Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 17: Chương 17: Thuốc dưỡng thai




“Cậu vẫn xinh đẹp như thế.”

Vu Thiến cười bảo: “Phong thái của học sinh giỏi vẫn không giảm, thậm chí còn quyến rũ hơn. Tớ nghe nói mợ cả nhà họ Lục có tin vui rồi, bây giờ giá trị con người của cậu không thấp nha.” Ánh mắt cô ta đảo quanh khắp người Lý Tang Du.

Lý Tang Du uống một ngụm trà sữa, hỏi đùa: “Lẽ nào nhà họ Vu các cậu thì thấp à?”

Ở thành phố A, hai nhà Lý, Vu nằm trong số ít các gia tộc lớn.

“Chậc chậc chậc, nhà họ Vu chúng tớ có lợi hại hơn nữa cũng không thể sánh được với hai nhà Lý, Lục các cậu liên hợp, bây giờ cậu là người được nhận mọi sự cưng chiều cơ mà.”

Chua, cô ngửi thấy mùi chua ở đây.

Đây mới là tính thật của Vu Thiến, cho dù hai người đã lâu không gặp nhưng khi gặp lại vẫn rất thân thiết.

“Ô, vẫn ngồi uống ở đây à? Anh tôi cũng không quan tâm luôn hả?” Một giọng nói châm chọc vang lên trên đầu hai người.

Chỉ cần nghe giọng nói, Lý Tang Du đã biết đó là ai.

Hà Thất Thất, cháu gái nhà họ Lục.

Lý Tang Du không trả lời, nhưng Vu Thiến lại không kìm được: “Cô là ai? Chúng tôi uống gì liên quan quái gì đến cô?”

Lý Tang Du suýt thì bật cười.

Tính Vu Thiến vẫn không thay đổi chút nào, nói câu nào làm người khác nghẹn họng câu đấy, là phong thái của một nữ hán tử.

“Cô…” Hà Thất Thất bị chặn họng thì ngượng ngùng, không ôm nổi cục đá cứng nên quay sang bóp lấy quả hồng mềm, chế giễu Lý Tang Du: “Lý Tang Du, cô đừng ra oai quá, muốn mẹ quý nhờ con còn phải xem cô có bản lĩnh này không.”

Có ý gì? Đe dọa cô à?

Lý Tang Du cô không sợ đâu nhé.

“Đúng đó, tôi không có bản lĩnh nhưng con tôi lại có bản lĩnh lắm…” Lý Tang Du nói xong còn cố ý xoa bụng.

Ý rất rõ ràng, đứa bé trong bụng cô là người lãnh đạo tương lai của nhà họ Lục, còn chưa ra đời đã chiếm một nửa cổ phần của nhà họ Lục, đây là chuyện chưa từng có kể từ khi nhà họ Lục thành lập đến nay.

Chưa nói người nhà họ Lục không đấu lại đứa bé này, mà người ngoài khác họ thuộc hàng cháu chắt là Hà Thất Thất lại càng không đấu lại.

Sắc mặt Hà Thất Thất thay đổi, trong mắt bắn ra tia hung ác: “Tốt nhất cô hãy cầu nguyện cho nó được ra đời bình an, đừng đến lúc đó lại xôi hỏng bỏng không.”

“Yên tâm, con tôi chắc chắn sẽ sống tốt hơn cô.” Lý Tang Du hờ hững đáp trả.

“Hừ.” Hà Thất Thất mất hứng, giận dữ quay đầu bỏ đi.

Liếc nhìn bóng lưng rời đi của Hà Thất Thất Vu Thiến lo lắng nhìn Lý Tang Du, người đang tỏ ra không có việc gì: “Nhà họ Lục không yên, cậu phải cẩn thận chút.”

Lý Tang Du gật đầu.

“Tớ mua một ít thuốc dưỡng thai cho cậu đây.” Vu Thiến lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.

“Không cần, bây giờ thai nhi rất bình thường, không cần uống những thứ này.”

Chỉ đống thuốc bổ trong phòng khách thôi đã khiến cô chán ngấy suốt thời gian này rồi.

“Đây là thuốc từ mang từ nước ngoài về đấy, có thể củng cố sức khỏe và tăng sức đề kháng, tốt cho cả mẹ và bé.”

“Được rồi, tớ cảm ơn.”

...

“Mợ chủ đâu?”

“Mợ chủ ra ngoài cả ngày rồi chưa thấy về.” Dì Vương đáp.

Cả ngày?

Lục Huyền Lâm đi làm về vừa tháo cà vạt vừa không vui hỏi: “Cô ấy ở bên ngoài cả ngoài làm gì?”

“Nghe nói là có một người bạn tên Vu Thiến vừa mới về nước.” Dì Vương thành thật trả lời.

Vu Thiến?

Kết hôn với cô hai năm, anh chưa nghe cô nói có bạn bao giờ.

Nhưng dù cô có bạn thì trước nay anh luôn thờ ơ với cô làm sao biết được?

“Gọi điện bảo cô ấy về đi, điên cũng phải có mức độ, đừng quên bây giờ cô ấy đang mang thai.”

“Vâng thưa cậu chủ.” Mợ chủ bị mắng, trong mắt dì Vương lóe lên tia đắc ý.

