Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 33: Chương 33: Đe dọa dụ dỗ




Khen ngợi?

Lý Tang Du chưa bao giờ nghĩ đến, không chỉnh cô đã là không tồi, sao có thể có khen ngợi.

Chuyện sáng hôm qua cùng với chuyện đêm qua đã làm cô hoàn toàn hết hy vọng.

Cho dù anh ta không ly hôn, cô cũng không muốn quay lại.

“Nguyệt Sương, chờ tôi đi rồi, nộp đơn từ chức này cho bộ phận nhân sự giúp tôi.” Lý Tang Du đưa đơn xin thôi việc cho Triệu Nguyệt Sương.

Triệu Nguyệt Sương lộ vẻ khó xử: “Chẳng may bộ phận nhân sự không đồng ý thì sao?”

“Cái này cô không cần quan tâm, bọn họ khăng khăng đòi trả lương cho tôi, tôi sẽ không khách khí, nếu muốn trừ tiền thì cứ trừ đi.”

“A, vậy được rồi.”

“Mấy người cũng thật kỳ lạ, lúc tôi ở đây ai cũng không thích tôi, bây giờ tôi muốn đi, mấy người lại không vui? Theo lý phải vui vẻ mới đúng chứ, có thể người vui vẻ nhất chính là Trương Ngọc, cô ta có thể ngồi lên vị trí trưởng nhóm rồi.” Lý Tang Du vừa thu dọn đồ vừa nói.

Mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, không biết hình dung tâm trạng hiện tại thế nào.

Thật sự nếu nói ghét cô, đó cũng là bị Trương Ngọc giựt dây, lại nói tiếp Lý Tang Du chưa làm gì bọn họ, cũng chưa nói gì bọn họ, cô vẫn luôn thế này.

Lúc nhìn thấy tin đăng lên, nhìn thấy Lý Tang Du như vậy, trái lại bọn họ còn thấy áy náy.

Sau khi nghĩ thông suốt, thấy cô phải đi, ai cũng có cảm giác luyến tiếc.

Nhưng cảm giác này xuất hiện đã quá muộn.

“Mọi người làm việc cho tốt, tạm biệt!” Lý Tang Du ôm thùng đồ rời khỏi phòng tài liệu.

Mọi người ngơ ngác nhìn bóng dáng Lý Tang Du rời đi.

“Lần này cô ấy đi thật rồi!”

“Tôi đột nhiên cảm thấy rất luyến tiếc cô ấy.”

“Tôi cũng thấy vậy, nghĩ lại lúc trước không biết đã nói xấu sau lưng cô ấy bao nhiêu lần.”

“Đáng ghét, cô vừa nói lời này, tôi lại muốn khóc.”

Không khí lập tức trầm xuống, trong lòng ai nấy đều nặng nề.

Hơn nửa ngày mới có người nói: “Cô ấy cũng đáng thương, chưa từng nghe nói đến người nhà của cô ấy, hình như ngày nào cô ấy cũng ở công ty, ăn cơm cũng đặc biệt tiết kiệm, có lần tôi thấy cô ấy ăn rau không suốt một tuần, ngay cả thịt cũng tiếc không dám ăn, mấy người nói xem, nếu cô ấy được tổng giám đốc bao nuôi thật thì sao lại ăn uống kém thế.”

Mọi người vậy đều đỏ khoé mắt, Lý Tang Du sinh hoạt ngay cạnh bọn họ, không làm hại ai, nhưng bọn họ lại cố tình nhìn cô không vừa mắt.

“Đều là Trương Ngọc miệng rộng, nói bậy trưởng nhóm khắp nơi, hại tôi cũng bị che mắt.”

“Đúng vậy, bây giờ mới thấy Trương Ngọc thật đáng ghét.”

Cô một lời tôi một lời, bắt đầu mắng Trương Ngọc.

Đột nhiên một tiếng hét sợ hãi vang lên, làm bọn họ giật bắn mình.

Lý Tang Du vừa mới ra ngoài không bao lâu đã bị tổng giám đốc kéo vào phòng trưởng nhóm.

“Rầm rầm rầm!” Cửa bị đập mạnh rung trời, cả phòng tư liệu đều cảm thấy da đầu run lên.

Thùng đồ Lý Tang Du ôm bị đổ rơi trên đất.

Mọi người nhìn chằm chằm cánh cửa: sức lực của tổng giám đốc thật ghê gớm! Lý Tang Du có thể chịu được không?

“Ai cho cô từ chức?” Tiếng la hét thô bạo truyền từ trong phòng ra.

“Buông tôi ra, buông ra.” Giọng nói của Lý Tang Du càng có vẻ yếu ớt hơn.

Mọi người không khỏi đổ mồ hôi thay cô.

Kính trong văn phòng bị đập mạnh, xuyên thấu qua kẽ hở khi mành cửa thỉnh thoảng bị kéo lên, có thể nhìn thấy tình hình kịch liệt bên trong.

“Á… Đừng đẩy tôi…” Bị đụng vào miệng vết thương, Lý Tang Du đau đớn kêu.

Người bên ngoài nghe thấy không nghĩ là có chuyện như vậy.

Thô bạo thế sao?

