Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 430: Chương 430: Tấm ảnh




Một xấp ảnh cất trong phong thư khẽ khàng rơi trên mặt bàn thủy tinh trong suốt, bộp một tiếng, thu hút sự chú ý của Ngụy Như Mai đang ngồi phía đối diện chậm rãi thưởng thức cà phê.

Lúc này Ngụy Như Mai mặc đồ tây màu trắng, hiện rõ vẻ khôn khéo già dặn, lớp trang điểm đậm nhạt thích hợp khiến cả người cô ta tràn ngập khí thế mạnh mẽ chốn công sở.

Cô ta cầm tách cà phê trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt tách cà phê lại trên bàn một cách tao nhã, phần mắt được trang điểm tinh tế, khiến cả người cô ta tăng thêm vài phần quyến rũ, sóng mắt chuyển động, chiếc cằm nhỏ nhắn khẽ nhếch về trước, nhìn tấm ảnh trên bàn, giọng điệu bình thản hỏi: “Đây là gì?”

Sắc mặt lạnh nhạt như thể chẳng hề quan tâm món đồ trên bàn rốt cuộc là gì, chỉ đặt câu hỏi xuất phát từ phép lịch sự mà thôi.

Người đàn ông là thợ săn ảnh ngồi phía đối diện dường như đã quen ăn mặc theo nghề nghiệp của mình, người mặc áo khoác đen đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, lúc này để tiện nói chuyện, anh ta cố ý nhấc mũ lưỡi trai của mình lên, nhìn tấm ảnh trên bàn mỉm cười xấu xa, tiện tay cầm tách cà phê đã gọi từ sớm, uống một ngụm, nhưng cà phê vẫn làm bỏng đầu lưỡi của anh ta: “Tất nhiên cái này là đồ tốt, tôi tin cô Ngụy chắc chắn sẽ thích nó.”

Ngụy Như Mai nhìn dáng vẻ thô lỗ của anh ta: “Ồ? Vậy sao, thế thì tôi phải nhìn kỹ xem rốt cuộc thợ săn ảnh tài giỏi nhất thành phố của chúng ta đã mang đồ tốt gì đến cho tôi.”

Dường như móng tay mảnh khảnh mới được cắt tỉa cẩn thận, màu đỏ đậm khiến người ta vừa nhìn đã bị thu hút, một ánh mắt đã có thể đoán ra tính cách và tác phong của chủ nhân đôi tay đó.

Ngón tay vừa chạm vào phong thư đựng ảnh, một bàn tay khác cũng cùng lúc phủ lên tấm ảnh.

Tay thợ săn ảnh cười hì hì nhìn Ngụy Như Mai, mày mắt khôn khéo tràn ngập vẻ tham lam, nịnh nọt lên tiếng: “Tôi phải nói trước một câu, giá cả chúng ta bàn bạc trước đó, cô Ngụy không được quỵt nợ đâu đấy!”

Ngụy Như Mai liếc anh ta, ra hiệu anh ta buông tay, sau đó cô ta cầm tấm ảnh, mỉm cười khéo léo nhìn thợ săn ảnh, môi đỏ khẽ hé mở: “Anh yên tâm, nếu bên trong thật sự có thứ hữu dụng với tôi thì tôi sẽ cho anh gấp đôi, nhưng nếu anh chơi tôi, vậy tôi nghĩ, anh sẽ thất nghiệp rất nhanh đấy.”

Thợ săn ảnh nhìn người phụ nữ vẫn mỉm cười trước mặt, trong lòng đột nhiên thấy hơi bồn chồn, cảm giác sau lưng đổ mồ hôi, nếu thật sự đắc tội cô ta, vậy anh ta không thể sống trong giới này được nữa, phải biết người mà cô ta dựa dẫm sau lưng là kim chủ nổi tiếng.

Thợ săn ảnh cầm tách cà phê uống một ngụm, vẻ khôn khéo ban nãy không còn nữa, ngược lại nhiều hơn vài phần cẩn thận, cười làm lành nói: “Đó là chuyện đương nhiên, đó là chuyện đương nhiên.”

Ngụy Như Mai cười nhạo một tiếng, sau đó lấy ảnh từ trong phong thư ra, trong ảnh là một nam một nữ kề sát nhau trò chuyện, dáng vẻ như rất thân mật, đáng tiếc là chỉ chụp được bóng lưng, khiến người ta khó lòng phân biệt được nhân vật chính trong tấm ảnh là ai.

Nhưng Ngụy Như Mai vẫn phát giác được gì đó, trong lòng đột nhiên thấy hơi bồn chồn căng thẳng, người này, cảm giác giống với Tư Bác Văn, hơn nữa nếu không liên quan đến anh, cô ta lấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, tay thợ săn ảnh kia có ngu ngốc đến mấy, cũng sẽ không cho mình cả đống phế phẩm.

Ngụy Như Mai nghĩ như vậy, đặt tấm ảnh xuống, uống một hớp cà phê, phát hiện cà phê đã hết, sau đó búng tay, gọi nhân viên phục vụ, kêu một tách cappuccino, sau đó cố ý dặn dò nhân viên phục vụ cho thêm hai gói đường.