Vài tiếng sau...

“Mợ chủ về rồi.”

Lý Tang Du vừa vào nhà đã thấy dì Vương nhiệt tình khác thường chào hỏi mình.

Cô không khỏi nhìn dì Vương nhiều hơn, bình thường cô về bà ta chẳng thèm để ý, giúp việc đúng là giống chủ, tính tình cũng khó hiểu như nhau.

Đồng thời cô đã đánh hơi thấy có mùi nguy hiểm.

Quả nhiên, vừa bước vào cô đã thấy Lục Huyền Lâm xanh mặt ngồi trên sofa.

Anh tan làm sớm vậy?

“Điên đủ rồi?” Lục Huyền Lâm hé mở đôi môi mỏng, lạnh lùng hỏi.

Anh định cãi nhau với cô à?

Cô không rảnh.

Lý Tang Du phớt lờ anh, đi thẳng lên lầu.

“Đứng lại!”

Cô dừng bước.

“Ai cho phép cô ra ngoài cả ngày?”

Lý Tang Du đột nhiên quay người, nhìn Lục Huyền Lâm: “Anh không bị sao chứ? Tôi là vợ anh chứ không phải tù nhân. Tôi không đau không ốm, sao không được ra ngoài?”

“Cô đang mang thai con tôi, phải ở nhà dưỡng thai.”

“Tôi ra ngoài đi dạo có vấn đề gì à?”

Lục Huyền Lâm bước tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống: “Đi dạo cả một ngày?”

Lý Tang Du lười để ý đến anh, vừa định lên lầu thì bị anh giữ lấy cánh tay.

“Lý Tang Du, tôi cho cô nghỉ phép có lương không phải để cô mang con tôi chạy đông chạy tây cả ngày.” Trong giọng điệu của Lục Huyền Lâm mang theo gợn sóng kích động như sắp bùng nổ.

Mấy ngày nay, mỗi lần anh đi làm về đều không thấy cô, trong lòng đã tích tụ rất nhiều cơn giận. Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, dần dần hình thành thói quen về nhà là muốn được nhìn thấy cô.

“Ngày mai mà ra ngoài nữa tôi sẽ trừ một tháng tiền lương.”

Nói đến tiền, Lý Tang Du sợ ngay.

“Vâng thưa tổng giám đốc Lục, ngày mai tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà.”

Lý Tang Du đột nhiên nghe lời khiến Lục Huyền Lâm ngẩn ra.

Anh còn không bằng một tháng tiền lương?

Làm gì có cái lý này!

...

Câu lạc bộ vui chơi giải trí đẳng cấp nhất thành phố A, lúc này người ra người vào tấp nập.

Nhưng trong phòng chờ lại truyền ra một tiếng quát giận dữ.

“Tiểu Du đâu? Cháu đến một mình làm gì? Buổi tiệc hôm nay không phải tổ chức cho cháu.” Ông cụ Lục tức giận quát đứa cháu trai trước mặt.

“Ai biết cô ấy đang làm gì.” Lục Huyền Lâm vì ký hợp đồng nên đến trễ bèn tới thẳng câu lạc bộ, anh gọi điện bảo Lý Tang Du tự tới.

Người phụ nữ này rắp tâm chống lại anh đây mà!

“Tìm đi, mau đi tìm cho ông.” Ông cụ Lục giận dữ phồng má quát.

Lục Huyền Lâm đành phải đen mặt ra khỏi phòng chờ, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tang Du.

Lần trước ném điện thoại của cô, anh đã mua cho cô một cái mới, đồng thời cũng đã lưu số mình vào điện thoại mới đó cho cô.

Sau một tràng tiếng tút khó chịu, điện thoại được kết nối, giọng nói bực bội của Lục Huyền Lâm vang lên: “Lý Tang Du, cô muốn bị đánh đúng không? Đang ở đâu rồi?”

Một lúc sau, giọng nói yếu ớt của Lý Tang Du truyền đến: “Tôi... Tôi đến... rồi...”

Nghe thấy giọng nói có gì đó không đúng, Lục Huyền Lâm nhíu mày.

Vừa ngẩng lên đã thấy Lý Tang Du bước vào.

Sắc mặt cô rất xấu, xanh xao đến đáng sợ.

“Cô sao đấy?”

“Tôi khó chịu quá.” Lý Tang Du không có chút sức sống nào, ngay cả nói cũng rất khó khăn.

“Đừng giả vờ với tôi, hôm nay dù thế nào cô cũng phải gắng gượng cho tôi.”

“Hờ, anh có còn là người không? Dù tôi có chết trước mặt anh, anh cũng không nhíu mày.” Lý Tang Du chế nhạo.

Cô biết muốn anh quan tâm mình là điều không thể.

Lý Tang Du vừa đến, bữa tiệc lập tức bắt đầu.

Hôm nay người vui vẻ nhất là ông cụ Lục đã tám mươi tuổi, ông liên tục nâng ly, sắc mặt hồng hào.

Những khách mời đều hết lời khen ngợi Lý Tang Du, ai nấy đều chúc mừng.

Phấn má hồng và son môi đã che đi vẻ ốm yếu của cô, trông cô càng rạng rỡ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.