Lý Tang Du vốn mình đầy thương tích, dù là Lục Huyền Lâm đụng tay hay chân cô cũng làm cô đau đớn vô cùng, tiếng kêu rên đều run rẩy.

Làm cho người bên ngoài không khỏi liên tưởng nhiều hơn.

Tổng giám đốc thật là người theo phái hành động, nói lên là lên, một phút cũng không muốn chậm trễ.

Khó trách Lý Tang Du bị người hiểu lầm, chuyện này nói bị ép thì ai tin?

Văn phòng truyền ra tiếng bộp bộp, người ngoài nghe trong lòng không khỏi run sợ, ai cũng không dám lên tiếng.

“Lý Tang Du, ai cho cô cả đêm không về?”

“Anh có thể có phụ nữ, tôi không thể có đàn ông à?” Lý Tang Du bất chấp tất cả, dỗi lại anh.

Lời này bị mọi người ở ngoài nghe được, cả đám lập tức bừng tỉnh.

Thì ra hai người đều…

Vậy chuyện này là sao đây? Là phân hay hợp?

Mọi người không sợ chết đi áp sát tai vào cửa, tụ thành cả đống chỉ để nghe rõ ràng hơn một chút.

Lục Huyền Lâm kinh ngạc khi nghe lời Lý Tang Du nói, nói là Mộ Nhã Kỳ cố ý, liệu cô có tin không? Ngay cả anh cũng không tin.

“Không còn lời nào để nói?” Lý Tang Du căm tức nhìn Lục Huyền Lâm.

Cô biết mình đã không còn ôm hy vọng gì với anh từ lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh đi cùng người phụ nữ khác, cô đều rất để ý, vẫn rất khó chịu.

“Người đàn ông tối qua là ai?”

“Tại sao tôi phải nói cho anh?”

Bây giờ Thời Nhiên Phong là chỗ tránh nạn duy nhất của cô.

“Tôi sẽ điều tra ra.” Tối hôm qua, lần đầu tiên Lục Huyền Lâm hiểu được cảm giác chờ đợi.

Hai năm này, không biết bao nhiêu ngày đêm anh không về nhà, còn cô đợi anh bao nhiêu ngày đêm. Lần đâu tiên có cảm giác cô đơn, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được cảm giác cô đơn này.

Hôm nay nếu không phải dạo gần đây anh hay chạy đến phòng tư liệu thì e rằng Lý Tang Du lại chạy thoát khỏi tay anh rồi.

“Anh tra đi!” Lý Tang Du giãy giụa thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, tựa như con gà con đấu lại diều hâu, sức lực của cô hoàn toàn không đủ dùng.

Lục Huyền Lâm mở cửa ra.

“Rầm rầm” đám người chồng lên nhau nghe lén lập tức ngã xuống.

Mọi người xấu hổ, nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.

“Mọi người đều nghe cả rồi, canh chừng Lý Tang Du cho tôi, nếu cô ấy mất tích, tất cả các người cũng cút đi, toàn bộ vào danh sách sa thải, ai cũng đừng mong sống được ở thành phố A.”

Cái gì?

Bây giờ nhân viên phòng tư liệu giống như châu chấu trên cùng một dây thừng, có điều lượng châu chấu hơi nhiều so với dây.

Lý Tang Du nghe vậy thì ngây người: “Lục Huyền Lâm, sao anh lại độc tài như vậy? Chuyện của chúng ta có liên quan gì đến bọn họ đâu.”

“Có quan hệ hay không tôi nói mới tính.” Lục Huyền Lâm cười gian.

Tính cách Lý Tang Du thế nào, anh hiểu rất rõ, chính là nhìn rõ cái gì uy hiếp được cô, đánh cô một kích trí mạng.

“Trưởng phòng, cô tuyệt đối đừng đi đó, bát cơm của chúng tôi đều ở trong tay cô.”

Có người lập tức bắt đầu nhặt đồ rơi trên đất thay cô.

Mọi người đều tự giác dọn đồ về bàn làm việc giúp cô.

“Ách…” Tình huống như vậy nói Lý Tang Du cô phải làm gì đây?

Nếu cô thật sự đi thì lương tâm sẽ cắn rứt. Chính cô từng chịu loại tai bay vạ gió, hiểu được tâm trạng này.

Trước kia đuổi cô đi cũng không đi, chính vì phần tiền lương kia, bây giờ cô lại muốn chạy đi, tình huống xoay ngược lại làm cho cô hơi ngây ra.

“Lục Huyền Lâm, rốt cuộc anh nghĩ gì thế? Tôi tận tâm tận tụy làm việc cho anh, anh ghét bỏ tôi như rác rưởi. Bây giờ tôi tự mình rời đi, anh lại không muốn, rốt cuộc anh định tra tấn tôi đến khi nào?”Giờ phút này, Lý Tang Du vô cùng uể oải.

Chẳng lẽ cuộc đời của cô phải thua trong tay anh ta, bị anh ta chèn ép cả đời sao?

“Tất cả phúc lợi đều tăng lên gấp đôi cho cô, muốn người hay vật gì cứ việc mở miệng, chỉ có một điều, không cho cô từ chức.” Thành công giải quyết vấn đề từ chức của Lý Tang Du, lúc này lửa giận của Lục Huyền Lâm mới bình ổn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.