Sau khi uống xong, tâm trạng bình tĩnh trở lại, cô ta chậm rãi giả vờ lạnh lùng lật sang tấm thứ hai, mày liễu khẽ nhướng, giữa trán chảy xuống một giọt mồ hôi, lớp trang điểm tinh tế hơi nhòe phấn, khiến cô ta chẳng còn vẻ hăng hái như ban nãy nữa mà có hơi chật vật.

Tấm này là cảnh hai người ôm nhau, mà nữ chính trong ảnh hiển nhiên là Lục Nghiên Tịch, nhưng người đàn ông lại quay lưng với ống kính, khó nhìn rõ mặt thật.

Nhưng Ngụy Như Mai xem đến đây, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, cô ta xác định người đàn ông đó là Tư Bác Văn. Bởi vì, bên cạnh Lục Nghiên Tịch, trừ Tư Bác Văn ra thì không còn người nào khác.

Lúc này, cô ta không còn cách nào bình tĩnh được nữa, trong lòng như đổ một bình giấm, bỗng chốc toàn bộ tức giận, ghen tỵ, oán hận đều ập đến như thủy triều, khiến cô ta suýt nữa mất lý trí, phát tác ngay tại chỗ.

Cô ta nhanh chóng lật tấm kế tiếp, gương mặt Tư Bác Văn bỗng xuất hiện trước mặt, khiến Ngụy Như Mai hoảng hốt trong thoáng chốc.

Quả nhiên, quả nhiên là Tư Bác Văn, quả nhiên anh vẫn đi tìm Lục Nghiên Tịch, quả nhiên anh đã qua lại với cô.

Ngụy Như Mai bị hình ảnh hai người nắm tay nhau kích thích đau đớn, vẻ mặt cô ta hơi tức giận, vì gương mặt vặn vẹo mà lớp trang điểm cũng trở nên xấu xí, ngón tay thon dài chọc vào tấm ảnh, như muốn nghiền nát người trong ảnh thành ngàn mảnh. Trong tấm ảnh, gương mặt Lục Nghiên Tịch bị chọc thành một lỗ thủng.

Thợ săn ảnh ngồi đối diện vẫn luôn cầm tách cà phê, vờ như nhàm chán xem điện thoại, thực ra anh ta luôn chú ý đến biểu cảm của Ngụy Như Mai, sau khi trông thấy cô ta sắp bóp nát tấm ảnh kia, trong đầu đột nhiên bật ra một câu, độc ác nhất là lòng dạ phụ nữ.

Giờ phút này, anh ta hi vọng có thể làm xong vụ này thật nhanh, sau này sẽ không can thiệp vào những chuyện thị phi đúng sai trong mấy mối tình tay ba nữa, thật sự quá máu chó.

Ngụy Như Mai ném tấm ảnh đi, vì ảnh trong phong thư không được cất kỹ, bị ném như thế, bay ra như măng mọc sau mưa.

Ngụy Như Mai nhìn những tấm ảnh hoặc thân mật hoặc nóng bỏng lộ ra kia, suýt nữa mất lý trí.

“Đây là đồ tốt mà anh cho tôi à? Anh cảm thấy tuổi thọ của tôi quá dài, cố ý chụp những thứ kia để chọc tức tôi đúng không?”

Nói xong, tự cảm thấy mình có chút lúng túng, cầm túi xách muốn đứng lên.

Thợ săn ảnh nghe thấy giọng điệu chẳng mấy tốt đẹp, lại thấy Ngụy Như Mai muốn bỏ đi, hỏi với vẻ thăm dò: “Chẳng phải do cô đã dặn sao, bảo tôi phải giám sát từng hành động cử chỉ của cô ta. Bây giờ khó khăn lắm tôi mới chụp được nhiều ảnh như vậy, cô lại trách tôi? Hay là cô Ngụy đây muốn quỵt nợ?”

Nói đến câu cuối, có chút ý muốn khích tướng.

Lúc này sắc mặt của Ngụy Như Mai vô cùng khó coi, tối đen như bầu trời âm u nổi sấm, khiến người ta không dám trêu chọc. Cô ta cười nhạo: “Tôi vào nhà vệ sinh.”

Nói xong, cầm túi xách nghênh ngang đi vào nhà vệ sinh.

Tấm gương lớn trong nhà vệ sinh, phản chiếu gương mặt trắng nõn của Ngụy Như Mai, lúc này, lớp trang điểm của cô ta hơi nhòe, nhưng cô ta vẫn nhìn chằm chằm tấm gương như cũ, như thể muốn nhìn xuyên qua tấm gương, lại như muốn tìm kiếm một đáp án.

Qua một lúc lâu, mãi cho đến khi những người ra vào nhà vệ sinh, đều nhìn cô ta với vẻ kì lạ, cô ta mới chậm rãi khôi phục lại lý trí, lấy phấn phủ, phấn nước và son môi phiên bản giới hạn trong túi xách ra, bắt đầu soi gương dặm lại lớp trang điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.