Ngón tay Lục Huyền Lâm đột nhiên ngừng chuyển động, hai ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, Lý Tang Du đột nhiên cảm giác như mình bị bắt gian.
“Bây giờ không cần nói cho tôi biết.” Lục Huyền Lâm khẽ nhúc nhích cái mũi, cũng không cần mở khóa, trên màn hình tự nhiên sẽ hiện ra số tin nhắn.
Tổng cộng có hai tin nhắn.
Một tin nhắn là: Lễ Thất Tịch sắp đến, cô định thế nào?
Tin nhắn còn lại là: Trưa mai tôi có thể mời cô đi ăn cơm được không?
Thời gian gửi là cùng một ngày, Lý Tang Du vẫn chưa hồi âm.
“Anh có biết mình xem trộm tin nhắn của người khác là đang xâm phạm quyền riêng tư của người ta không?” Lý Tang Du lao lên định lấy lại, nhưng Lục Huyền Lâm giơ tay lên một cái thì cô không với tới được.
Sắc mặt Lục Huyền Lâm đã tối sầm lại, đặt một tay lên vai Lý Tang Du, Lý Tang Du không còn động đậy được nữa, đưa thông tin tới trước mặt cô.
“Thời Nhiên Phong?” Lục Huyền Lâm nghiêng người nhìn cô, trong mắt hiện lên sự nguy hiểm: “Cô và anh ta đến mức này từ khi nào vậy?” Vừa nói, anh vừa đưa ngón trỏ lên quẹt, kiểm tra tất cả thông tin trong điện thoại của cô mấy lần.
Lý Tang Du sửng sốt trong lòng, làm sao mà anh đoán ra được đó là Thời Nhiên Phong?
Kiểm tra cái gì?
Muốn kiểm tra xem cô có để lộ bằng chứng gì không?
Ha ha, Lý Tang Du cười to trong lòng không thôi, thật sự cho rằng cô cũng bẩn thỉu như anh sao? Không biết anh đã thay bao nhiêu người phụ nữ dưới thân rồi nữa.
Cô sạch sẽ hơn anh nhiều!
Sau khi Lục Huyền Lâm kiểm tra xong toàn bộ thì phát hiện chiếc điện thoại này sạch như vừa vớt ra khỏi nước, điều này khiến Lục Huyền Lâm hơi thất vọng anh không tin Thời Nhiên Phong đối với Lý Tang Du chỉ có như vậy.
Anh ta thật sự dám đưa điện thoại cho Lý Tang Du, Thời Nhiên Phong này có còn để anh vào mắt hay không? Lần trước chạy tới trước giúp Lý Tang Du giải quyết sự tình, lần này lại đưa điện cho cô.
"Công việc bí mật của các cô thật sự là kín không kẽ hở, tôi không tin anh ta chỉ đưa cho cô một cái điện thoại đơn giản như vậy. Nếu thật sự đơn giản như vậy thì anh ta không cần vì cô mà tiêu tốn một số tiền lớn như thế.
"Một số tiền lớn như vậy là sao? Tôi không lấy của anh ấy một xu." Lý Tang Du nói một cách chẳng thèm để ý.
Cô cho mọi người thấy vẻ ngoài yêu tiền, nhưng không phải không có điểm mấu chốt như vậy, số tiền cô sử dụng bây giờ đều là do tự bản thân cô kiếm được.
“Giả bộ kiêu ngạo?” Trong mắt Lục Huyền Lâm loé lên một tia khinh thường: “Lý Tang Du, cô có cần phải giả vờ trước mặt tôi thế không?
“Tôi còn cần phải giả vờ vậy sao?” Lý Tang Du trừng mắt nhìn Lục Huyền Lâm.
Đôi mắt của cô trong suốt như pha lê và không hề có tạp chất.
Lý Tang Du như vậy hoàn toàn khác với Lý Tang Du trong suy nghĩ của anh.
Trái tim Lục Huyền Lâm đập loạn nhịp, cô không cần phải giả vờ, trước giờ cô vẫn luôn thể hiện sắc màu chân thực của mình.
Anh ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Nhìn bộ dạng này của cô chắc là vẫn chưa biết Thời Nhiên Phong đã làm gì, anh cũng không biết tại sao anh sẽ không nói cho cô biết.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Thời Nhiên Phong, anh đều không muốn nhắc tới.
Lý Tang Du hơi tức giận, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại: "Lục Huyền Lâm, anh cho rằng mình có tư cách gì mà chê trách tôi, không phải chỉ là một cái điện thoại thôi sao? Nó có thể chứng minh cái gì, chứng minh tôi và Thời Nhiên Phong đã lên giường rồi ư?"
“Thái độ của cô là thế nào?” Lục Huyền Lâm cũng hoàn toàn mất bình tĩnh, không phải anh chỉ vừa lấy điện thoại mà Thời Nhiên Phong đưa cho cô thôi sao?
Nhìn dáng vẻ hồi hộp của cô, trong lòng anh như có lửa đốt.
Lý Tang Du cố gạt tay anh ra và muốn tránh tiếp xúc giữa mình và Lục Huyền Lâm, cô cảm thấy Lục Huyền Lâm là một người không sạch sẽ. Hôm nay, trong phòng làm việc anh và Vu Thiến...
Muốn chạm vào những người phụ nữ khác mà lại còn đụng vào cô?
Không đời nào!
