Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 367: Chương 367: Một tư bác văn rất khác




Nhưng thật ra, Lục Nghiên Tịch thật sự không còn sức chống đỡ cơ thể của mình. Cả người vô cùng mềm nhũn, vì dường như căn bệnh này đang ăn mòn cơ thể cô một cách điên cuồng.

Sau khi xuống lầu, cô được anh dìu tới ngồi xuống ghế, nhìn Tư Bác Văn đi vào bếp.

Anh mở tủ lạnh, nhìn vào bên trong rồi lại quay đầu nhìn Lục Nghiên Tịch: “Cô muốn ăn gì? Có thịt bò, thịt ba chỉ, còn có cá, giò heo, cái gì cũng có.”

Tất cả đều có sẵn, để bồi bổ cho Lý Tang Du, trong tủ lạnh gần như chưa hề để trống.

“Thịt bò đi.” Lục Nghiên Tịch nói, sau đó lấy điện thoại ra nghịch.

Tư Bác Văn cũng bắt tay vào nấu nướng, anh đeo tạp dề, bận rộn trong bếp, mặt mày dịu đi, trông không hề giống một người cao ngạo không nhiễm khói lửa nhân gian mà lại càng giống người đàn ông của gia đình đang nấu bữa tối cho cô vợ đang bị bệnh của mình.

Vợ? Đột nhiên nảy ra suy nghĩ này khiến Lục Nghiên Tịch bật cười mỉa mai, kéo suy nghĩ của mình quay lại chiếc điện thoại. Cô quên mất mình và Tư Bác Văn đã ly hôn rồi. Hơn nữa, hai người cũng không còn cơ hội ở bên nhau nữa. Chuyện rõ mồn một, nhưng vẫn không nén nổi đau lòng.

Khoảng nửa tiếng sau, hai phần bít tết được bày lên bàn, còn có hai món xào. Tư Bác Văn bưng đồ lên, anh nhẹ nhàng giải thích lý do tại sao anh lại nấu nhiều như vậy: “Lát nữa nếu không muốn ăn bít tết thì ăn cơm.” Anh sợ Lục Nghiên Tịch ăn không no.

Thực tế anh đã quên sức ăn của cô.

“Được.” Lục Nghiên Tịch trả lời ngắn gọn, sau đó cầm dao nĩa, thấy vẻ bất thường của Tư Bác Văn, cô bỗng mỉm cười: “Anh sao thế? Sao đột nhiên lại tốt với tôi vậy?”

Anh đúng là khác trước một trời một vực khiến trái tim vốn đã bình tĩnh kia bỗng nhiên đập dữ dội trở lại.

“Chắc là muốn bù đắp cho cô thôi.” Đột nhiên Tư Bác Văn mỉm cười rạng rỡ.

Chính anh cũng không biết tại sao, hình như đây là nơi không có người quen, bỗng chốc không còn thù hận hay sự chán ghét nữa. Anh nhìn Lục Nghiên Tịch, tự dưng muốn đối tốt với cô… Không đúng, là Egan đã nhờ vả anh.

Lục Nghiên Tịch không nói tiếp, chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Tư Bác Văn cũng không đoán ra, bèn đi đổi đèn.

Ánh đèn mờ ảo, hai phần bít tết, hai người, một cái bàn, sau sự tĩnh mịch là bầu không khí lãng mạn.

Nhịp tim của Lục Nghiên Tịch càng đập nhanh hơn, bỗng dưng cô tỉnh táo nhìn bít tết trong tay, ánh mắt âm trầm: “Hôm nay Egan đưa tôi đi cắt tóc, còn đi hóng mát nữa.”

Một câu nói bỗng chốc phá hủy bầu không khí này, vẻ mặt Tư Bác Văn thay đổi: “Ừ.” Anh nhẹ nhàng đáp lại, anh nghĩ Lục Nghiên Tịch sẽ dừng chủ đề này, ai ngờ tự nhiên cô lại nói: “Egan đối xử với tôi rất tốt.”

“Cô vẫn nên nghĩ tới chuyện của Vương Ân trước đi, đừng cứ suốt ngày nghĩ tới mấy chuyện kia.” Tư Bác Văn lạnh lùng nói. Sau khi nhỏ giọng nói xong, chợt cảm thấy miếng thịt bò trong miệng không còn mùi vị gì cả, rồi cả ánh đèn ấm áp này nữa, lờ mà lờ mờ không rõ gì hết.

Anh đứng dậy đi bật đèn, lúc này mới lạnh lùng ăn miếng bít tết.

Anh giận rồi ư?

Lục Nghiên Tịch vừa nảy sinh suy nghĩ này thì lập tức đè lại, không phải chuyện cô muốn làm chính là khiến cho Tư Bác Văn tức giận hay sao?

Cô cười khổ, vừa muốn động dao thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Cô nhìn lướt qua, là đồn cảnh sát gọi tới. Trong lòng cô thoáng nghi ngờ, bây giờ đã hai giờ đêm, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Cô lập tức nghe máy: “Alo.”

“Cô Lục, phạm nhân nói muốn gặp cô, có chuyện quan trọng muốn báo với cô.” Cảnh sát nói với cô bằng giọng điệu khách sáo.

Có manh mối rồi! Trên mặt Lục Nghiên Tịch thoáng kích động, nói ngay: “Được, tôi lập tức qua đó ngay.” Cô cúp máy xong, định đi lên lầu.

