Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 353: Chương 353: Rời khỏi phong thành




“Cảm ơn anh nha, lại làm phiền anh nữa rồi.” Sau khi Mộ Bảo Vinh quen biết cô đã giúp đỡ cô bao nhiêu chuyện, trong lòng Lục Nghiên Tịch đã coi anh ấy là bạn, cũng thấy tự nhiên hơn nhiều.

Mộ Bảo Vinh cười cười ý bảo không sao, sau đấy lập tức đứng lên, thấy trán Lục Nghiên Tịch đổ mồ hôi mịn, anh ấy nhẹ giọng hỏi: “Đừng lao lực như vậy, phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày nào cô cũng chạy đi chạy lại…”

“Không sao, tôi chuẩn bị đi Los Angeles rồi.” Lục Nghiên Tịch nhìn Lý Tang Du nằm trên giường, trên mặt hiện ý cười.

Tới Los Angeles là có thể có hi vọng, cô cũng có thể buông bỏ khúc mắc trong lòng. Bất kể có thành công hay không thì cô cũng phải thử.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Mộ Bảo Vinh hoang mang: “Los Angeles á?” Anh ấy cao giọng, sau lại phát hiện mình quá kinh ngạc, đành đẩy gọng kính che đi sự xấu hổ.

Lục Nghiên Tịch không để ý đến sự bất thường của anh ấy, đi đến bên cạnh Lý Tang Du, cầm tay Lý Tang Du trong lòng bàn tay mình: “Mẹ, chúng ta đi Los Angeles thôi. Con biết mẹ không muốn trở lại nơi đau lòng đó. Con xin lỗi, con tự ý quyết định đưa mẹ đi…”

Mộ Bảo Vinh thấy cô đắm chìm trong tình cảm của bản thân đành yên lặng rời khỏi phòng bệnh, cho Lục Nghiên Tịch và mẹ cô một chút không gian riêng.

Nói đi Los Angeles là đi thật, vốn dĩ đã chuẩn bị xong hết, hôm sau là đi ngay được rồi.

Lục Nghiên Tịch chỉ nói cho một mình Chu Nhã Khiết biết, để Chu Nhã Khiết và Hoắc Vũ Khải đưa cô và Lý Tang Du đến sân bay tư nhân, mang theo một bác sĩ gia đình, chỉ có ba người như vậy.

Sau khi đến sân bay, nhân viên công tác hỗ trợ đưa người vào trong máy bay tư nhân. Lục Nghiên Tịch ở một bên phụ, sau khi xong việc, cô ngồi trên ghế thở phào: “Phù, hai người về trước đi, còn lại cứ để em làm là được.”

Cô hít sâu vài lần để bản thân bình tĩnh lại.

Hoắc Vũ Khải vẫn thấy hơi lo lắng, nhưng vì sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, anh ta nói với anh cả muốn dùng máy bay tư nhân nên anh ta phải ở lại công ty, đi theo học tập anh cả, không thể theo cô được.

“Tự em cẩn thận chút nhé, chờ anh làm xong việc sẽ qua ngay.” Hoắc Vũ Khải chậm rãi nói, nhìn Lục Nghiên Tịch, vẫn thấy lo lắng không yên: “Anh đã liên lạc bạn bè bên kia hỗ trợ chăm sóc hai người rồi. Sau khi hai người qua đó anh ta sẽ ra đón.”

Hoắc Vũ Khải cứ như mẹ già, chuyện gì cũng phải nhắc một lần, cuối cùng sợ Lục Nghiên Tịch không nhớ nên cứ lặp đi lặp lại mãi.

Chu Nhã Khiết nghe không nổi nữa, ngắt lời Hoắc Vũ Khải: “Thôi được rồi, đừng lo nữa. Cô ấy cũng đã hai mươi mấy tuổi, không phải trẻ con, có thể tự chăm sóc bản thân được. Chúng ta cứ ở nhà chờ tin tốt của cô ấy là được rồi.” Cô ấy nở một nụ cười tự tin, giúp Lục Nghiên Tịch thắt dây an toàn xong thì mỉm cười.

Cô ấy nhìn về phía Lý Tang Du: “Dì, Nghiên Tịch, hai người thuận buồm xuôi gió nha.”

Đã đến giờ, hai người phải xuống máy bay.

Nhìn máy bay chậm rãi bay cao bay xa, bọn họ mới xoay người trở về công việc của mình.

Ở bên kia, chiều hôm đó Tư Bác Văn mới biết tin Lục Nghiên Tịch đi Los Angeles, tin này quá đột ngột, chỉ mới một thời gian ngắn mà cô đã đi Los Angeles khiến anh không kịp trở tay.

“Hiện tại đã đến chưa?’ Anh nhẹ giọng hỏi, nhìn người đàn ông đang báo cáo.

“Tính thời gian thì chắc 9 giờ tối mới đến.” Người đàn ông nói chi tiết.

