Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 478: Chương 478: Uống thuốc




"Dù sao thì muốn uống thuốc hay không thì tùy anh, cơ thể cũng là của anh, nếu không muốn uống tôi cũng không thèm quan tâm."

Nói xong, Lục Nghiên Tịch thu dọn đồ đạc bên cạnh, chuẩn bị rời đi.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, đôi mắt Tư Bác Văn tối sầm lại, trực tiếp mở miệng.

"Tôi uống."

"Uống được chưa?"

Người phụ nữ này đúng là không biết nói trái phải, nói không lại anh thì bỏ đi.

Nghe thấy Tư Bác Văn chịu thỏa hiệp, trong đáy mắt Lục Nghiên Tịch không nhịn được toát lên vẻ vui mừng.

Cô xoay người: "Uống thuốc đi."

Nói xong, cô ném thuốc trong tay mình thẳng lên giường Tư Bác Văn.

"Trước đó tôi cũng đã nói với anh mấy thứ thuốc này uống như thế nào rồi."

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, đương nhiên là không muốn qua giúp đỡ.

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như thế, Tư Bác Văn không nhịn được nhíu mày, có chút không vừa lòng.

"Cô giúp tôi."

Người phụ nữ này, dù nói thế nào đi nữa thì bây giờ anh cũng đang là một người bệnh, sao cô lại có thể để anh tự mình uống như thế chứ.

Lục Nghiên Tịch nhíu mày: "Không muốn."

"Tự anh làm đi, trước đó tôi đã nói qua với anh hết rồi."

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, trong mắt đều là vẻ không vừa ý.

Trước đó là do người đàn ông này phát sốt dẫn đến hôn mê, nhưng mà bây giờ rõ ràng đã tốt lên rồi lại còn muốn cô đến giúp.

Người đàn ông này thật sự khiến cho người khác chán ghét mà.

Quả thật đây chính là nhà tư bản độc ác chèn ép, bóc lột nhân viên.

Đối với sự không vừa ý của Lục Nghiên Tịch, đương nhiên Tư Bác Văn không hề để ý đến.

Anh nhíu mày: "Cô làm hay không làm đây?"

"Bây giờ tôi chính là cấp trên của cô, có tin tôi sẽ trừ tiền lương của cô hay không?"

Tư Bác Văn nói xong, vẻ mặt hả hê nhìn Lục Nghiên Tịch, cứ như thể anh đã nắm được điểm yếu của cô.

Lục Nghiên Tịch cắn răng, hung dữ nhìn Tư Bác Văn đang ở trước mặt.

"Anh!"

Vốn dĩ tiền lương đã ít đến đáng thương rồi, nếu lại bị Tư Bác Văn trừ nữa thì chẳng còn thừa lại được bao nhiêu tiền.

Nghĩ như thế, Lục Nghiên Tịch hít sâu một hơi.

Không cố gắng không thành công, không phải chỉ là một Tư Bác Văn nhỏ bé thôi à, cô không chịu nổi anh sao?

"Được, tôi giúp anh!"

Lục Nghiên Tịch thỏa hiệp cũng không hề khiến Tư Bác Phong cảm thấy ngạc nhiên chút nào, giống như đây chính là những điều mà anh đã sớm biết được.

"Ừm, làm sớm một chút không phải tốt hơn rồi sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ vênh váo này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không ngừng oán thầm trong lòng, người đàn ông này thật sự rất đáng ghét, còn rất rất đáng ghét nữa.

"Đợi chút, tổng giám đốc Tư, tôi pha thuốc cho anh!"

Sau khi Lục Nghiên Tịch cắn răng nói ra những lời này, thì xoay người cầm thuốc trực tiếp rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng Lục Nghiên Tịch rời đi, đáy mắt Tư Bác Văn đầy vẻ đắc ý.

Trêu Lục Nghiên Tịch như thế làm anh cảm thấy rất vui.

Không bao lâu sau, Lục Nghiên Tịch đã chuẩn bị thuốc xong, đưa tới cho anh.

"Được rồi, có thể uống thuốc rồi."

Lục Nghiên Tịch cầm chén thuốc đặt lên bàn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn vẫn nằm trên giường như thế, cũng không có phản ứng gì, anh mở to đôi mắt hẹp dài cứ như thế nhìn Lục Nghiên Tịch.

Trong mắt có ý gì, không cần nói cũng có thể biết được.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Phong, Lục Nghiên Tịch lại trừng lớn mắt nhìn.

"Anh có ý gì?"

"Không phải muốn tôi đút cho anh uống luôn chứ?"

Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch chỉ tiện miệng nói mà thôi, không ngờ giây tiếp theo Tư Bác Văn nhìn cô, trực tiếp gật đầu.

"Ừm."

"Đút tôi."

