Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 39: Chương 39: Kim bài miễn tử




Lý Tang Du lúng túng mỉm cười, cô không biết phải giải thích thế nào, đến chính bản thân cô còn không hiểu nỗi sợi dây nào của Lục Huyền Lâm có vấn đề, đột nhiên lại đại xá thiên hạ.

“Nhưng mà Trương Ngọc hôm nay xui xẻo rồi, phải làm một ngày không công, lại còn phải làm toàn bộ công việc của bộ phận nữa chứ.”

Ai cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đen đến không thể đen hơn, thối đến mức không thể thối hơn nữa của Trương Ngọc.

“Vậy ngày mai…” Triệu Nguyệt Sương muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

Ai cũng biết rằng ngày mai Trương Ngọc nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.

“Trưởng nhóm, tối qua cô đi về à?” Cuối cùng cũng có người phát hiện ra quần áo trên người Lý Tang Du đã thay đổi.

“Ừm, đúng vậy, tôi cũng không biết đã trở về như thế nào nữa.” Lý Tang Du nói sự thật.

Nhưng dường như chẳng có ai tin lời cô, bởi vì vết hôn trên cổ của cô…

“Thì ra là như thế!” Trịnh Tinh Tinh là người biết rõ đầu đuôi tất cả đột nhiên như bừng tỉnh.

Khó trách tối qua tổng giám đốc nhắn tin bảo Lý Tang Du đang ở chỗ anh, vậy thì người đưa cô về nhất định là tổng giám đốc rồi, vết hôn trên cổ cũng rõ ràng là của tổng giám đốc rồi.

Có thể làm cho tổng giám đốc vui vẻ, đối với việc tập thể bọn cô không đi làm mà nói cũng tự nhiên sẽ không trách phạt, tất cả công lao này đều thuộc về Lý Tang Du cả.

Trịnh Tinh Tinh đột nhiên chồm tới ôm lấy Lý Tang Du: “Trưởng nhóm, cô thật sự là một người tốt, nếu không phải nhờ sự cống hiến của cô chỉ sợ lần này chúng tôi phải đóng gói về nhà cạp đất mà ăn rồi.”

Lý Tang Du bị nói đến mịt mù, những người khác cũng bị những lời nói từ tận đáy lòng của Trịnh Tinh Tinh lây nhiễm.

Vết hôn trên cổ của cô cộng thêm mối quan hệ với tổng giám đốc, tất cả mọi người đều bị lời nói của Trịnh Tinh Tinh dẫn dắt nên chín mười đều hiểu rõ.

Không nghi ngờ gì nữa, Lý Tang Du chính là kim bài miễn tử của bọn họ!

Bảy miệng tám lời không ngừng thể hiện sự cảm kích đối với cô.

Giọng nói ồn ào khiến Lý Tang Du choáng voáng, cô chỉ có thể cười ngây ngô, chốc lát lại gật gật đầu.

Lúc này mà cô đi phủ nhận, chỉ nhận lại càng nhiều sự cảm kích mãnh liệt hơn nữa mà thôi.

Âm thanh huyên náo, những khuôn mặt lắc lư phía trước khiến Lý Tang Du sau cơn say có chút chóng mặt, cô dựa vào ghế ngồi xuống, không biết có phải cả một ngày không ăn gì không mà cả người cô cứ có cảm giác như hạ đường huyết, trán đẫm một lớp mồ hôi.

“Trưởng nhóm, cô làm sao vậy? Có phải tối qua bị tổng giám đốc hành cả một đêm không?”

Bởi vì đã vượt qua cái gọi là “sống chết có nhau” tối qua và hôm nay, mọi người cũng không kiêng dè gì nữa, lời nói ra cứ trần trụi không chút gì giấu giếm.

Nghĩ lại giấc mơ đêm qua, mặt Lý Tang Du bất giác ửng đỏ lên, tim đập mạnh hơn, những hiện tượng như vậy như càng thừa nhận “căn bệnh” của cô!

“Đến đây, uống chút nước đi.” Có người chu đáo rót cho cô cốc nước nóng.

Vốn đảm đương trách nhiệm làm con mắt thứ ba bên cạnh Lý Tang Du, Trịnh Tinh Tinh nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh, lấy ra điện thoại gửi một tin nhắn cho Boss: “Sếp ơi, dường như trưởng nhóm bị bệnh rồi, cả người đều không thoải mái cho lắm.”

Cho dù bây giờ màn đêm đã buông xuống thì văn phòng tổng giám đốc vẫn luôn bận rộn với âm thanh soạt soạt ký tài liệu.

Đột nhiên âm thanh tin nhắn vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch nơi đây.

Lục Huyền Lâm cầm điện thoại mở tin nhắn ra xem.

Trong khoảng thời gian này, một người hiếm khi xem tin nhắn như anh đã trở nên quen với việc để ý âm thanh báo tin nhắn đến, chỉ vì nội dung tin nhắn đều có liên quan đến một người phụ nữ.

Bị bệnh?

Tin nhắn này khiến Lục Huyền Lâm phải cau mày, nhìn lại thời gian lần nữa, gần tám giờ tối rồi, anh đặc biệt cho bộ phận tài liệu nghỉ phép một ngày, lúc này cô đến công ty làm gì chứ?

Chẳng lẽ cô không nhìn thấy tin nhắn anh để ở đầu giường sao.

