“Tôi là người giúp việc, sao tôi biết cậu chủ đi đâu chứ, tối hôm qua cậu ấy đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về.” Giọng của dì Vương rất gay gắt, giống như Lý Tang Du thiếu nợ bà ta támmấy chục triệu vậy.
Lý Tang Du nhún vai, cũng không hỏi gì nữa mà lập tức ra ngoài.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng vẫn luôn làm chuyện của mình, chỉ cần Lục Huyền Lâm không tìm cô gây sự, cô tuyệt đối sẽ không hỏi đến chuyện của anh.
Hôm nay cô không mặc đồng phục công sở, mà mặc váy liền áo màu trắng.
Sau khi cô đến công ty cũng không đến bộ phận tài liệu mà đến bộ phận nhân sự, cô không đến làm việc mà cố ý tới xin nghỉ.
Cô còn chưa đến bộ phận nhân sự thì Triệu Nguyệt Sương đã chặn đường.
Tối hôm qua Triệu Nguyệt Sương không ngủ cả đêm, suy nghĩ các tình huống giữa thần tượng mình và Lý Tang Du. Sáng sớm hôm nay cô đến công ty muốn tìm Lý Tang Du hỏi rõ ràng.
Triệu Nguyệt Sương kéo Lý Tang Du đi vào một nơi vắng vẻ: “Tang Du, cô mau nói xem chuyện tối hôm qua là thế nào? Có phải cô và Thái Vũ Hàng ở bên nhau cả đêm đúng không?”
Đương nhiên chuyện này không thể thừa nhận.
“Sao có thể, tôi đến nhà của một người bạn chơi, tôi chỉ nói đùa với cô thôi.” Lý Tang Du mở to đôi mắt vô tội, không mang theo sự chột dạ.
“Sao lại không thể, đó là giọng của anh ấy, còn nói mình là Thái Vũ Hàng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cô lại không trả lời suốt đêm, tôi thật sự gấp muốn chết.”
Lý Tang Du đột nhiên hiểu rõ, sau khi Thái Vũ Hàng cầm điện thoại đi, không thoát khỏi Mesenger của cô mà còn nói chuyện với Triệu Nguyệt Sương.
Lúc đó cô không nghĩ tới chuyện này.
“Tang Du, đừng nghĩ tôi là fan cuồng, tôi chỉ nhất thời không kịp thích ứng, nếu cô và anh ấy thật sự ở bên nhau, tôi, tôi cũng sẽ không nói ra ngoài...” Triệu Nguyệt Sương uể oải, cô thích Thái Vũ Hàng nhiều năm như vậy, kết quả...
Lý Tang Du nhất thời cũng không biết nên nói gì: “Nguyệt Sương...”
“Cô nghe tôi nói hết đã, nếu cô và anh ấy thật sự ở bên nhau, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cô, nhưng tôi thích anh ấy nhiều năm như vậy, cô phải thường xuyên kể cho tôi nghe tình hình của anh ấy, tôi đã rất thỏa mãn rồi.” Triệu Nguyệt Sương càng nói càng thấp, trong mắt đầy thất vọng và cô đơn.
Haiz, đúng là fan trung thành!
Điều này làm cho Lý Tang Du càng thêm không đành lòng phá hỏng hy vọng trong lòng Triệu Nguyệt Sương.
“Cô nghĩ gì thế, người nói chuyện với cô là em trai của bạn tôi, cậu ta cũng là fan của Thái Vũ Hàng, luôn thích biến mình trở thành Thái Vũ Hàng, học cách nói chuyện của anh ta, giọng nói, dáng đi đường cũng bắt chước rất giống, nếu ai nghe thấy giọng nói của cậu ta thì sẽ cho rằng là Thái Vũ Hàng.”
Lời này làm cho Triệu Nguyệt Sương bán tín bán nghi: “Cô không gạt tôi chứ?”
“Tôi lừa cô làm gì? Có lợi cho tôi sao?”
Đúng là không có lợi.
Lý Tang Du nói hợp tình hợp lý, Triệu Nguyệt Sương đã tin chín mươi phần trăm.
Nghi vấn trong lòng được tháo bỏ, tâm trạng Triệu Nguyệt Sương rất tốt: “Cô mặc như vậy là không đi làm sao?”
“Ừm, hôm nay tôi đến xin nghỉ.”
“Vì sao cô muốn xin nghỉ, cho dù cô đến bộ phận nhân sự xin nghỉ, cũng vẫn được người đứng đầu bộ phận phê duyệt.”
Trương Ngọc?
Chỉ sợ chuyện này hơi khó khăn.
Nhưng có khó khăn cũng phải làm, hôm nay cô thật sự không có tâm trạng đi làm.
Quả thực, sau khi Lý Tang Du đi tới văn phòng của Trương Ngọc, cái giá của việc xin nghỉ là trừ tiền thưởng một tháng và tiền chuyên cần.
“Cô muốn đi đâu?” Triệu Nguyệt Sương thấy Lý Tang Du sắp đi thì vội vàng hỏi.
“Tôi...”
“Lý Tang Du! Cô đến đây!” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở bộ phận tài liệu.
