"Tự ý xâm nhập trái phép nhà người khác!"
Lý Tang Du vừa mới đẩy cửa ra đã nghe được giọng Thái Vũ Hàng.
"Anh mở một khe cửa tức là đã mời tôi rồi." Lý Tang Du theo âm thanh nhìn lại, trước mặt cũng không có người đàn ông trần truồng nào, chỉ có một người đàn ông quấn khăn tắm.
Đã biết là anh ta sẽ không để trần cả người đi lại trong nhà mà, ván này cô thắng cược.
Nhưng mà...
"Chào cô!"
Đột nhiên có một giọng nữ ngọt ngào cất lên khiến Lý Tang Du ngẩn ra.
Một cô gái nhìn có vẻ còn khá nhỏ, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền đang ngồi trên sofa nhìn cô.
"À... Chào cô." Lý Tang Du vội đáp lại, nhìn sang Thái Vũ Hàng vẫn im lặng không lên tiếng.
Sao chỗ này còn có người khác mà anh ta cũng không nhắc trước một tiếng cho cô biết, cũng may cô chưa nói lời nào khác người, nếu không thì thật sự toi rồi.
"Ưhm... Tôi để vé máy bay lại đây, chuyện khác tôi sẽ nói cho anh qua mesenger, không quấy rối hai người nữa, tôi đi trước đây." Lý Tang Du vội vàng đặt vé máy bay xuống, quay người chuẩn bị ra về.
Bắt gặp chuyện tốt của người khác thật đúng là một chuyện lúng túng, thảo nào Thái Vũ Hàng mãi không chịu mở cửa.
Trong lòng Lý Tang Du ảo não không thôi, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
"Cô à, cô đừng đi, tôi về ngay đây, cô ở lại đi." Cô gái vừa nói vừa đứng lên.
Lý Tang Du nở nụ cười lúng túng: "Hai người nói chuyện đi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, về trước đây, tạm biệt!"
Cô cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của Thái Vũ Hàng, lỡ như người ta ghi món nợ này lên đầu cô thì cô không đền nổi đâu, về trước đi thì hơn.
Nhìn bóng dáng Lý Tang Du rời đi, Thái Vũ Hàng không nói gì, cũng không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
"Gì đây? Đây là điện thoại của chị gái kia sao?" Cô gái tinh mắt phát hiện chiếc điện thoại đặt trên vé máy bay.
Lý Tang Du vốn là chuẩn bị gọi điện thoại, nào ngờ Thái Vũ Hàng lại mở cửa, thế là cô thuận tay cầm cả vé máy bay và điện thoại trên một tay, lúc đặt vé máy bay xuống thì thả cả điện thoại xuống chỗ này.
Chủ yếu vẫn là bởi vì lúc đó cô đang hơi hoảng loạn.
Thái Vũ Hàng nhận lấy chiếc điện thoại trong tay cô gái, lật qua lật lại nhìn một lượt.
Sao cô lại dùng một chiếc điện thoại cùi thế này?
"Anh Vũ Hàng, có phải chị gái kia hơi hiểu lầm chúng ta rồi không? Em thấy chị ấy rất lúng túng." Cô gái nói, bản thân cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Cô nàng cảm thấy dáng vẻ lúng túng của Lý Tang Du lúc ấy rất buồn cười!
Thái Vũ Hàng không trả lời câu hỏi này mà lại xoay người chuẩn bị lên tầng thay quần áo: "Tư Kỳ, em lén lút chạy ra ngoài đúng không?"
Tư Kỳ dẩu môi: "Không phải đâu nhé, em đã gọi điện thoại cho ba mẹ rồi, báo là em tới chỗ anh chơi."
Thái Vũ Hàng dừng bước lại, quay đầu nhìn cô nàng: "Vừa rồi em cũng nghe thấy rồi đấy, thời gian tới anh sẽ rất bận, em mà muốn ở lại thì ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà chờ anh về."
"Ò."
"Ò cái gì mà ò? Đã nghe chưa hả?"
"Nghe rồi!"
Lúc này Thái Vũ Hàng mới lại tiếp tục đi lên tầng, chẳng bao lâu sau đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống.
"Anh định ra ngoài sao? Muốn đi tìm chị ấy sao?"
"Ừ." Thái Vũ Hàng lắc lắc chiếc điện thoại cũ rích trong tay: "Dù sao cũng phải trả cho người ta."
Tư Kỳ cắn môi, trơ mắt nhìn Thái Vũ Hàng rời đi.
...
Lúc đi ra khỏi nhà Thái Vũ Hàng thì trời đã lờ mờ, đã là chạng vạng. Lúc này đã qua giờ cao điểm tan làm, xe cộ đi lại trên đường quốc lộ cũng ít đi.
Nghĩ là đi thẳng về nhà, vì tiết kiệm tiền, Lý Tang Du định đi tới trạm xe buýt phía trước chờ xe buýt, thế là đi vào một ngõ nhỏ gần đó, ngõ này là đường tắt, đi tới trạm xe buýt chỉ mất mấy phút.
Ngõ nhỏ vắng ngắt không một bóng người, cũng không có đèn đường, dưới ánh sáng lờ mờ lúc này, trừ khi mặt đối mặt, nếu không thì đúng là chẳng thể nhìn rõ người đi lại trên đường.
"Cộc cộc cộc!"
Trong ngõ nhỏ chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của Lý Tang Du.
Nhưng mà không đúng, sao lại còn nghe thấy tiếng bước chân khác nữa?
Lý Tang Du nghi ngờ, dừng bước lại quay đầu nhìn, phía sau trống không, hoàn toàn không có người.
Cảm giác ớn lạnh truyền khắp người, Lý Tang Du hoảng loạn nuốt nước miếng một cái, cả người cứng ngắc tiếp tục đi về phía trước, lúc này cô rất để ý lắng nghe tiếng bước chân của mình.
"Cộc cộc cộc."
Sao vẫn nghe thấy hai loại tiếng bước chân?
Chẳng lẽ là gót giày bị lỏng?
Cô vừa cúi đầu xuống định xem giày của mình thì đột nhiên có một bàn tay to từ phía sau vươn tới, bịt miệng cô lại, một cánh tay khác thì siết cổ cô lại.
"Ưm..." Lý Tang Du ra sức vùng vẫy, hai tay khua loạn xạ, hai chân cũng đá lung tung.
Lúc này trong lòng Lý Tang Du vừa hận lại vừa sợ, sao mà mình hết lần này tới lần khác bày đặt đường lớn không đi cứ đi đường nhỏ thế này, không biết người này rốt cuộc là ai, đang định làm gì với cô?
Bắt cóc sao?
Cô có chỗ nào giống người có tiền?
Sức lực của đối phương rất lớn, cô giãy giụa vùng vẫy không có tác dụng gì, cũng nhờ vậy cô đoán được đối phương là một người đàn ông.
Đối phương vừa lôi vừa kéo đưa cô vào một góc chết trong ngõ cụt, ở đây còn tối tăm và vắng vẻ hơn, lại còn tản ra thứ mùi ẩm mốc khó chịu.
Đối phương cũng không để ý tới chuyện Lý Tang Du giãy giụa, móc băng dính trên người ra dán chặt miệng cô lại, sau đó lại móc ra một cuộn dây thừng, trói chặt từ trên xuống dưới người cô.
Mặc dù bây giờ đã mặt đối mặt, nhưng cô vẫn không thể nhìn rõ mặt đối phương.
Nhìn đối phương chuẩn bị đầy đủ mọi thứ như vậy, sự tuyệt vọng lan tràn trong lòng Lý Tang Du.
Đây là bắt cóc có kế hoạch trước!
Cô muốn chạy trốn còn khó hơn lên trời.
Tên bắt cóc khiêng Lý Tang Du trên vai đi ra khỏi ngõ nhỏ, bên ngoài ngõ có một chiếc xe bánh mì đang dừng sẵn.
Lý Tang Du bị vắt trên vai, miệng không thể kêu, tay không thể cử động, chỉ có hai chân không ngừng đá loạn xạ giữa không trung, nhưng có tác dụng gì không?
Chẳng có tác dụng gì cả.
Toi rồi, lần này toi thật rồi.
Lý Tang Du giãy giụa kiệt sức rồi chẳng thể làm gì khác ngoài yên lặng chảy nước mắt.
Tên bắt cóc đi tới trước chiếc xe bánh mì, mở cửa xe, nhét Lý Tang Du vào bên trong, đang chuẩn bị đóng cửa lại thì đã bị Lý Tang Du dồn sức đá một cú vào bộ phận quan trọng.
"Á!" Tên bắt cóc hét lớn một tiếng, tay che chỗ đó, ngã lăn ra đất.
Bây giờ mà không chạy thì còn đợi tới lúc nào?
Lý Tang Du xuống xe bằng tốc độ nhanh nhất từ thuở bình sinh, sau đó chạy trốn...
...
Thái Vũ Hàng lái xe ra khỏi tiểu khu, vừa quanh thì đột nhiên một người lao ra từ gần đó.
"Rít!" Anh ta phanh gấp.
Xe và người chỉ cách nhau một phân.
Ai lại mắt mù sang đường linh tinh như thế?
Thái Vũ Hàng đang định nổi cơn lôi đình, nhưng nhìn thấy người bên ngoài kính chắn gió thì không khỏi giật mình, ngay lập tức vội vàng xuống xe.
Người suýt nữa bị xe đâm phải chính là Lý Tang Du, lúc này miệng cô đang bị bịt kín, tay bị trói chặt, mắt ngập nước, đầu tóc rối bời, hai mắt hoảng hốt thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, lúc đang định sang đường lần nữa để tránh tên bắt cóc đang đuổi theo phía sau thì bị một cánh tay giữ chặt lại.
Hiện giờ Lý Tang Du như một con chim sợ cành cong, người nào đụng vào cô thì cô sợ người đó. Nếu như miệng không bị bịt kín thì chắc chắn sẽ hét lên thành tiếng.
"Là tôi!"
Giọng nói quen thuộc kéo đầu óc đang hốt ha hốt hoảng và ánh mắt của Lý Tang Du trở về, cô nhìn thấy Thái Vũ Hàng.
Không biết tại sao, lúc này nhìn thấy Thái Vũ Hàng cứ như thể nhìn thấy người thân, tất cả sự sợ hãi hoảng loạn trong lòng đều yên ắng trở lại.