Tiền An Na nhìn rõ mảnh giấy kia, đó là một tấm séc.
Đây là tấm séc mà Lục Huyền Lâm cố tình ném vào mặt Lý Tang Du sau khi xong việc, được gọi một cách hoa mỹ là: Phí dịch vụ!
Sau khi nhìn Lý Tang Du từ từ rời khỏi văn phòng, Tiền An Na quay đầu nhìn Lục Huyền Lâm, không thể nhịn được nói: “Anh họ, anh thật sự quá đáng rồi.”
“Cô ta thích tiền, thích làm gái. Tôi đang thỏa mãn yêu cầu của cô ta. Sao lại quá đáng?”
“Anh họ!”
“Ánh mắt của cô là có ý gì?” Đối diện với ánh mắt hung dữ của cô, Lục Huyền Lâm nhíu mày.
“Đối với người ngoài, chị dâu hiện tại còn chưa kết hôn. Có người đuổi theo cô ấy cũng không sai.”
“Tiểu Na, cô đây là đang phát sốt sao? Chỉ toàn nói nhảm.”
“Em không có phát sốt, đây là anh đang cho những người đàn ông khác cơ hội.”
Lục Huyền Lâm sửng sốt.
“Chị dâu không đúng, nhưng đây là trách nhiệm của cả hai bên. Nếu anh thường quan tâm đến cô ấy hơn, những người đàn ông khác sẽ không có cơ hội lợi dụng.”
Lục Huyền Lâm nhìn Tiền An Na nhỏ hơn mình mấy tuổi, các cô gái bây giờ đều trưởng thành như vậy sao? Phân tích rất rõ ràng.
Quan tâm?
Làm sao anh có thể quan tâm đến cô!
Tất cả những gì anh quan tâm chỉ có Lý Uyển Khanh.
Những chuyện giữa ba người bọn họ, người ngoài cuộc căn bản sẽ không hiểu được.
Lục Huyền Lâm vốn không muốn tiếp tục đề tài, chuyển chủ đề: “Tại sao khi đi du lịch, anh không trả lời cuộc gọi của Mộc Bạch?”
Vừa nghe thấy tên Mộc Bạch, sắc mặt Tiền An Na chợt trầm xuống: “Anh họ, anh có thể đừng động đến chuyện của em được không? Tại sao khi có thời gian, anh lại không quan tâm đến chị dâu? Mặc dù em không có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống nhưng dâu là một người phụ nữ tốt, nếu không biết trân trong đến lúc mất đi, nhất định anh trạng không tốt, Tiền An Na cũng không có tâm trạng ở lại lâu hơn nữa, xoay người rời đi.
Lục Huyền Lâm là người duy nhất còn ở lại trong văn phòng rộng rãi.
Hối hận?
Phải, anh hối hận, hối hận đã tạo cơ hội cho Lý Tang Du hãm hại Lý Uyển Khanh.
Bây giờ anh đang trả thù cô ấy, không chỉ hiện tại, mà tương lai, thậm chí cả đời anh đều phải trả thù cô.
Khi mấy người phòng với đôi chân trần, tay xách đôi giày, tất cả đều chấn động. Chỉ nghe âm thanh thôi cũng khiến lòng họ giật mình. Nhìn lại bộ dạng hiện tại của Lý Tang Du, có thể hình dung sếp Tổng độc ác đến mức nào. Đã biết tính tình bạo lực của Tổng Giám đốc từ lâu, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn đến thế.
“Tang Du, cô...” Elise muốn gọi Lý Tang Du.
Lý Tang Du đó, mấy người thư ký mới phát hiện ra rằng có một chuỗi giấy vụn nơi Lý Tang Du đi qua, có thể mơ hồ nhìn thấy từ những mảnh giấy đó là một tấm séc.
Sau khi cửa thang máy từ từ đóng lại, nước mắt của Lý Tang Du lại một lần nữa tuôn rơi.
Cô che mặt khóc, âm thanh trầm thấp đè nén.
Lý Tang Du, người không bao giờ để mình khóc trước mặt người khác, hôm lên tiếng van xin, điều này khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Cô ấy không nhìn tới tấm séc, cũng không biết nó được viết bao nhiêu.
Lần này Lục Huyền Lâm đã làm rất tốt, tổn thương cô cả thể xác lẫn tinh thần.
“Tinh!” Thang máy xuống tầng một thì dừng lại.
Lý Tang Du đột nhiên ngừng khóc, lau nước mắt, hít thở sâu rồi bước ra khỏi thang máy.
“Tang Du?” Triệu Nguyệt Sương tình cờ đứng bên ngoài thang máy.
Lý Tang Du cụp mắt xuống che đi đôi mắt sưng đỏ.
“Cô sao vậy? Cô không phải tới văn phòng Tổng Giám đốc sao...” Triệu Nguyệt Sương lúc đó mới phản ứng lại, tin tức giải trí trên báo hẳn là Tổng Giám đốc đều đã nhìn thấy: “Anh ta... anh ta ngược đãi cô?”
Lý Tang Du lặng lẽ gật đầu.
Triệu Nguyệt Sương tức giận giậm chân: “Tại sao cô không giải thích với anh ta?”
“Giải thích có ích lợi gì không? Anh ấy căn bản không tin.” Giọng nói của Lý Tang Du thờ ơ, như thể cô đang nói về chuyện của người khác.
“Tôi tìm anh ta nói chuyện.” Triệu Nguyệt Sương chuẩn bị lao vào thang máy.
Cô bị Lý Tang Du túm lấy: “Cô đi cũng vô ích, chỉ đốt lửa lên người mà thôi, bây giờ ai giúp tôi thì sẽ gặp xui xẻo.”
Điều này hoàn toàn không sai, đối với sự tức giận hiện tại của Lục Huyền Lâm, ai dám thanh minh cho Lý Tang Du, sẽ bị tính tình Lục Huyền Lâm làm tổn thương.
Lý Tang Du không muốn Triệu Nguyệt Sương trở thành bia đỡ đạn, cô ấy vô tội.
Hơn nữa, chuyện giữa Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm hoàn toàn không phải do chuyện lần này gây ra, có rất nhiều thứ đã tích tụ từ trước, Thái Vũ Hàng chẳng qua là ngòi nổ của quả bom này.
Tấm lòng của Triệu Nguyệt Sương khiến Lý Tang Du cảm thấy rất nhẹ nhõm, ít nhất trên thế giới này vẫn có người tin cô.
“Tổng Giám đốc thực sự rất quá đáng. Lúc bình thường nhìn thấy anh ấy xấu tính cũng không sao. Hiện tại anh ấy đối xử như vậy với cô, nếu sau này cô thật sự muốn ở bên cạnh Thái Vũ Hàng, tôi nhất định sẽ ủng hộ cô.”
Lý Tang Du chỉ biết cười khổ.
Với Thái Vũ Hàng? Không thể nào!
“Hôm nay tôi không đi làm, để Trương Ngọc xử lý.” Lý Tang Du không thể đi làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Cô mau về đi. Ở đây đã có tôi với Trương Ngọc. Trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung.”
“Được rồi!”
Sau khi bước ra khỏi công ty, sự xuất hiện của Lý Tang Du ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng cô không quan tâm. Cứ như vậy bước trên đường lớn, suy nghĩ bay theo chiều gió.
Cô đi trên đường không mục đích, giống như một bóng ma, lần này cuộc hôn nhân mà cô và Lục Huyền Lâm duy trì với chút miễn cưỡng ít ỏi đó đã đến tận cùng vực thẳm, không có khả năng quay đầu lại.
Lúc này, cô đột nhiên rất muốn tìm thấy Lý Uyển Khanh càng sớm càng tốt.
Chỉ khi tìm thấy Lý Uyển Khanh, cô mới thực sự thoát khỏi biển khổ, chưa bao giờ nghĩ đến tất cả nỗi đau đều xuất phát từ Lý Uyển Khanh gây ra, cuối cùng để Lý Uyển Khanh ra tay giải thoát.
Lý Tang Du rất muốn cười, muốn ngửa mặt lên trời cười thật lớn, đây là số mệnh của cô sao?
Dù thế nào cô cũng không thể thắng được Lý Uyển Khanh, cho dù là khi Lý Uyển Khanh sống chết còn chưa biết, cô cũng không thể thắng được.
Những giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên mặt cô.
Lý Tang Du nhìn dòng người qua lại với đôi mắt nhòe đi vì nước mắt, lúc này cô cảm thấy rất mệt mỏi chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Vì vậy, cô lại ở lại khách sạn.
Cô không muốn quay lại nhà họ Lục, nhà mẹ đẻ cũng không thể quay về, chỉ có khách sạn trở thành mái nhà duy nhất của cô.
Cả người Lý Tang Du ngâm mình trong bồn tắm, đắm mình trong làn nước để xoa dịu nỗi đau đâu đó trong cơ thể và mệt mỏi trong lòng.
Không lâu sau khi cô rời công ty, đại diện của Thái Vũ Hàng đã đưa ra tuyên bố làm rõ sự thật, nói rằng chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, rằng ai đó đã ác ý vu khống Thái Vũ Hàng và sẽ tiến hành các thủ tục pháp lý để trừng phạt nghiêm khắc kẻ đặt điều.
Triệu Nguyệt Sương đã gửi tin này cho cô, sau khi đọc xong, cô tắt điện thoại di động của mình, ngừng trả lời cuộc gọi và tin nhắn từ bất kỳ ai.
Cô biết rất rõ, tất cả những điều này là Lục Huyền Lâm chỉ đạo, chỉ sau khi anh trút giận lên cô thì anh mới buông tha cho Thái Vũ Hàng.
Cũng tốt, Thái Vũ Hàng đã cứu cô một lần, lần này cô cứu anh ấy một lần, bọn họ không nợ nhau.