Lại nghĩ đến sự điên cuồng của bản thân vào tối hôm trước, bỗng dưng anh lĩnh hội được điều gì, lẽ nào tối qua anh đã đòi hỏi cô nhiều quá khiến cơ thể cô không thể chịu nổi sao?

Bản hợp đồng mới xem được một nửa, Lục Huyền Lâm không có tâm trạng tiếp tục làm việc, cầm điện thoại lên nhấn vào số nội bộ công ty.

Sức khỏe của Lý Tang Du không thể có vấn đề, ông cụ Lục bị bệnh vẫn đang trông ngóng có cháu bế bồng.

Điện thoại trên bàn làm việc của Lý Tang Du reo lên, Trịnh Tinh Tinh trong biết rõ nên vội vàng chạy vào phòng nhận điện thoại.

“Lý Tang Du đâu?” Giọng nói trong điện thoại khá lớn khiến Trịnh Tinh Tinh phải đưa điện thoại ra xa.

“Trưởng nhóm đang ở đây.”

“Bảo cô ta mau lăn đến đây.”

“Vâng, vâng tổng giám đốc.” Đặt điện thoại xuống, Trịnh Tinh Tinh gọi lớn: “Trưởng nhóm, tổng giám đốc bảo cô lên gặp anh ấy.”

Lúc điện thoại reo lên, tất cả mọi người đều nhìn sang Trịnh Tinh Tinh, giọng nói trong điện thoại lớn như vậy, cô không cần truyền đạt lại cũng có thể nghe rõ.

“Trưởng nhóm, đừng sợ, tính khí của tổng giám đốc có chút nóng nảy, cô nhẫn nhịn một chút.”

Tính khí bạo lực của Lục Huyền Lâm thì ai cũng biết đến.

Ai bảo Lý Tang Du được tổng giám đốc để ý đến chứ?

Haiz, cô gái đáng thương!

Bây giờ cả phòng tài liệu đều đã chấp nhận chuyện của Lý Tang Du và tổng giám đốc, Lý Tang Du trong mắt bọn họ đã biến từ bạch liên hoa dựa hơi sếp thành bạch liên hoa bị tàn bạo bởi bạo chúa, như hình tượng của đứa trẻ ba tuổi bị chà đạp, thế nên tất nhiên sẽ có được sự đồng tình của mọi người.

Dưới ánh nhìn đồng cảm của mọi người, Lý Tang Du cảm thấy rất lúng túng, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi trêu chọc: “Tôi đi lên nhận hình phạt đây, mọi người quay trở về đi.”

Tất cả mọi người làm động tác mời với cô: “Anh dũng hi sinh vì chính nghĩa.”



Lý Tang Du đứng bên ngoài văn phòng gõ cửa ba lần, bên trong trước sau vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng cô chỉ có thể đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào đã trông thấy Lục Huyền Lâm trợn mắt phẫn nộ nhìn cô: “Tôi không lên tiếng thì cô sẽ tiếp tục gõ cửa phải không?”

“Tổng giám đốc, đây là công ty không phải ở nhà, không chú ý hình tượng thì không biết tôi lại bị đồn thành thế nào nữa đâu.” Lý Tang Du không e ngại nói ra những lời trong lòng mình.

Mặc dù những lời đồn đại này không phải do anh tạo nên, nhưng cũng là kết quả do anh ở sau lưng châm ngòi. Sau việc xảy ra với Thái Vũ Hàng và Nhã Kỳ, bây giờ cô làm việc gì cũng rất dè dặt, cẩn thận.

Lục Huyền Lâm khẽ cau mày, ý cô là nói anh ném đá giấu tay sao?

“Có việc gì sao?” Lý Tang Du không biết đã muộn thế này mà vị tổng giám đốc Lục này còn gọi cô đến rốt cuộc là có việc gì.

“Không có việc thì không thể gọi cô đến sao?”

Lý Tang Du ngẩn người, anh thế này là mang cô ra làm trò đùa mà!

Nếu đã không có việc gì cô cũng lười phải nói nhiều, đêm qua bị dày vò đến mức bây giờ vẫn chưa thể hồi phục lại sức khỏe.

Ngược lại Lục Huyền Lâm thì tinh lực dồi dào, cứ như người hôm qua không phải là anh vậy.

Lẽ nào đây là điểm khác biệt giữa phụ nữ và đàn ông sao?

Trông thấy sắc mặt của Lý Tang Du thật sự không được khỏe, Lục Huyền Lâm mới tốt bụng chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc: “Ngồi xuống!”

Lý Tang Du nghe lời ngồi xuống, đến bây giờ hai chân của cô vẫn còn uể oải.

“Rất hiếm khi cô có thể nghe lời như thế này.” Hôm nay Lục Huyền Lâm dường như đặc biệt thích nói chuyện với cô.

Lý Tang Du trợn mắt nhìn anh.

“Thái độ này của cô là như thế nào hả?”

“Thái độ của cấp trên và cấp dưới.”

“Ở đây chỉ có tôi và cô, có cần thiết phải giả vờ giả vịt không?”

“Tôi giả vờ còn không bằng anh đâu.”

“Cộp!” Lục Huyền Lâm đóng lại bản hợp đồng trong tay, cả người toát ra khí thế bức người.

Lý Tang Du nhịn không được phải lùi về sau, sợ bị vướng phải sự xui xẻo.

“Nói cho rõ ràng đi.”

Còn phải nói sao? Từng việc anh đã làm với cô, có việc nào không dồn cô vào đường cùng, trăm phần trăm là thái độ của tổng giám đốc đối với cấp dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.