"Cậu chủ, cô Lý không về nhà." Dì Vương biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, thành thật báo lại, làm tròn bổn phận của mình.
Người phụ nữ chết tiệt, lúc này không về nhà là muốn tạo phản sao?
Trong đầu Lục Huyền Lâm nhớ tới số điện thoại quen thuộc.
"Hả? Tổng Giám đốc Lục à... Sao anh..." Tiếng buồn ngủ mơ màng của Minh vang lên từ trong điện thoại.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai, cô Lý ở đâu? Có phải là do cậu làm không?"
Bị đánh thức lúc rạng sáng, dù Minh đã quen với "sở thích" của Tổng giám đốc. Nhưng cơn tức giận lúc vừa rời giường mà còn không thể phát tiết thật sự rất khó chịu đó được không?
"Không phải chứ, cô Lý mất tích thì sao tôi biết được!" Minh vẫn không khống chế được cơn tức giận lúc vừa rời giường của mình.
"Cậu đang khiêu chiến điểm giới hạn của tôi?"
Giọng nói uy hiếp phát ra từ trong miệng Lục Huyền Lâm, nếu anh đã nói thì sẽ trở thành sự thật.
Minh gần như lộn từ trên giường xuống đất.
Thật sự là Tổng Giám đốc biến thái, người là anh mang đến, cũng là anh để người ta ở lại nơi đó, bây giờ lại muốn tìm người nữa. Ai biết cô Lý này chạy đi đâu. Mơ đẹp lắm!
"Cô ấy vẫn chưa về nhà! Có phải cậu làm mất người rồi không?" Giọng nói như băng của cậu Lục như đã mặc định chính Minh làm mất Lý Tang Du.
"Oan uổng quá! Ngài bảo bọn tôi không cần đi theo cô Lý mà!"
Minh uất ức cứ luôn mồm kêu oan, nhưng Minh làm việc nhanh chóng đã sớm bắt đầu điều tra những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Hình như đúng là mình hạ lệnh, lúc này Lục Huyền Lâm mới nhớ tới mình có việc phải đi trước, cũng coi như là cho Lý Tang Du không gian tự do, nhưng sau đó vì công ty tạm thời có việc nên lập tức rời đi, vội vàng lại thật sự quên mất người phụ nữ này. Nhưng mà thế giới này lại còn có người phụ nữ ngu dốt như vậy sao? Không biết về nhà à?
Nghĩ tới đây không hiểu sao trong lòng Lục Huyền Lâm có chút cảm xúc gì đó
"Giám đốc Lục, đã điều tra rõ ràng rồi ạ. Sau khi ngài đi cô Lý đã làm hỏng sợi dây chuyền đá quý của cô Lưu! Bây giờ cô ấy đang ở đồn cảnh sát."
Hiệu quả làm việc của Minh quả nhiên là hạng nhất, không đến nửa giờ đã điều tra rõ ràng đại khái chuyện hôm nay.
"Cái gì? Sở cảnh sát?" Nháy mắt, vẻ mặt dữ tợn của Lục Huyền Lâm nhanh chóng khôi phục bình thường: "Chỉ vì một sợi dây chuyền mà vào đồn cảnh sát?"
Người phụ nữ này bình thường thông minh, khéo léo giỏi giang như vậy, sao đến lúc gặp cô Lưu này lại bị đưa đến đồn cảnh sát luôn vậy?
Minh vừa lái xe đến đồn cảnh sát vừa tiếp tục báo cáo: "Chắc là bị cô Lưu đe dọa rồi ạ."
"Không biết là người của tôi sao? Vậy mà cũng dám đụng vào?"
Minh nghe được câu này, trên trán xuất hiện ba vạch đen.
Người của anh?
Người của anh mà còn có thể để người ta đi lạc sao? Bây giờ bị mất mới biết sốt ruột, lúc đó liên lạc với anh thì anh ở đâu?
"Nghe nói quản lý gọi điện thoại cho ngài rồi, nhưng cô ấy mãi không liên lạc được, hơn nữa cô Lý một mực thừa nhận rồi đồng ý bị giam giữ." Tuy rằng thỉnh thoảng Minh khinh thường chuyện lật mặt nhanh như bánh tráng của Lục Huyền Lâm, nhưng mình cũng bị lây tật lật mặt nhanh như bánh tráng này không nhẹ chút nào.
Người phụ nữ này đồng ý bị giam giữ sao? Nói tên anh khó lắm sao? Cô ngây ngốc ở đồn cảnh sát một ngày, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Dù sao mặc kệ, việc này xảy ra nhất định không phải lỗi của Lục Huyền Lâm.
Trong lòng Lục Huyền Lâm như sắp ân cần hỏi thăm cả tổ tông nhà Lý Tang Du một lần, cuối cùng vẫn thay quần áo đi ra ngoài, chuẩn bị đến đồn cảnh sát đón người phụ nữ phiền phức này.
"Cậu đứng ngoài cổng đồn cảnh sát chờ tôi, tôi tự đi đón."
Minh nghe được mệnh lệnh này của Lục Huyền Lâm, cằm anh ta cũng bị dọa sợ đến mức sắp há to xuống đất đến trật khớp.
Cái gì? Không nghe nhầm chứ, Lục Huyền Lâm bình thường lạnh lùng kiêu ngạo muốn tự đến đón một người phụ nữ.