“Ừ, đặt giúp tôi vé máy bay sáng mai.” Tư Bác Văn nói xong thì tiếp tục vùi đầu vào làm việc, anh cần thời gian để bàn giao công việc.

Bận bịu đến tận nửa đêm, anh mới mỏi mệt về đến nhà. Vừa đẩy cửa ra đã thấy Ngụy Như Mai ngồi trên sô pha.

Nghe thấy tiếng động, cô ta giật mình quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Anh muốn đi Los Angeles sao?” Khuôn mặt đáng thương của cô ta đã lã chã nước mắt.

Tư Bác Văn sửng sốt, nhẹ nhàng nâng tay lau khóe mắt cho cô ta: “Anh cũng không còn cách nào, em biết tính ba anh mà, ông ấy bắt anh đi.”

“Không phải anh đã ly hôn với cô ta sao? Sao không nói với ba anh? Bác Văn, em sợ lắm, em sợ anh đi xong về sẽ không cần em nữa. Em đã bỏ lỡ anh một lần rồi, không muốn có lần thứ hai đâu. Anh đừng đi có được không?” Tay Ngụy Như Mai ôm chặt thắt lưng anh, đầu dựa vào ngực anh, cơ thể cô ta vì sợ mà run nhẹ.

Cơ thể Tư Bác Văn cứng ngắc, bỗng chốc không biết nên từ chối thế nào. Bây giờ anh cũng không rõ tình cảm của mình đối với Ngụy Như Mai. Nhưng rồi điện thoại của Tư Đông Phúc lại đúng lúc reo lên.

“Con đang ở đâu?” Giọng Tư Đông Phúc vừa lạnh vừa trầm.

“Ở nhà ạ.” Tư Bác Văn nuốt nước bọt trả lời.

Ngụy Như Mai hoàn toàn cảm giác được phản ứng cơ thể của anh. Tuy Tư Bác Văn mạnh mẽ nhưng đối với ba anh lại là ngoại lệ, giống như trở thành đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Thấy anh như thế, sự hoài nghi trong lòng Ngụy Như Mai vơi đi không ít.

“Con còn ở nhà làm gì nữa? Ba nghe bác sĩ nói Nghiên Tịch đã xuất viện đi Los Angeles rồi, còn con? Ba bảo con đi với nó, sao con còn ở nhà?” Tư Đông Phúc trực tiếp quát lên: “Mau đi nhanh, Tư Thị với Lục Thị để ba quản lý.”

Ông ta trực tiếp hạ lệnh cấm cãi, lạch cạch cúp điện thoại.

Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, sắc mặt Ngụy Như Mai rất khó coi, hiện tại xem ra Tư Bác Văn không đi không được rồi: “Bác Văn, em đi với anh được không?”

Tư Bác Văn sửng sốt, thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ta, lạnh lùng nói: “Anh chi đi mấy ngày thôi, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ về, chuyện bên này còn cần anh để ý, nếu em cũng theo thì ai sẽ làm đây?”

Nghĩ đến cơ hội kia, Tư Bác Văn bắt đầu có chút muốn dừng lại.

Ngụy Như Mai như nghe thấy hi vọng, đáy mắt sáng rực lên. Kỳ lạ là không quấn lấy Tư Bác Văn đòi đi Los Angeles nữa mà lùi về sau: “Em chuẩn bị nước tắm cho anh nhé.”

Dứt lời, cô ta bước lên lầu.

Tư Bác Văn nhìn thoáng lên trên, sau đó quay sang nhìn dì Lý nãy giờ vẫn đứng bên cạnh: “Đồ đạc đã thu xếp xong chưa?”

“Đã thu xếp xong cả rồi. Cậu chủ, tôi vẫn hy vọng cậu đón mợ chủ về, cô Ngụy này…” Dì Lý biết mình không nên nói như thế. Nhưng càng ở chung lâu, bà ấy càng cảm thấy Ngụy Như Mai là người hai mặt, đã sớm không còn là Ngụy Như Mai yếu đuối lương thiện như trước kia nữa rồi.

“Đó không phải là chuyện của dì.” Tư Bác Văn nói một câu, nhắc dì Lý biết rõ thân phận của mình xong, trên lầu truyền đến tiếng cười khẽ của Ngụy Như Mai.

“Bác Văn, nước xong rồi.”

Tư Bác Văn ánh mắt nhìn dì Lý rồi lập tức lên lầu, lúc đẩy cửa phòng ra, anh sửng sốt.

Trên mặt đất với trên bàn bày đầy nến, cả căn phòng đều dựa vào ánh nến vàng cam mà sáng lên, cửa phòng tắm chậm rãi mở ra, Ngụy Như Mai mặc áo choàng tắm chậm rãi đi đến.

“Bác Văn.” Cô ta nhẹ nhàng gọi tên anh, chân trần giẫm lên cánh hoa hồng đỏ, từng bước đến gần Tư Bác Văn, áo choàng tắm trên người đột nhiên rơi xuống mắt cá chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.