Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 412: Chương 412: Tự gánh lấy hậu quả




Tư Bác Văn lạnh lùng: “Tuy rằng quả thực chuyện này không phải lỗi của cô, nhưng mà tôi không mong là tài liệu như vậy sẽ xuất hiện lại lần sau."

"Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."

Đến lúc này, thái độ của Tư Bác Văn vẫn không khoan nhượng, vẫn cứ lạnh lùng như vậy.

Lục Nghiên Tịch không khỏi bắt đầu oán thầm trong lòng, lập tức gật đầu.

"Biết rồi."

Người đàn ông này thật đúng là hơi làm cho người khác cảm thấy khó ưa.

Rõ ràng đã giải thích tường tận, hoàn toàn không liên quan đến chuyện của cô, còn muốn tìm vấn đề của cô.

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi trợn trắng mắt một cái.

Nhìn hành động của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn nhíu mày theo: “Sao, trông cô có vẻ rất có ý kiến?"

Lục Nghiên Tịch liên tục lắc đầu không ngừng, nặn ra một nụ cười gượng.

"Đâu có đâu, sao tôi có thể có ý này chứ."

Người đàn ông này, nếu không theo lời của anh, không chừng anh còn có thể dùng thủ đoạn gì khác nữa.

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu.

Thật đúng là làm cho người ta thấy bất đắc dĩ.

Tư Bác Văn gật đầu: “Nếu không có thì tốt."

"Sau khi sửa soạn xong hết toàn bộ những tài liệu này, chuẩn bị xong xuôi lần lượt rồi thì gửi cho tôi."

Nhìn theo hướng ngón tay Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.

Theo hướng Tư Bác Văn chỉ, đang đặt một chồng tài liệu thật dày, những thứ này nào có thể xử lý trong thời gian ngắn được.

Nhìn đến đây, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch cũng đổi theo.

"Nhiều như vậy..."

Nếu như sửa soạn lại từng cái một, còn không biết phải sửa đến bao giờ mới xong đây.

Chợt, Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên, như thể nhớ tới cái gì đó.

"Không phải là những thứ này đã làm xong hết từ trước đó rồi sao? Sao bây giờ còn phải làm lại một lần nữa vậy?"

Nếu như cô nhớ không nhầm, chắc là mấy thứ này cũng đã sửa soạn xong hết từ lâu rồi, đến giờ chắc là sẽ không có vấn đề gì.

Có điều đối với những lời nói của Lục Nghiên Tịch, trái lại Tư Bác Văn vẫn cứ mắt điếc tai ngơ.

Gương mặt anh lạnh lùng, mở miệng.

"Tôi là Tổng giám đốc hay cô?"

"Tôi đã nói rồi, cứ nghe theo là được."

Một câu của Tư Bác Văn, khiến cho Lục Nghiên Tịch cứng họng nói không nên lời.

Cô siết chặt nắm tay, hít thở sâu một hơi.

"Được."

Không phải là sửa soạn tài liệu sao, cô còn không làm được ư?

Cô cũng không tin chỉ là một chuyện nhỏ xíu xiu như vậy, Lục Nghiên Tịch cô lại không làm được.

Lục Nghiên Tịch cầm tài liệu, đi vào phòng làm việc một lần nữa.

Vừa đi tới cửa, giọng nói của Mễ Lộ đã truyền vào trong tai.

Cô ta lạnh lùng nhìn Lục Nghiên Tịch, đáy mắt tràn đầy căm hận.

"Lục Nghiên Tịch, cuối cùng thì lần này cô cũng hài lòng rồi chứ hả?"

Cô ta đã đổ hết tất cả mọi chuyện lên người mình rồi, chẳng còn gì liên quan đến Lục Nghiên Tịch nữa hết.

"Lục Nghiên Tịch, bây giờ cô có thể xóa những bức ảnh đó rồi chứ.”

Chỉ cần nhớ tới ảnh chụp như vậy vẫn ở trong tay Lục Nghiên Tịch, Mễ Lộ sẽ dâng lên một chút bất an.

Cô ta cũng không thể tha thứ cho chuyện như vậy xảy ra.

Phải biết rằng, lần này bị Lục Nghiên Tịch uy hiếp, nói không chừng lần tiếp theo Lục Nghiên Tịch có dùng chuyện này để uy hiếp cô ta nữa hay không.

Nghĩ tới đây, niềm căm hận trong mắt Mễ Lộ lại càng đậm hơn nhiều.

Nhìn bộ dáng này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch không nhịn được cười.

"Tất nhiên tôi sẽ xóa ảnh, nhưng không phải bây giờ."

"Tốt nhất cô nên biết thân biết phận một chút cho tôi, nếu không đến lúc đó đừng trách tôi nói không giữ lời."