Chẳng lẽ người phụ nữ này còn có gì có thể lợi dụng sao?
Thôi bỏ đi, người phụ nữ này còn có thể tự nhốt mình ở đồn cảnh sát cơ mà. Minh đã đến cổng đồn cảnh sát từ sớm, lắc đầu tỏ vẻ bất lực dựa vào bên cạnh xe chờ "tổ tông" của mình tới đón người.
Bởi vì rạng sáng lượng xe tương đối ít, Lục Huyền Lâm lái xe rất nhanh, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại sốt ruột như vậy, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, để cô ở lại đồn cảnh sát tự xem xét lại bản thân mình một chút, không thể đắc tội với ai thì tốt nhất đừng có mà dây vào.
"Tổng Giám đốc của tôi, anh tới nhanh ghê!" Nhìn thấy Lục Huyền Lâm chạy xe gần 100 km/h, Minh không nhịn được cười giễu vài câu.
"Mấy đức hạnh này cũng là học theo cô Lý? Có phải cậu cũng muốn vào đó ngồi một ngày không?"
Mỗi lần đối mặt với sự uy hiếp của Lục Huyền Lâm là lúc khát vọng sống sót của Minh mạnh nhất, vội ngậm miệng theo Lục Huyền Lâm vào đồn cảnh sát.
"A! Cậu Lục, muộn vậy rồi anh còn muốn tới tìm?" Sáng sớm ngày ra đồn cảnh sát đột nhiên bị Lực Huyền Lâm tới thăm viếng, mấy người cảnh sát vốn dĩ đang trong trạng thái buồn ngủ lập tức hăng máu, ân cần bưng trà rót nước.
"Lý Tang Du!"
Ba chữ đơn giản của Lục Huyền Lâm đã thể hiện sự bất mãn trong lòng anh.
Cô gái kia thật sự quen biết cậu Lục sao? Người của đồn cảnh sát nghe được ba chữ Lý Tang Du lại nghĩ đến tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân với màn tranh cãi kịch kiệt lúc chiều.
"Cô Lý đã được đón đi từ lâu rồi ạ."
"Ai đón đi? Đón đi lúc nào? Đón đi đâu?"
Trước những câu hỏi liên tiếp của Lục Huyền Lâm, mấy cảnh sát túc trực cũng không dám ra mặt.
Từ lâu Minh cũng chưa thấy Lục Huyền Lâm tức giận như vậy, anh ta hít sâu một hơi, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng nhắc nhở viên cảnh sát đang hoảng sợ, nhắc nhở ông ta trả lời câu hỏi của Lục Huyền Lâm, đừng làm cho mùi thuốc nổ nồng nặc hơn.
Viên cảnh sát bị chọc vài phát rồi mới phản ứng lại: "Là cậu Thời đón đi. Cách đây tầm khoảng một tiếng, có lẽ là đã về đến nhà rồi."
Cái gì? Cậu Thời?
Thời Nhiên Phong?
Khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của Lục Huyền Lâm bỗng trở nên vừa trắng vừa đỏ.
Minh muốn cười nhưng không dám cười.
Đừng hỏi anh ta cười cái gì, bây giờ nhìn Lục Huyền Lâm như đội thêm cái sừng to đùng vậy.
"Cô Lưu yêu cầu bồi thường bao nhiêu?" Lục Huyền Lâm biết sắc mặt mình quá rõ ràng, vội vàng định chuyển đề tài.
"Cậu Thời đã bồi thường đầy đủ rồi..."
Quả nhiên, lúc tức giận rất dễ tự đào hố chôn mình.
Minh ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cười phá lên.
"Trừ lương."
Lục Huyền Lâm cảm thấy bản mặt thối của mình không cần thiết phải ở lại đồn cảnh sát làm gì nữa. Người mà anh muốn đón đã được người đàn ông khác đón đi rồi, không muốn ở lại nơi nhàm chán này nữa.
"Tổng Giám đốc, Tổng giám đốc!" Minh chạy theo đuổi kịp Lục Huyền Lâm, có hơi buồn bực, chuyện trừ lương vừa nãy là thật sao?
“Hợp đồng hợp tác với nhà họ Lưu tạm thời hủy bỏ, để cho cô Lưu một bài học. Dám đưa người phụ nữ của tôi tới đồn cảnh sát sao?"
Minh biết lúc này đi cùng với Lục Huyền Lâm là cách tốt nhất, lúc này e là Lục Huyền Lâm cảm giác đồ của mình bị người khác đụng vào, bệnh sạch sẽ nên chắc hơi khó chịu.
"Vâng vâng vâng! Chút nữa tôi sẽ chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Lưu."
"Về nhà!"
Ánh mắt Lục Huyền Lâm trên cả đường đi đều lạnh như băng, Minh không khỏi rùng mình một cái.
Ai biết còn có chuyện gì khiến Lục Huyền Lâm tức giận như vậy không? Tất cả hợp đồng với nhà họ Lưu đều dừng hết cả.
"Gọi cho Thời Nhiên Phong!"
Minh lập tức hiểu ra, nguyên nhân khiến bây giờ Lục Huyền Lâm tức giận như vậy chính là do người đàn ông khiến anh "bị cắm sừng" đó.
Rất lâu sau điện thoại mới kết nối được: "Xin chào, tôi là Thời Nhiên Phong."
Chào...cái đầu anh...