Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 124: Chương 124: Số phận hẩm hiu




Bên ngoài phòng bệnh VIP, bác sĩ mặc áo blouse trắng đang trách mắng Thái Vũ Hàng che kín cả khuôn mặt: “Bệnh nhân đang sốt mà còn đi ra ngoài? Vì sao không nghỉ ngơi trong bệnh viện? Bởi vì sốt cao dẫn tới biến chứng khác nên mới đột nhiên nghiêm trọng như vậy.”

“Hiện tại cô ấy không sao chứ?” Thái Vũ Hàng lo lắng hỏi, anh ta không hiểu biến chứng là gì, chỉ biết lần này tình huống của Lý Tang Du rất nghiêm trọng.

“Coi như đưa tới kịp thời, bây giờ đã không sao, sau này chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, điều dưỡng tốt là được.”

“Vâng vâng, tôi nhớ kỹ rồi.”

“Mặt khác tử cung của bệnh nhân đang nhiễm trùng nghiêm trọng, sau khi cô ấy sinh non thì hai người có làm không?”

Thái Vũ Hàng không biết trả lời thế nào, nói không có, anh ta cũng không tin.

Lý Tang Du mê người như vậy, đàn ông sẽ không nhịn được, cho nên anh ta chỉ đành gánh tiếng xấu này: “Từng có!”

“Người trẻ tuổi các cậu không đúng rồi, không quý trọng vợ của mình sao? Lúc này vừa sinh non đã làm chuyện phòng the rất dễ gây nhiễm trùng, nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến không mang thai được. Lần này cô ấy sốt cao không giảm cũng có bởi vì nguyên nhân này, sau này phải kiềm chế một chút, đừng kích động như vậy biết không?” Bác sĩ nói nói.

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!” Lúc này Thái Vũ Hàng chỉ có thể gật đầu, trong lòng sớm đã mắng Lục Huyền Lâm trăm ngàn lần.

Bác sĩ thấy anh ta nghe lời như vậy, sau đó nói một số lưu ý cho Lý Tang Du mới rời đi.

Thái Vũ Hàng thở dài, nhìn cửa phòng bệnh đến sững sờ.

Nếu là anh ta thì chỉ sợ cũng sẽ không nhịn được kích động, lần này mặc dù anh ta chịu oan ức cũng là lời nhắc nhở cho anh ta.

Sau khi anh ta điều chỉnh tâm trạng thì đi vào phòng bệnh.

Lúc này Lý Tang Du nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, cả người đầy yếu ớt.

Thái Vũ Hàng nhìn cô như vậy thì mới phát hiện cả đêm nay tinh thần của cô không tốt, sắc mặt cũng không tốt, sắc mặt và đôi môi trắng bệch.

Trong lòng đầy áy náy, Thái Vũ Hàng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh giường nhìn cô ngủ say, lơ đãng phát hiện trên cổ của cô có vết bầm tím.

Trong lòng anh ta lộp bộp, nhìn về phía cổ tay của cô, nhẹ nhàng vén ông tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn đầy bầm tím.

Anh ta là đàn ông, vừa nhìn đã biết lý do.

Trong lòng thở dài một tiếng, vừa nhìn về phía khuôn mặt của cô, tự lẩm bẩm nói: “Vì tiền mà sống khổ cực như vậy, có đáng không?”

Trong phòng bệnh yên tĩnh.

Lúc này Thái Vũ Hàng mới nhớ tới điện thoại vẫn luôn tắt máy, anh ta vừa mở ra thì tiếng chuông thông báo vang lên. Anh ta sợ ảnh hưởng đến Lý Tang Du nên cầm điện thoại đi ra phòng bệnh.

Thái Vũ Hàng nhìn người gọi tới, dãy số giống nhau gọi đến mấy chục lần, anh ta ở bên cạnh Lý Tang Du nên luôn tắt máy, lúc này anh ta vừa khởi động điện thoại thì tất cả thông báo lập tức hiện ra.

“Anh đang ở đâu?” Điện thoại vừa được kết nối thì giọng của người đại diện Tiền Nhất Triết truyền tới.

“Bệnh viện!”

“Không phải anh ghét nhất là bệnh viện sao?”

Thái Vũ Hàng sắp chết cũng sẽ không vào bệnh viện, vì sao đột nhiên ở trong bệnh viện, Tiền Nhất Triết có thể không khiếp sợ sao?

“Ở với một người bạn!”

“Anh đúng là điên rồi, bạn bè gì có thể làm cho anh tình nguyện làm trái lời hứa chứ?” Tiền Nhất Triết tìm Thái Vũ Hàng khắp nơi, gấp gáp giống như kiến bò trên chảo nóng, không biết gọi bao nhiêu cuộc điện thoại mới tìm được người.

Thái Vũ Hàng cũng không trả lời, để Tiền Nhất Triết trút giận. Anh ta biết Tiền Nhất Triết tìm mình đến mức điên rồi, không để Tiền Nhất Triết trút giận một chút, chỉ sợ tích tụ cơn giận cũng không tốt.

Thái Vũ Hàng chờ đối phương trút giận xong thì không mặn không nhạt nói: “Cúp đây!”

“Này này này.....”

Thái Vũ Hàng cúp máy xong thì xoay người đi vào phòng bệnh, một tin nhắn gửi đến.

Anh ta mở ra xem: Vũ Hàng, kiếp sau tôi tuyệt đối không làm người đại diện của anh nữa!

Thái Vũ Hàng trả lời lại: Tôi sẽ làm người đại diện của anh!

Anh ta có thể tưởng tượng được khuôn mặt của Tiền Nhất Triết đen thế nào, hai người vừa là bạn bè vừa là đồng nghiệp với nhau nhiều năm, nhiều khi Tiền Nhất Triết bao dung anh ta tùy hứng, anh ta đều ghi nhớ trong lòng.

Anh ta gửi tin nhắn xong thì đi vào phòng bệnh.

Lý Tang Du vẫn chưa tỉnh lại, dáng vẻ ngủ rất xinh đẹp.

Anh ta rất thích nhìn đôi mắt trong veo của cô, lần nào cũng không nhịn được đắm chìm vào đó.

Anh ta chạy trốn khỏi tay của tử thần sống lại vẫn không chống lại sức hấp dẫn của cô.

Haiz!

Anh ta thở dài một tiếng, dùng tăm bông nhúng nước nhẹ nhàng bôi lên đôi môi khô nứt của cô.

Môi của Lý Tang Du rất đẹp.

Thái Vũ Hàng không nhịn được cúi đầu xuống, từ từ hôn lên đôi môi mê người kia.

Anh không muốn quấy rầy cô, muốn cô ngủ thêm một lát.

Anh tình nguyện xem cô đang hôn mê là ngủ say.

Anh ta rời khỏi môi của cô, ngơ ngác nhìn cô nói khẽ: “Tang Du..... Tôi nên làm gì đây?”

Anh ta có thể cảm thấy Lục Huyền Lâm cũng không thương Lý Tang Du, quan hệ này xây dựng trên tiền bạc, tại sao có thể có yêu thương chứ?

Nhưng cô đã ngã vào lại không muốn đi ra.

Anh ta có thể làm gì?

......

Hôm sau, khi Lý Tang Du nhìn thấy Thái Vũ Hàng trên ghế sô pha.

Một người cao lớn lại chen chúc trên chiếc ghế sô pha không rộng cũng không dài, có vẻ rất khó chịu.

Bởi vì thân phận đặc biệt, Thái Vũ Hàng ngủ cũng đội mũ, vành nón kéo xuống rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy cằm.

Cô vừa định gọi anh ta mới phát hiện đây là bệnh viện.

Tại sao cô vào bệnh viện?

Lý Tang Du không nghĩ ra cũng sẽ không nghĩ nữa, Thái Vũ Hàng ở đây chứng minh anh ta trông coi cô một đêm.

Sự cảm động này không đủ làm cho cô nhẫn tâm đánh thức anh ta đang ngủ say, chỉ có thể ngơ ngác nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà.

Lần đầu tiên cô sinh non, chị cả Lục Dĩ Mai ở bên cạnh, lần thứ hai cô sinh non, Thời Nhiên Phong ở bên cạnh cô, lần này là Thái Vũ Hàng ở bên cạnh cô một đêm.

Lý Tang Du nở nụ cười bất đắc dĩ, có lẽ đây là số phận hẩm hiu của cô, cô có gia đình nhưng cuối cùng không có được sự quan tâm chăm sóc.

Lúc này, y tá đi đến: “Hôm nay cô cảm thấy thế nào?”

“Tốt hơn nhiều rồi.”

Y tá vừa đo nhiệt độ cơ thể cho cô vừa liếc mắt nhìn Thái Vũ Hàng trên ghế sofa: “Chồng cô thật là tốt, ở bên cạnh cô một đêm.”

Lý Tang Du cười cười, chồng? Đối với cô mà nói, từ chồng này là một sự châm chọc.

“Chắc chắn dáng dấp rất đẹp trai.”

“Làm sao cô biết?” Lý Tang Du rất tò mò, Thái Vũ Hàng đội mũ, che kín mặt, trừ khi khom lưng xuống, nếu không thì không thể nhìn thấy anh ta.

“Chỉ cần nhìn dáng người là biết anh ấy không tầm thường, hơn nữa mũ che thấp như vậy, không phải vì sợ người khác thấy sao? Đây đều là những chuyện người nổi tiếng thích làm.”

Trong lòng Lý Tang Du thầm bật cười, y tá này rất có tư chất làm thám tử, làm y tá thì thật đáng tiếc.

Y tá bỗng nhiên có chút tò mò: “Tôi nhìn một chút không sao chứ?”

“Chuyện này...” Lý Tang Du không dám đồng ý, lỡ người ta biết anh ta là Thái Vũ Hàng, vậy không phải cả bệnh viện sẽ bùng nổ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.