Phải biết loại người không đàng hoàng như Mễ Lộ, nhất định phải nắm giữ được chút thủ đoạn.

Lần này vất vả lắm mới nắm được nhược điểm, nếu như người phụ nữ này không đàng hoàng, lần sau vẫn muốn tiếp tục thì cô phải làm sao?

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch càng khẳng định suy nghĩ ở trong lòng mình, tuyệt đối không thể xóa ảnh này.

Mễ Lộ nghiến răng: “Cô!"

Cô ta nắm chặt bàn tay, làm bộ định bắt đầu cướp lại.

Con Lục Nghiên Tịch này, thật đúng là khiến người ta thấy ghét kinh đi được.

Rõ ràng cô ta đã hoàn thành rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa chịu xóa ảnh cho cô ta.

Mễ Lộ lạnh mặt: “Lục Nghiên Tịch, rốt cuộc thì cô muốn thế nào?"

"Nếu như cô gây rối cho tôi, tôi nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho cô."

Nói rồi, ánh mắt Mễ Lộ cũng trở nên có chút hung tợn.

Nếu như Lục Nghiên Tịch thực sự muốn vạch mặt cô ta, vậy thì chắc chắn cô ta cũng sẽ không nương tay.

Nhìn bộ dáng này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch không khỏi bật cười.

"Yên tâm, Lục Nghiên Tịch tôi luôn là người có thù tất báo."

"Nếu như cô thành thật yên phận, tất nhiên tôi sẽ không đối xử với cô như vậy."

"Được rồi. Tôi còn có chuyện khác phải làm, xin nhường một chút.”

Nói rồi, Lục Nghiên Tịch đi thẳng sang bên cạnh Mễ Lộ mà không thèm liếc nhìn cô ta.

Mễ Lộ chỉ cảm thấy như mình bị người khác phớt lờ, trong lòng cô ta hơi cáu kỉnh không thể giải thích được.

Nhưng khi nhìn Lục Nghiên Tịch, cô ta lại chẳng thể làm gì cả.

Lúc này, Chu Kha Nguyệt cũng đi từ bên ngoài vào, cô ấy cũng đã nghe nói về chuyện phía Tư Bác Văn.

Chu Kha Nguyệt vừa bước vào đã nói thẳng với hai người họ.

"Chuyện liên quan tới tài liệu trước đó, tôi cũng đã rõ hơn rất nhiều rồi."

"Chuyện này đúng thật là lỗi sai của Mễ Lộ, lần sau tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như vậy nữa."

"Nếu bên phía Tổng giám đốc đã xử lý chuyện này rồi, tôi cũng sẽ không phê bình người khác nữa, thế nhưng phía Mễ Lộ vẫn phải tự xem xét lại mình thật tốt.”

Nói rồi, Chu Kha Nguyệt liếc mắt nhìn Mễ Lộ ở bên cạnh một cái.

Mặc dù không phê bình trực tiếp, nhưng sự lạnh lùng trong lời nói lại khiến người ta có chút rùng mình.

Điều này sao khiến người chưa từng bị phê bình như Mễ Lộ có thể chịu được chuyện như vậy trong lúc này.

Cô ta vốn là người kiêu căng ngạo mạn, chỉ cảm thấy trong lòng mình càng ngày càng mất thăng bằng.

Cô ta nắm chặt bàn tay: “Chị Nguyệt, chuyện này tôi biết sai rồi."

"Không sao cả, nếu như chị muốn nghiêm phạt tôi, vậy thì hãy nghiêm phạt thích đáng đi.”

Nhìn thấy thái độ nhận lỗi của Mễ Lộ tốt như vậy, Chu Kha Nguyệt cũng không tiện nói những thứ khác.

Cô ấy gật đầu: “Ừ, nếu cô đã biết sai rồi tôi cũng không phê bình nữa."

"Đúng rồi, Nghiên Tịch tới phòng làm việc của chị chút đi, có chút việc muốn nói với em."

Nói rồi, Chu Kha Nguyệt đi thẳng vào trong phòng làm việc.

Lục Nghiên Tịch gật đầu và nhanh chóng đi theo phía sau.

"Chị Nguyệt, sao vậy?"

...

Mễ Lộ ngồi ở trên ghế, nhìn cảnh này, trong mắt càng thêm lạnh lẽo.

Phải biết rằng trước kia khi Lục Nghiên Tịch chưa đến, có chuyện gì Chu Kha Nguyệt cũng đều giao cho cô ta làm.

Lúc nào cũng dẫn cô ta theo như vậy.

Nhưng bây giờ sau khi Lục Nghiên Tịch tới, mọi thứ đều đã thay đổi.

Nghĩ tới đây, Mễ Lộ trong lòng càng thêm bất mãn.

Lục Nghiên Tịch này, quả thật là quá ghê tởm!

Chết tiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.