôm qua cô có đi cùng anh ấy không?"
Ôi...
"Chẳng qua nói thật, cuộc điện thoại này của cô, đưa tới một người đàn ông chắc chắn là dịu dàng, hơn nữa còn ngoan ngoãn phục tùng cô, so sánh ra, tổng giám đốc quá hung bạo..."
Triệu Nguyệt Sương ngồi xuống: "Trưởng nhóm, cô phải suy nghĩ kĩ càng, tổng giám đốc đã có phu nhân, cô lại luôn đắm chìm ở bên trong, bản thân mình phải chịu thiệt.”
Uh...
Cô có thể nói cô là phu nhân của tổng giám đốc hay không?
Tất nhiên là không!
Chưa nói đến chiếc vị phu nhân tổng giám đốc này không quyền không thế, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng không để cô vào mắt, nói ra chẳng phải càng mất mặt hay sao? Nếu thật sự nói ra, sau này ai còn dám nói chuyện với cô?
Lý Tang Du quyết định đánh chết cũng không nói.
"Các cô yên tâm đi, tôi có chừng mực." Lý Tang Du chỉ có thể nói như vậy.
Về phần chuyện với Lục Huyền Lâm, hôm nay không biết chuyện ngày mai, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
"Đúng rồi, cái váy này giá bao nhiêu?"
"Tôi cũng không biết, chờ sau này tôi hỏi rồi nói sau." Lý Tang Du sợ Thời Nhiên Phong quá bận rộn, luôn đi quấy rầy người ta cũng không tốt lắm.
Sau đó lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ gửi một tin nhắn: Cảm ơn anh! Khi nào anh có thời gian, tôi sẽ trả lại tiền cho anh.
Không nhận được câu trả lời, quả nhiên anh đang bận.
Một ngày trôi qua rất nhanh, nhất là khi ở trong trạng thái phấn khởi thì càng nhanh.
Đảo mắt đã đến giờ tan sở, Lý Tang Du mời mọi người ăn cơm.
Đây là bữa tiệc đầu tiên của bộ phận thông tin, đối với Lý Tang Du mà nói thì thực sự không dễ dàng.
Nhìn mọi người vừa nói vừa cười, cô đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, để có được quan hệ như hôm nay, những vất vả mà cô phải chịu đựng trước đây đều đáng giá.
"Mọi người mau ăn đi, một lát nữa đến quán hát K tôi mời." Trịnh Tinh Tinh đột nhiên nói ra một câu không khiến người khác sợ hãi không ngừng.
“Tinh Tinh, cô trúng xổ số à?”
"Đúng vậy, thực sự trúng giải độc đắc." Trịnh Tinh Tinh cười ngây ngô.
"Tôi thấy cô nhất định là tìm được một chú rể vàng, bình thường thì tiết kiệm đến mức một đôi giày cũng không nỡ mua."
"Đó là trước kia, hiện tại cũng không giống ngày xưa, các chị em nhanh lên một chút, tôi sợ Tinh Tinh đổi ý."
Mọi người lập tức tăng tốc độ ăn uống.
Tại quầy lễ tân KTV chọn phòng, sau khi mọi người đi vào, Trịnh Tinh Tinh vừa gọi đồ uống xong lập tức chạy ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn rồi mới quay trở lại phòng.
Sau vài vòng uống rượu và ca hát, người say rượu ngã trái ngã phải ngã xuống sofa, mắt say lờ đờ nhìn những người khác còn đang hát vang.
"Không thể uống nữa..." Lý Tang Du lắc lắc đầu, cảm thấy choáng váng, muốn cố gắng nhìn rõ người trước mắt, nhưng không thể nhìn rõ: "Thật, say thật rồi, trong các cô ai... Đưa tôi về nhà? Cô líu lưỡi nói.
"Đúng đúng đúng, muốn uống các cô tự mình uống đi, trưởng nhóm đã say rồi." Trịnh Tinh Tinh đỡ rượu thay cho Lý Tang Du.
"Tôi đi nhà vệ sinh một chút." Lý Tang Du mở to mắt nhìn, tất cả mọi thứ đều mơ hồ, sờ trái sờ phải, rốt cục mở được cửa phòng, lảo đảo đi ra ngoài.
"Trưởng nhóm đi một mình có được không?" Trịnh Tinh Tinh lo lắng nhìn bóng lưng Lý Tang Du rời đi, muốn đuổi theo, bị các chị em khác lôi kéo.
"Tinh Tinh, đêm nay cô nói nhiều quá, cứ nhìn chằm chằm trưởng nhóm làm gì, nhanh lên, đến lượt cô, nói thật hay là thử thách..."
...