Nghỉ ngơi lâu như vậy, cơ thể cũng hồi phục được một ít sức lực, nhưng dù cô có lòng thì không có sức để thực hiện.

Tư Bác Văn đứng dậy, bế cô đi lên lầu: “Tôi đi với cô.”

Lục Nghiên Tịch biết tình trạng sức khỏe của mình nên không từ chối.

Sau khi thay đồ xong, hai người lái xe tới trước đồn cảnh sát.

Khi họ vào trong thì có cảnh sát đang chờ. Đêm hôm khuya khoắt, họ đều đang ngáp ngắn ngáp dài, sau khi đưa người tới phòng thẩm vấn, họ ngồi lên ghế bên cạnh, bắt đầu mơ màng muốn ngủ.

Mới hai ngày không gặp, Lục Nghiên Tịch nhìn người đàn ông trước mặt, suýt nữa cô đã không nhận ra.

Lần trước gã còn ngồi ngay ngắn trước mặt, lần này cả người gã đều bị thương, vẫn mặc bộ đồ trong bệnh viện. Trên tay có vết bầm tím lớn nhỏ, mũi vẫn còn dán băng gạc, trán bị quấn mấy vòng… Dáng vẻ này, rốt cuộc bị người ta đánh thê thảm đến mức nào chứ?

“Anh đã trải qua chuyện gì thế?” Lục Nghiên Tịch khẽ hỏi han, cô có chút không đành khi nhìn thấy dáng vẻ gã như vậy.

Người đàn ông như bị khơi lại chuyện đau lòng, ánh mắt lộ vẻ oán hận, nghiến răng nghiến lợi: “Đều là chuyện tốt do Vương Ân gây ra cả. Gã có người trong nhà tù, biết lần trước tôi đã nói vị trí của gã cho cô nghe nên ngày nào cũng có người đánh đập tôi, muốn đánh chết tôi.”

Mới hai ngày thôi mà hầu như phần lớn thời gian gã đều ở trong bệnh viện. Nhưng ngay cả ở bệnh viện mà gã cũng không tránh khỏi một trận đòn tàn nhẫn. Gã thật sự không chịu nổi nữa, cho nên trước khi họ đánh mình tiếp, gã bèn tới tìm Lục Nghiên Tịch.

“Anh muốn nói gì với tôi?” Lục Nghiên Tịch không tiếp lời của gã mà dò hỏi gã ta, nhìn gã ta với ánh mắt sắc bén.

Gã đờ người, lập tức chau mày, chần chừ một lúc mới nói: “Tôi muốn ra ngoài, chỉ cần cô làm chứng rồi sử dụng một chút quan hệ thôi. Sau khi tôi ra ngoài thì sẽ dẫn mấy người đi tìm gã ta.”

Điều mà gã cần, thật ra chính là được thả ra.

“Anh cho rằng sau khi quyết định tìm tới tôi thì anh vẫn còn sự lựa chọn nào khác ư?” Lục Nghiên Tịch thong thả nói, không hề có vẻ vội vàng. Cô ngồi dịch ra sau một chút, đợi người đàn ông trả lời.

Quả thật, gã đã không còn sự lựa chọn nào khác, cho nên mới chọn cách nói cho Lục Nghiên Tịch biết. Gã trở lại nhà tù, bất kể có nói hay không thì đám người kia đều sẽ không tin, mà sẽ chỉ nhận được những trận đòn càng tàn nhẫn hơn.

“Tôi cho anh cơ hội để nói, cũng cho anh cơ hội bỏ trốn. Đưa anh ra ngoài cũng không vấn đề gì, nhưng trước hết tôi phải bắt được Vương Ân. Nếu không người nhà của anh…” Lục Nghiên Tịch tin, không cần cô nói rõ, người đàn ông này cũng hiểu.

Gã gật đầu: “Được, đổi lại hôm nay hai người phải nghĩ cách đưa tôi ra ngoài. Tôi có thể nói cho hai người nghe, Vương Ân đang ở khu Starbucks, gã ta vẫn luôn ở đó.” Nói xong, người đàn ông lập tức ngậm miệng: “Nếu các người muốn bắt gã ta thì chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ thôi. Nếu hai người không quay lại thì đừng hòng tóm được tên đó.”

“Tự tin thế cơ à?” Lục Nghiên Tịch nhìn người đàn ông thề thốt sắt son, đột nhiên thấp giọng nói, như thể đang nói chuyện với Tư Bác Văn thôi, chứ không phải đang nói với gã.

Nhưng gã có thể nghe rõ, lập tức thay đổi nét mặt, quay đầu lại cười khẩy, nói: “Đừng coi thường Vương Ân, gã ta có thể chạy tới Los Angeles, lăn lộn ở bên này như vậy thì cũng không phải dạng tôm tép không có bản lĩnh.” Nếu không, gã cũng chẳng đi theo làm việc cho Vương Ân, Vương Ân cũng không thể chỉ thị người trong tù ra tay với gã.

“Có lẽ thế.” Lục Nghiên Tịch cũng không nói tin gã hay không.

Người đàn ông ngây ngốc trở về nhà giam.

Lục Nghiên Tịch làm đúng theo hứa hẹn của mình, nhờ Tư Bác Văn đưa gã ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.