Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 26: Chương 26: Mục tiêu công kích




Coi như cô tránh được vật lớn nhưng vẫn bị vật nhỏ đập trúng.

"Bộp!" Góc của một tấm bảng hiệu dài bằng cánh tay đập trúng trán của cô. Cô hơi choáng váng, sau đó cảm giác có chất lỏng ấm nóng chảy xuống, che khuất tầm mắt của cô.

Cô không quan tâm, giơ tay lau vết máu trên mắt, lại nói chuyện khiêm tốn bước vào hậu trường, để lại sau lưng những tiếng chửi rủa.

"Công ty nát gì vậy, mời không nổi thì đừng truyền tin tức ra, lãng phí thời gian của tôi."

"Tôi muốn vạch trần các người, để các người lên hot search, dám lừa gạt fan hâm mộ."

"Nhóm trưởng, mau lau đi." Ở hậu trường, Triệu Nguyệt Sương vừa nhìn thấy trán Lý Tang Du đầy máu, vội vàng đưa khăn tay lên.

Lý Tang Du vừa lau vết máu vừa căn dặn: "Rút sân khấu đi, bọn họ sẽ không tới đâu."

Nhiệm vụ lần này từ đầu đến cuối đã không thể hoàn thành, những gì cô nên làm đều đã làm, đã cố gắng hết sức rồi.

"Ai nói sẽ không tới?"

Giọng nói này xa lạ với Triệu Nguyệt Sương nhưng lại không xa lạ đối với Lý Tang Du.

Cô lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Thái Vũ Hàng.

"Anh..."

"Tôi cái gì mà tôi, tôi không nói đến, cũng không nói không đến." Thái Vũ Hàng lộ ra vẻ mặt trêu chọc.

Chơi chữ sao?

Muốn tới thì tới sớm đi, còn hại cô bị thương.

"Mộ Nhã Kỳ đâu?"

Thái Vũ Hàng không trả lời vấn đề này mà nhìn Triệu Nguyệt Sương đang choáng váng vì quá kinh ngạc và vui mừng, nói: "Các cô để tôi lên sân khấu kiểu này à?"

Lúc này, trên đó hoàn toàn bừa bộn.

"Tôi, tôi sẽ lập tức phái người dọn sạch ngay." Triệu Nguyệt Sương cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới xử lý.

"Sao vậy? Cô không cám ơn tôi à?"

Cảm ơn?

Lý Tang Du hé môi, lộ ra hàm răng.

"Thôi được rồi, nụ cười này của cô thật khó coi."

Lúc này, cô làm gì còn tâm trạng nào cười được nữa, vô duyên vô cớ chịu khổ lâu như vậy, còn bị thương, ai cười nổi chứ?

Thái Vũ Hàng nhíu mày, lấy tay quạt không khí trước mũi: "Trên người cô có mùi gì vậy, thật khó ngửi."

"Đây là món quà do fan hâm mộ của các anh tặng cho tôi đấy."

Lý Tang Du phủi các loại mảnh vụn và vết bẩn trên người. Cả người mình quả thật chật vật, bẩn thỉu tới mức ngay cả mình cũng thấy không thoải mái. Chiếc áo sơ mi vốn màu trắng đã bị nhuộm thành một màu loang lổ.

Thái Vũ Hàng nhìn Lý Tang Du trước mặt với ẩn ý sâu xa.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Triệu Nguyệt Sương đã dọn dẹp sạch sẽ sân khấu, bước xuống mời Thái Vũ Hàng đi lên.

Người nổi tiếng đúng là người nổi tiếng. Đám fan hâm mộ vừa rồi còn đang nổi giận, mới nhìn thấy Thái Vũ Hàng lên sân khấu, những tiếng mắng chửi tức giận đã lập tức chuyển thành tiếng hò hét sôi động.

Nhìn Thái Vũ Hàng đứng ở trên sân khấu với hình tượng một anh trai ấm áp, hoàn toàn là hai gương mặt khác nhau.

Lý Tang Du nhìn đám fan hâm mộ kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Điên cuồng!

"Cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi!" Lý Tang Du thở hắt ra một hơi.

"Nhóm trưởng, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, đi thôi, sẽ có người khác tiếp quản chỗ này."

"Mộ Nhã Kỳ còn chưa tới, cô ta..."

"Cô ta cũng tới rồi, đang trang điểm ở phía sau sân khấu."

"Vậy chẳng phải tôi càng nên đi gặp sao?"

"Cô... vẫn đừng nên đi nữa." Ánh mắt Triệu Nguyệt Sương có phần né tránh.

"Tại sao?"

Triệu Nguyệt Sương cắn môi không nói gì.

"Cô có gì cứ nói đi, làm gì mà ấp a ấp úng thế?"

"Thật ra... Sau khi cô lên sân khấu, Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ đều đã đến. Tôi muốn đi lên bảo cô nhưng Trương Ngọc không cho tôi lên."

"Trương Ngọc? Tại sao?"

Trương Ngọc chính là người thay thế vị trí của Lý Tang Du trong lúc cô mang thai. Bây giờ cô quay lại, cô ta tất nhiên bị giáng chức, trong lòng không phục mới có thể dùng việc công báo thù riêng.

Bây giờ, mọi người trong công ty chia làm hai phái, một phái là thái độ trung lập, một phái rõ ràng muốn xem kịch, còn âm thầm đạp thêm một phát. Trương Ngọc chính là phái muốn xem kịch vui kia.