Trong một phòng riêng khác.
"Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!" Một người đàn ông nâng ly lên.
"Sau này mong tổng giám đốc Lục nhớ tới các anh em nhiều hơn." Một người đàn ông khác lộ vẻ mặt nịnh nọt, nở nụ cười lấy lòng nịnh bợ nói.
Lục Huyền Lâm vươn tay cầm ly rượu ra khẽ chạm vào rồi lập tức thu về.
Đàm phán xong hợp đồng, hai người đàn ông đương nhiên là vui mừng, gọi người giám đốc tới.
"Gọi tất cả những cô gái tốt nhất ở nơi này của các anh tới đây."
“Đúng vậy!”
Người giám đốc đi ra ngoài không lâu, sau đó đưa ba cô gái vào.
Lục Huyền Lâm lạnh nhạt liếc mắt một cái, lập tức không còn hứng thú.
Anh rất ít khi đến nơi như này, hôm nay nếu không phải bởi vì Lý Tang Du anh căn bản sẽ không chọn chỗ này.
"Ba vị, ba người này là những cô gái tốt nhất ở chỗ chúng ta, ngoại hình đẹp, giọng nói ngọt ngào, quan trọng là làm việc rất tốt..."
"Vậy thì đều ở lại đi." Một người đàn ông nói.
“Vâng!” giám đốc tự giác ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
"Tổng giám đốc Lục, anh chọn trước đi."
Lục Huyền Lâm không hề có hứng thú, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút.
"Vậy thì người anh em này sẽ không khách khí nữa."
Hai người đàn ông mỗi người ôm một người.
Một đôi bắt đầu đoán số:
“Mười lăm!”
“Hai mươi!”
Một đôi khác đang náo loạn với nhau.
Chỉ có một mình Lục Huyền Lâm ngồi ở một bên uống hết ly này đến ly khác.
"Tổng giám đốc Lục, một mình uống thật cô đơn biết bao! Em uống cùng anh nhé..." Một người phụ nữ xinh đẹp như rắn trèo lên đùi Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, mạnh mẽ đẩy người phụ nữ toàn thân tỏa ra mùi nước hoa gắt mũi này ngã xuống đất: “Tránh sang một bên.”
"Tổng giám đốc Lục..." Người phụ nữ rưng rưng nước mắt nhìn Lục Huyền Lâm.
"Gọi giám đốc của các cô tới."
Người phụ nữ không dám trái lời, từ trên mặt đất đứng lên vội vàng chạy ra khỏi phòng riêng.
Không lâu sau, người giám đốc béo phì khẩn trương chạy vào, vừa tiến vào lập tức xin lỗi: "Tổng giám đốc Lục, đừng tức giận, vừa rồi là người mới không hiểu chuyện, anh rộng lượng ngàn vạn lần đừng tức giận. Tôi sẽ đi gọi thêm vài người cho anh..."
"Tục không thể chịu đựng được, đừng làm ô uế mắt tôi." Lục Huyền Lâm lạnh lùng ném ra một câu.
Người giám đốc sững sờ tại chỗ, không biết phải làm thế nào.
Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cãi vã:
“Các anh là ai vậy, tránh ra!” Một giọng nữ, trong giọng nói xen lẫn những lời không rõ ràng sau khi uống say.
"Nơi này không thể vào." Giọng nói của người phục vụ vang lên.
"Vì sao không thể vào, đây là phòng riêng của chúng ta, chúng ta đã trả tiền..."
Nghe vậy, Lục Huyền Lâm giương đôi mắt lên, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào cửa phòng: "Để cô ấy vào!”
Giám đốc đang quan sát sắc mặt và lời nói vừa nhìn tư thế này, lập tức hiểu ra, vội vàng mở phòng.
Cánh cửa vừa mở ra, một người phụ nữ cao gầy bước vào.
Lý Tang Du xông vào, mở to hai mắt, đôi mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn người ở trong phòng.
Hai người đàn ông khác vừa thấy Lý Tang Du đều vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Lục Huyền Lâm cũng đang nhìn chằm chằm cô, chỉ hậm hực buông tha tính toán bất chính của mình.
Cô hoàn toàn không nhìn thấy rõ người bên trong phòng, nhưng có một người mang lại cảm giác quen thuộc cho cô, cô đi về phía anh.
Đi tới trước mặt Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du khom lưng, mặt đối mặt nhìn đối phương, mặt đối phương có bóng đen chồng lên nhau, cô nhìn nửa ngày cũng không thấy rõ ràng, hỏi: "Tại sao anh lại xấu như vậy?”
Lời này lập tức khiến cho những người khác phì cười.
Sắc mặt của Lục Huyền Lâm trầm xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình.