Đến lúc đó, tuyệt đối sẽ xuất hiện một tiêu đề bắt mắt: Minh tinh đang hot Thái Vũ Hàng có cử chỉ mập mờ với người phụ nữ trông như ăn mày bên đường!
Lý Tang Du nghĩ tới đây lại mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái phụ.
Một ánh đèn pha lóe lên, một chiếc xe Rolls Royce màu đen lặng lẽ lái qua, cũng đúng lúc đỗ lại bên cạnh vị trí lái phụ của Lý Tang Du.
Chiếc xe này...
Khi cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Lý Tang Du chợt xoay người ôm lấy Thái Vũ Hàng.
"Đừng động đậy!" Cô nói nhỏ vào bên tai anh ta.
Chiếc xe Rolls Royce này là xe của Lục Huyền Lâm, nhưng hôm nay Lục Huyền Lâm lái chiếc xe thể thao màu xanh ngọc. Lúc này, chiếc xe Rolls Royce xuất hiện ở đây, chắc chắn là người do Lục Huyền Lâm phái tới tìm cô.
Nhận thấy chiếc xe bên ngoài có điều gì đó không ổn, Thái Vũ Hàng cũng không ngốc, hai tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi Lý Tang Du.
Hai mắt Lý Tang Du trợn trừng vì bị dọa, nhìn gương mặt mơ hồ trước mắt mình. Cô muốn giãy ra nhưng bị anh ta ôm chặt lấy, muốn nói cũng bị anh ta bịt kín miệng.
Lúc này, trong chiếc xe Rolls Royce thò ra một cái đầu, quan sát bên trong xe của Thái Vũ Hàng, khi thấy là một đôi tình nhân đang ôm nhau, không khỏi thì thào tự nói: "Rõ ràng mình vừa nhìn thấy một người rất giống, sao đột nhiên không thấy nữa..."
Chiếc xe Rolls Royce chậm rãi lái đi.
Lý Tang Du dùng hết sức đẩy Thái Vũ Hàng ra, vung tay tát qua.
Nhưng bị Thái Vũ Hàng nắm trong tay: "Cô rất thích đánh người nhỉ?"
"Anh..." Lý Tang Du chẳng qua chỉ muốn mượn anh ta để tránh người của Lục Huyền Lâm, không ngờ lại bị anh ta chiếm lợi.
"Là cô tự nhào vào lòng tôi, tôi không phải thánh nhân, chẳng may mất kìm chế cũng là chuyện rất bình thường."
Anh ta nói năng rất đường hoàng, Lý Tang Du không có lý do gì để phản bác.
Chỉ còn chịu thiệt chứ có thể làm gì nữa?
Đành chịu thiệt thòi thôi!
Cô đẩy cửa muốn xuống xe.
"Cô xuống xe bây giờ, không chừng lát nữa người kia sẽ quay lại..."
Chân Lý Tang Du vừa thò ra ngoài đã khựng lại.
So với con hổ Lục Huyền Lâm kia, Thái Vũ Hàng chỉ có thể xem là con sói.
Lý Tang Du thu chân của mình lại. Cứ rời khỏi đây trước lại nói sau.
Thái Vũ Hàng khởi động xe, chậm rãi di chuyển vào làn đường chính.
Trên đường đi, không ai nói gì. Có một số việc nếu đã xảy ra rồi thì thôi.
Cô ngồi trong xe thấy mệt mỏi muốn ngủ. Cả một ngày khiến cô kiệt sức, thật may là đã ăn mấy bát mì, nếu không chắc chắn phải nằm bẹp mất.
Không biết chiếc xe lái bao lâu chợt ngừng lại.
Trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Lý Tang Du trở nên cảnh giác, cô muốn ngủ lại không dám ngủ. Lúc xe dừng lại, cô mở đôi mắt giả vờ ngủ ra quan sát xung quanh: "Đây là đâu vậy?"
"Quảng trường Kim Uyển!" Thái Vũ Hàng đẩy cửa xe ra.
"Chúng ta tới đây làm gì?" Lý Tang Du xuống xe theo. Đến bây giờ cô mới nhớ ra, sau khi mình lên xe của anh ta vẫn chưa nói muốn đi đâu, cũng không có chỗ nào để đi.
Lúc này, quảng trường đã chẳng còn người nào rảnh rỗi, cả địa phương lớn như vậy lại chỉ có hai người bọn họ.
Sau khi đi mấy bước, Lý Tang Du ngồi xuống băng ghế.
Ánh đèn chiếu xuống người cô, hiện ra một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Thái Vũ Hàng thấy cô như vậy, có chút si mê.
Lý Tang Du hơi xấu hổ khi bị nhìn, quay đầu qua chỗ khác.
"Lý Tang Du!"
Lý Tang Du quay đầu lại, nhìn về phía anh ta.
Thái Vũ Hàng lại gọi một câu: "Lý Tang Du!"
Cô không hiểu anh ta gọi như vậy để làm gì.
"Ha ha..." Anh ta đột nhiên cười ha hả, cười đến rung cả người.
Tiếng cười như vậy rất kỳ lạ, cũng quá đột ngột.
Lý Tang Du mờ mịt khi thấy Thái Vũ Hàng như vậy. Rốt cuộc anh ta có ý gì?
Tiếng cười của anh ta dần giảm xuống, xen lẫn chút đau khổ.
Lúc này, cô mới phát hiện ra sự đau khổ trên mặt Thái Vũ Hàng: "Anh sao vậy?" Cô không nhịn được, đi tới muốn xem kỹ hơn.
"Đi ra!" Thái Vũ Hàng đẩy cô ra.
Lý Tang Du bị đẩy mà không hề đề phòng, lảo đảo về phía sau và ngã xuống đất, khuỷu tay đập xuống đất, lập tức bị trầy da.
"A!" Lý Tang Du không khỏi hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Cô đau đến mức nhăn nhó mặt mày. Thái Vũ Hàng bị tiếng kêu hoảng sợ của Lý Tang Du làm cho giật mình, ôm bụng đi về phía cô.
Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ thú thì cũng thôi, còn bị đẩy tới bị thương, cô trêu ai ghẹo ai chứ?
"Anh đừng tới đây." Lý Tang Du cũng nổi nóng, quát anh ta.
Sao đàn ông bây giờ đều thô lỗ như vậy?
Sao người bị thương luôn là cô?
Trong lòng Lý Tang Du rất khó chịu, từ dưới đất bò dậy lại muốn rời đi, không ngờ lại bị Thái Vũ Hàng nắm lấy tay.
"Cô bị thương có nặng không?"
"Ai cần anh lo!" Lý Tang Du vừa mới dứt lời, anh ta đã tìm được khuỷu tay bị thương của cô.
Bất kể Lý Tang Du giãy giụa thế nào, Thái Vũ Hàng vẫn làm theo ý mình, móc ra khăn giấy lau bụi bặm trên vết thương của cô, lại lấy ra một miếng băng dán cá nhân.
Lúc này, trên mặt Lý Tang Du lộ vẻ kinh ngạc.
Kẻ luôn mang theo băng dán cá nhân trên người đã thuộc dạng khác thường, còn là một người đàn ông, điều này càng không thể tin nổi.
Quan trọng nhất không phải là điều này, mà hành động này của Thái Vũ Hàng làm cô nhớ tới một người.
"Sao anh lại mang theo băng dán cá nhân?"
Thái Vũ Hàng liếc nhìn Lý Tang Du, không trả lời.
Lý Tang Du nhìn chăm chú vào mặt Thái Vũ Hàng, muốn từ trên mặt anh ta tìm thấy bóng dáng mà cô muốn thấy, kết quả chỉ có thất vọng.
Cô âm thầm lắc đầu: Không thể nào là anh ấy được!
Lâm Bách Thần cũng có thói quen luôn mang theo băng dán cá nhân. Cô đã từng hỏi tại sao anh lại có thói quen này, Lâm Bách Thần trả lời là: Luôn có một người động chút lại làm mình bị thương, anh mang theo cái này là vì cô ấy.
Mặc dù Thái Vũ Hàng không trả lời cô, nhưng cách anh ta băng bó khiến Lý Tang Du nhất thời ngẩn người, tưởng người trước mắt này chính là Lâm Bách Thần.
Trên thế giới làm sao có thể có hai người không liên quan lại có thói quen và cách băng bó giống nhau?
Quá khó tin!
Sau khi băng vết thương cho Lý Tang Du xong, đầu Thái Vũ Hàng đã đổ đầy mồ hôi. Đây là do anh ta cố nhịn đau.
"Rốt cuộc anh khó chịu ở đâu?" Lý Tang Du không muốn quan tâm tới anh ta nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
"Đau dạ dày, bệnh cũ." Giọng nói của Thái Vũ Hàng rất yếu ớt.
"Anh mau ngồi xuống đi." Lý Tang Du đỡ anh ta ngồi xuống băng ghế.
"Anh mang theo thuốc dạ dày không?"
Thái Vũ Hàng lắc đầu, sắc mặt có hơi tái đi.
"Anh biết mình bị bệnh này, sao lại không mang theo thuốc chứ? Anh mang theo băng dán cá nhân mỗi ngày làm gì?" Lý Tang Du vừa sốt ruột lại không nhịn được bắt đầu trách mắng.
Thái Vũ Hàng liếc nhìn cô: "Tôi không mang theo băng dán cá nhân thì hôm nay cô phải làm thế nào?"
Lý Tang Du nghe vậy không khỏi tức giận. Cô chỉ bị thương ngoài da, đóng vảy là tốt rồi. Nhưng anh ta bị thương bên trong, chắc phải mất mấy ngày mới có thể khỏe được. Một người lớn như vậy còn không biết phân biệt cái này nặng, cái nào nhẹ sao?
"Không thể trì hoãn nữa, tôi đưa anh đi bệnh viện." Lý Tang Du nói xong lại muốn đứng dậy.
"Tôi không muốn tới bệnh viện." Thái Vũ Hàng kéo tay cô lại: "Tôi về nhà nghỉ ngơi sẽ không sao nữa."
"Vậy anh còn chờ gì nữa? Tôi đưa anh về."
Lúc này, cô sẽ không làm theo ý anh ta nữa. Cô đỡ anh ta tới ngồi ghế sau, cũng thuận tiện cho anh ta nằm xuống. Cô lại ngồi vào vị trí tài xế, khởi động xe.
Trong xe, hai người đều im lặng, mỗi người đều nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi. Chỉ có điều chuyện hai người nghĩ tới lại không giống nhau mà thôi.