Tất cả mọi người im như ve sầu mùa đông nhìn người tới, chỉ có Lý Tang Du không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Lục Huyền Lâm!
Lý Tang Du đi theo Lục Huyền Lâm tới cầu thang, không cần hỏi cũng biết anh tới hỏi tội.
“Tôi không gặp được cô ở nhà, chỉ có ở công ty mới có thể gặp cô.”
Lý Tang Du im lặng.
Đó là nhà của cô sao?
Không phải, chỉ là một nơi dừng chân.
“Tối hôm qua cô đi đâu vậy?”
“Lục Huyền Lâm, chúng ta là bình đẳng, tôi có tự do của mình, tôi đi đâu cũng không cần báo cáo với anh đúng không?”
“Hiện tại chúng ta là vợ chồng, tôi có nghĩa vụ biết tình hình của cô.”
Vợ chồng?
Hai từ này khiến Lý Tang Du cảm thấy rất buồn cười.
“Vợ chồng cũng cần có sự riêng tư, tôi không hỏi anh tối hôm qua đi đâu, vì thế anh cũng đừng hỏi tôi đi đâu.”
Cô không muốn giải thích, càng giải thích càng phiền phức.
Lục Huyền Lâm nhìn Lý Tang Du trẻ trung xinh đẹp như hoa trước mắt thì phát hiện cô có sự hấp dẫn trí mạng với đàn ông, mặc dù cô không trêu chọc người khác, người đó cũng sẽ bị hấp dẫn.
Đây là một chuyện làm cho anh khó chịu.
“Cô nói đi, tối hôm qua cô đi đâu?” Lục Huyền Lâm không không buông tha hỏi.
Lý Tang Du không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này nên trả lời: “Khách sạn!”
“Vì sao cô không ở nhà mà lại đến khách sạn? Cô có nhiều tiền lắm à?”
“Tôi thích!” Lý Tang Du nói xong thì xoay người đi.
Lục Huyền Lâm nắm tay cô lại: “Hôm nay cô mặc đồ như vậy là không đi làm sao?”
“Tôi vừa xin nghỉ xong, Tổng giámtổng giám đốc Lục, có thể buông tay không?”
Lúc này có hai nhân viên nữ đi lên cầu thang.
Bây giờ có rất nhiều người muốn giữ vóc dáng, dưới tình huống không có thời gian rèn luyện nên lựa chọn đi làm bằng cầu thang bộ, vừa rèn luyện sức khỏe vừa không chậm trễ công việc.
“Tổng, tổng giám đốc...”
“Tổng giám đốc... Xin chào!”
Hai người hoảng sợ đến mức nói chuyện cũng lắp bắp.
Bọn họ không ngờ có thể thấy được gian tình của ông chủ nhà mình và nhân viên, hậu quả thế nào đều phải xem tâm trạng của ông chủ.
Và Lý Tang Du có vui vẻ hay không.
Lục Huyền Lâm không có tâm trạng nói nhiều với bọn họ, anh xua tay ra hiệu cho bọn họ cút mau.
“Chúng, tôi đi trước...”
Hai người nói xong, còn lấy lòng nhìn thoáng qua Lý Tang Du.
Lý Tang Du chỉ cười cười.
Sao cô không biết suy nghĩ của bọn họ chứ, chỉ sợ cả công ty lại xuất hiện tin đồn mới.
Hiện tại trong lòng mọi biết biết rõ tin đồn của cô và Lục Huyền Lâm, bây giờ Lục Huyền Lâm luôn công khai tìm cô một cách không kiêng dè, cũng chỉ có thể biến lời đồn trở thành sự thật.
Ngay cả Thái Vũ Hàng cũng biết, có thể thấy được Lý Tang Du đã trở thành kẻ thứ ba thật sự!
“Tổng giám đốc, cậu Quách tới.” Thư ký A Minh đi tới.
Lý Tang Du nhân cơ hội này hất tay Lục Huyền Lâm ra rồi đi xuống lầu, chỉ cần có thể thoát khỏi anh, cô bằng lòng đi cầu thang bộ.
Lục Huyền Lâm không có cách nào khác nhìn cô rời đi, đột nhiên nhớ tới gì đó hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày mười tháng năm!”
Ngày mười!
Ngày này làm cho Lục Huyền Lâm nhíu mày.
Ngày chín tháng chín là ngày anh và Lý Uyển Khanh quyết định kết hôn, nhưng cuối cùng người đứng bên cạnh anh lại là Lý Tang Du.
Đối với anh mà nói, ngày này vừa là ngày kỷ niệm vừa là ngày xui xẻo.
Lý Tang Du cũng rất nhớ ngày này, mỗi năm cho dù cô đang làm gì, ở đâu cũng sẽ biến mất một ngày.
Bởi vì hôm nay cũng là ngày giỗ của Lâm Bách Thần.
Cô chưa bao giờ nhớ ngày kết hôn của bọn họ, nhưng nhất định sẽ nhớ rõ ngày giỗ của Lâm Bách Thần. Hôm nay cô kiên quyết xin nghỉ là vì đi phải thăm Lâm Bách Thần.
Cô đi thăm một người chết thì có ích gì?