Tư Bác Văn nói xong, Lục Nghiên Tịch lập tức trừng lớn mắt nhìn, giống như đang nghi ngờ bản thân mình đã nghe nhầm rồi.

"Anh, anh lặp lại lần nữa xem nào!"

Lúc đầu nói cô mang thuốc đến thì không nói rồi, bây giờ lại còn muốn để cô đút thuốc cho.

Tư Bác Văn này, càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu, nghĩ như thế, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch cũng có chút không tốt.

"Đút tôi, Lục Nghiên Tịch."

Tư Bác Văn hé đôi môi mỏng của mình ra, lại nhấn mạnh nói lại lần nữa.

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch cảm thấy rất bực bội.

"Tư Bác Văn, anh chỉ bị cảm, chứ không phải gãy tay?"

Khi nào tay gãy, lại để cô đến đút, có lẽ lúc đó Lục Nghiên Tịch còn có thể cân nhắc.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn, cứ như thế không thèm nhúc nhích mà nhìn cô.

Một lúc lâu, mới nói.

"Trước kia tốt xấu gì tôi cũng giúp cô không ít rồi, không ngờ, tôi chỉ bị bệnh muốn cô cho tôi uống thuốc tôi, mà cô cũng không sẵn lòng..."

"Quên đi, tôi tự mình làm."

Tư Bác Văn quen biết Lục Nghiên Tịch lâu rồi, sao có thể không hiểu được người phụ nữ trước mặt này chứ.

Chỉ là, trước kia cũng không tình nguyện để mình phát hiện ra mà thôi.

Quan trọng là, trước mặt Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn vẫn luôn là dáng vẻ của một tổng giám đốc lạnh lùng, xa cách.

Bây giờ đột nhiên lại biến thành dáng vẻ này, còn nói những lời như thế, khiến lòng Lục Nghiên Tịch có chút không nỡ.

Lẽ nào phải cho Tư Bác Văn uống thuốc thật sao?"

Không được, tuyệt đối không thể được!

Lục Nghiên Tịch nắm chặt lòng bàn tay, quay mặt sang chỗ khác, không có ý định tiếp tục để ý đến Tư Bác Văn.

Giây tiếp theo, thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng vươn tay ra, nắm tay lại đặt bên cạnh miệng mình, bắt đầu ho khan.

Khụ khụ khụ...

"Thôi bỏ đi, khụ, tự tôi làm."

Nghe thấy thế, trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng cảm thấy càng ngày càng áy náy.

Bây giờ mặc kệ có như thế nào, Tư Bác Văn cũng chỉ là một người bệnh mà thôi.

Hơn nữa, trước kia quả thật Tư Bác Văn đã giúp đỡ cô không ít.

Cô không biết nên làm gì đành thở dài một hơi, xoay người, đưa tay đoạt lấy cái chén trong tay Tư Bác Văn.

"Há miệng!"

Nhìn thấy động tác của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn còn giả vờ mình không sao cả.

"Không sao, tôi tự mình làm, khụ."

Tư Bác Văn biết, dựa theo tính cách của Lục Nghiên Tịch, anh càng làm như thế sẽ khiến trong lòng cô càng cảm thấy áy náy hơn.

Quả nhiên, đúng là như thế.

Lục Nghiên Tịch nhíu mày, giọng bất hảo.

"Nói anh đưa tôi thì đưa tôi đi, đừng có nhiều lời như thế!"

Người đàn ông này, thật sự dài dòng quá đi.

Cũng đã nói muốn giúp anh uống thuốc rồi, vẫn không khiến người khác bớt lo chút nào.

Bị Lục Nghiên Tịch quát như thế, Tư Bác Văn đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Anh gật đầu: "Ừm."

"Há miệng!"

Lục Nghiên Tịch múc một muỗng thuốc, đưa thẳng đến bên miệng của Tư Bác Văn.

"Cẩn thận nóng."

Tư Bác Văn gật đầu, trực tiếp uống hết thuốc.

Cho dù bên trong miệng có chút đắng chát, nhưng không biết vì sao, Tư Bác Văn vẫn cảm thấy trong lòng mình rất ngọt ngào.

Trước kia Lục Nghiên Tịch dính lấy anh, lúc dính lấy anh anh sẽ biểu hiện mình không quan tâm đến cô.

Nhưng mà đợi đến khi Lục Nghiên Tịch thật sự rời đi, anh mới cảm thấy có chút khó chịu.

"Dì thế nào rồi?"

Bỗng nhiên, Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch hỏi một câu như thế.

Nhắc đến Lý Tang Du, tay của Lục Nghiên Tịch cũng cứng đờ, một muỗng thuốc cứ như thế mà đổ xuống người Tư Bác Văn.

Cô vội vàng lấy giấy lau, giọng nói cũng có chút căng thẳng.

"Xin lỗi, tôi không cố ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.