Lý Tang Du không muốn nghĩ về nó nữa, suy nghĩ nhiều về nó sẽ làm cô cảm thấy đầu óc mình ô uế mất.
Sự chênh lệch về chiều cao và sức mạnh khiến Lý Tang Du vùng vẫy trong vô vọng: "Trả lại điện thoại cho tôi?"
“Không thể nào.” Lục Huyền Lâm mím chặt môi, thái độ của người phụ nữ khiến anh cảm thấy tức giận, thậm chí anh còn muốn bóp nát chiếc điện thoại mà tay trái đang cầm.
Đôi mắt ẩm ướt của Lý Tang Du vốn đã tràn đầy lửa giận, cô tức giận tới mức toàn thân phát run lên, đôi môi như hoa anh đào cũng đang run rẩy nhưng cô không thốt ra được lời nào.
"Tôi không vứt điện thoại của cô đi cô nên mừng thầm mới đúng."
"Sao anh có thể vô lý như vậy?"
Lục Huyền Lâm lại gần nhìn kỹ khuôn mặt cô, cả lỗ chân lông trên mặt cũng nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, trong lòng anh căng thẳng vô cùng.
"Phân rõ phải trái? Tôi có cần phải nói lý lẽ với cô không?"
Dù có đẹp trai bao nhiêu đi chăng nữa, lúc này Lý Tang Du không còn ý nghĩ gì khác hơn là phải tống khứ khuôn mặt điển trai này đi, làm sao có thể giống với nam chính trong các bộ phim thần tượng, bá đạo khiến cho người ta nghẹt thở được chứ?
"Không có gì để nói, anh trả lại điện thoại cho tôi, tôi không có gì để nói với anh." Lý Tang Du nhìn chằm chằm vào mắt anh, mặt không biểu cảm nói.
"Muốn lấy lại điện thoại sao?" Tiếng hít thở của Lục Huyền Lâm ngay bên tai, bên cạnh nhan sắc khiến cho người ta thèm nhỏ dãi là bộ dạng giống ác quỷ, Lý Tang Du chỉ thấy môi mỏng anh khẽ mở, rồi nhả ra hai chữ.
"Tịch thu!"
"Tịch thu? Anh cho rằng anh là giáo viên trung học sao? Còn muốn tịch thu điện thoại của tôi sao?"
Lý Tang Du xù lông, lần này là xù lông thật sự, Lục Huyền Lâm có ý gì chứ, thế mà muốn tịch thu điện thoại của cô sao?
Cô kháng nghị dữ dội, nhưng trong mắt anh chỉ giống như Peashooter bắn ra các hạt đậu, không có chút uy hiếp nào, thậm chí còn có chút buồn cười.
Đợi đến khi Lý Tang Du nói mệt và dừng lại, Lục Huyền Lâm nói: "Điện thoại này tôi tịch thu, tôi sẽ trả lại cho cô khi tâm trạng thấy tốt hơn."
Nói xong, không đợi Lý Tang Du phản ứng lại, Lục Huyền Lâm đã cầm lấy điện thoại, trở về bộ dạng lãnh đạm lúc trước. Lý Tang Du thầm mắng trong lòng một tiếng, khá lắm, trộm cướp còn ra vẻ đạo mạo.
Có vẻ như anh đã làm thật.
Nhưng điện thoại của cô đang nằm trong tay anh, Lý Tang Du không biết khi nào mới có thể lấy lại được, cô càng cảm thấy đau lòng hơn về chiếc điện thoại.
"Vậy thì khi nào tâm trạng anh thoải mái? Có muốn tôi giúp gọi cô Vu Thiến đến nhà làm khách không?"
Lục Huyền Lâm liếc cô, nghĩ tới đây cảm thấy thú vị: "Cô ghen đấy à?"
"Ghen sao? Không thể nào, tôi không phải như những người tình nhỏ kia của anh, người nên ghen phải là bọn họ mới đúng." Lý Tang Du lập tức phản bác, không phải chỉ là một Vu Thiến thôi sao? Ngay cả khi anh có mười người phụ nữ như Vu Thiến, cô cũng sẽ không dao động tí cảm xúc nào.
“Đừng đề cập tới cô ta với tôi, tôi không có hứng thú với người phụ nữ này.” Mặt Lục Huyền Lâm lộ ra vẻ khó chịu.
Lục Huyền Lâm vẫn hơi lo lắng không biết buổi sáng đã xảy ra chuyện gì, Vu Thiến là một người phụ nữ rất khác với những người phụ nữ bình thường, rất khó đối phó, lại biết nhiều chuyện cũ năm xưa, rất là khó giải quyết.
“Không có hứng thú?” Lý Tang Du khinh thường nhìn Lục Huyền Lâm, lúc đó Vu Thiến không phải nói tối hôm qua hai người bọn họ như vậy sao, vậy mà Lục Huyền Lâm lại nói là không có hứng thú sao?
Quả nhiên đây là đức hạnh của đám đàn ông.
Lục Huyền Lâm biết Lý Tang Du đang suy nghĩ mấy chuyện không lành mạnh, anh không thèm giải thích với cô, khóe miệng nhếch lên là vì sự ngốc nghếch của cô.
Lục Huyền Lâm đảo mắt nói: "Cô sẽ cùng tôi trải qua lễ Thất Tịch. Nói không chừng tâm trạng tôi tốt lên rồi tôi sẽ trả lại điện thoại cho cô."
"Thất Tịch?" Lý Tang Du bối rối, chớp mắt mấy cái.