"Cô ta nói tổng giám đốc rất tức giận về cô nên cố ý không cho chúng tôi đi giải vây cho cô. Tôi hỏi vì sao, cô ta nói là cô đội nón xanh cho tổng giám đốc, cho nên muốn dạy cô một bài học."

"Cái gì? Lẽ nào lại như vậy?" Lý Tang Du nghe xong thì tức sôi máu.

Cô tận tâm tận lực làm việc cho công ty, ai ngờ từ trên xuống dưới đều đang muốn nhìn thấy cô xấu mặt.

Bởi vì cô đi cả đêm không về, Lục Huyền Lâm lại trả đũa cô như vậy sao?

Quả thực là gã đàn ông cặn bã!

Lý Tang Du càng nghĩ lại càng tức, đi thẳng vào phòng hóa trang.

"Anh Lục, tối nay anh nhất định phải chờ em đấy. Em còn cố ý mang theo quà cho ông nội Lục."

Anh Lục?

Mộ Nhã Kỳ quen biết với Lục Huyền Lâm sao?

Tại sao lúc cô không tìm thấy Nhã Kỳ, Lục Huyền Lâm cũng không nói là có quen biết?

Rõ ràng là cố ý chỉnh cô.

Vì chỉnh cô, khiến cô mất mặt mà lấy danh dự cùng lợi ích của công ty ra đặt cược, có phải Lý Tang Du cô nên cảm thấy rất vinh hạnh hay không?

Máu nóng dồn lên não, ngực nghẹn lại, cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Mộ Nhã Kỳ cầm cốc giấy trên bàn trang điểm lên, đang chuẩn bị uống nước thì nghiêng tay, cốc nước rơi xuống đất, nước bắn tung tóe, giọt nước rơi vào trên làn váy rồi lăn xuống đất, không để lại chút dấu vết gì.

Mộ Nhã Kỳ đang mặc một chiếc váy lụa màu xanh lam, ánh đèn phản chiếu vào chất lụa sáng bóng tạo thành từng gợn sóng, khiến cả người trông rất tao nhã điềm đạm.

"Ôi, váy của em..." Mộ Nhã Kỳ cố ý cao giọng thét lên một tiếng, lại không rõ cố ý hay vô tình nhìn Lý Tang Du đứng ở cửa.

So với dáng vẻ chật vật của Lý Tang Du bây giờ, quả thực là một trời một vực.

"Lý Tang Du!" Lục Huyền Lâm chỉ tay về phía cô: "Cô tìm cái khăn tới lau váy cho cô Nhã Kỳ."

Lục Huyền Lâm lên tiếng, làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Kiểu già mồm thế này, người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu.

Mộ Nhã Kỳ không phải là đèn đã cạn dầu, danh tiếng lớn, càng được cưng chiều lại càng thêm kiêu căng.

Lý Tang Du thậm chí không hề chớp mắt, vẻ mặt cũng không thay đổi.

"Để tôi làm cho." Triệu Nguyệt Sương không nhìn được nữa.

Nói thế nào thì Lý Tang Du cũng là một nhóm trưởng. Muốn nhóm trưởng lau váy cho người ta, quá lừa người. Cô ấy chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ, lau thì lau, cũng không có chuyện gì lớn.

"Tôi bảo cô sao?" Giọng điệu Lục Huyền Lâm lạnh như băng.

Lý Tang Du kéo Triệu Nguyệt Sương lại.

"Tranh thủ thời gian đi, sắp đến giờ rồi. Nếu tôi ra sân khấu muộn, tôi cũng không gánh chịu nổi hậu quả đó đâu." Mộ Nhã Kỳ nói xong còn cố ý nhìn thời gian trên điện thoại di động.

Lý Tang Du đi về phía Mộ Nhã Kỳ với vẻ mặt thản nhiên.

Cô biết anh cố ý, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều cố ý, sao cô còn phải tức giận chứ?

Trương Ngọc ở bên cạnh ngồi xổm xuống, lặng lẽ kéo một sợi dây điện bên cạnh.

"Bịch!" Lý Tang Du bị vấp chân ngã xuống đất.

Từ đầu gối truyền đến cám giác đâm thấu tim.

"Ha ha ha ha..."

Xung quanh đều là những tiếng cười to.

Chỉ có mắt Triệu Nguyệt Sương đỏ hoe, thiếu chút rơi nước mắt. Cô ấy vừa định tới đỡ Lý Tang Du, lại bị ánh mắt của cô ngăn lại.

Lúc này, ai giúp cô, người đó sẽ gặp xui xẻo. Cô không muốn để cho Triệu Nguyệt Sương trở thành mục tiêu công kích giống như cô.

Cô đứng lên, nhìn thoáng qua đầu gối bị trầy da, lộ ra một mảng thịt đỏ thoạt nhìn còn rất lớn.

Lục Huyền Lâm cũng nhìn thấy. Anh nhíu mày, kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng anh đã ra lệnh, nếu rút lại thì có vẻ không thỏa đáng lắm, anh đành phải dời mắt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.

Lý Tang Du từ dưới đất bò dậy, cả người dính đầy bụi, quần áo càng bẩn hơn, trên tay, trên đùi đều là bụi bẩn.

Cô giơ hai tay ra, thản nhiên nói: "Cô Nhã Kỳ, nếu cô không ngại, tôi sẽ lau váy cho cô bây giờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.