Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 1: Chương 1: Yêu cầu của anh ta




Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm không chút thương xót mà mỉa mai: “Sao chứ, vờ làm thánh nữ à?”

Từng chữ từng câu nói lạnh lùng xuyên qua màng nhĩ của Lý Tang Du, cô không nói lời nào hết.

Lý Tang Du ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt làm gục đổ biết bao cô gái ở trước mặt, chỉ mình cô mới biết được ẩn sâu bên dưới khuôn mặt mê người này là một trái tim máu lạnh biết bao nhiêu.

Cô bước chân vào nhà họ Lục đã được hai năm rồi, nhưng đãi ngộ còn không bằng cả một người giúp việc nữa là.

Nếu không phải lần này ông cụ Lục yêu cầu trong vòng nửa năm phải có cháu bế bồng thì Lý Tang Du cô vẫn là một người bên ngoài thì vẻ vang, trong nhà thì được gán cho cái mác hữu danh vô thực “Mợ Lục”!

Trong mắt anh chứa đựng sự ghét bỏ: “Cô thật sự cho rằng tôi muốn động vào loại bạch liên hoa nhưng lòng dạ rắn rết như cô sao? Hôm nay tốt nhất là cô có thể mang thai được đi, tôi không có hứng thú phải động vào cô lần nữa đâu.”

Lý Tang Du vẫn chưa kịp phản ứng thì Lục Huyền Lâm đã đè cô xuống.



Ngày hôm sau, Lý Tang Du đau đớn mở mắt ra, cả chiếc giường lớn chỉ có mỗi mình cô.

Cô cười nhạo bản thân, vốn là cô Lục hữu danh vô thực lại có thể ngủ trên chiếc giường này một đêm, cô nên cảm thẩy rất “vinh hạnh” đi!

Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì cô đi xuống lầu.

Phòng khách vẫn giống như thường ngày, người giúp việc vẫn bận rộn công việc của mình, Lục Huyền Lâm đang chậm rãi ăn sáng, Lý Tang Du xuất hiện cũng chẳng ai dòm ngó tới.

Lý Tang Du đã quá quen với điều này nên cũng chẳng để tâm gì, đi thẳng đến cửa lớn.

“Ngồi xuống!”

Mệnh lệnh bất ngờ khiến bước chân Lý Tang Du khẽ khựng lại: “Tôi không ăn sáng.”

Cô không thể cùng ngồi ăn sáng với Lục Huyền Lâm được, đây là yêu cầu đặc biệt của Lục Huyền Lâm. Cho nên kể từ lúc bước chân vào nhà họ Lục cô đều tự ăn sáng ở trong phòng riêng của mình.

“Tôi không quan tâm đến sống chết của cô, kể từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng đều phải uống canh bổ thai cho tôi.”

Canh bổ thai?

Lý Tang Du thầm cười lạnh trong lòng, đúng vậy, bây giờ cô được xem như là trân bảo rồi, nói không chừng trong bụng đã có thai rồi cũng nên, phải bồi bổ mới được.

Lý Tang Du quay trở lại bên bàn ăn, cầm chén canh màu trắng sữa trên bàn lên, một ngụm đã uống hết cả chén.

Trước nay cô không bao giờ kháng lại mệnh lệnh của Lục Huyền Lâm, chỉ có như thế cô mới có thể bình yên vô sự sống qua ngày ở nơi này.

Hai năm trời yên biển lặng đã bị ông cụ Lục làm cho dậy sóng, đến nỗi đêm qua đã bị lăng nhục đến thế.

“Tôi có thể đi được rồi chứ?” Giọng điệu của Lý Tang Du trước sau vẫn hững hờ, không có chút cảm xúc nào trong đó.

Lục Huyền Lâm mới đưa mắt nhìn Lý Tang Du, hàng chân mày khẽ nhíu lại: “Thái độ này của cô là sao hả?”

Lý Tang Du hạ mi mắt, trầm mặc.

Đây là thái độ quen thuộc của cô, nói nhiều thì sai nhiều, kiệm lời mới là thượng sách.

“Ngồi xuống!”

Lý Tang Du không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh Lục Huyền Lâm.

“Ăn hết đi.”

Trước mặt Lý Tang Du có mấy đĩa bánh ngọt tinh tế, một phần không nhiều, nhưng dinh dưỡng thì vừa đủ.

Cô cầm đũa lên âm thầm mà ăn.

Lần đầu tiên ngồi ở căn phòng ăn lớn thế này ăn sáng, cô cảm thấy rất xa lạ, đặc biệt trước mặt còn có một người đàn ông mặt lạnh ngồi ở đó.

Một bữa sáng lặng lẽ cứ như thế mà kết thúc.

Lúc Lý Tang Du đặt đũa xuống, đã buộc miệng nói ra một câu: “Tôi muốn xin nghỉ phép ba ngày.”

“Làm gì?”

“Tôi muốn đến thành phố C tìm một người.”

“Ầm!” Lục Huyền Lâm đập tay xuống mặt bàn đá cẩm thạch, gào lên: “Lý Tang Du, tôi còn chưa chết mà cô đã muốn đi tìm người dự bị rồi sao?”

Âm thanh đột nhiên vang lên khiến cho người giúp việc mới dọn xong bát đũa chuẩn bị mang đi bị dọa cho khiếp hãi, người giúp việc trượt tay, cả đống chén đĩa lạch cạch rơi hết xuống đất, rơi vỡ nát vụn.

Các mảnh gốm bay rải khắp nơi, trượt qua phần chân bên ngoài chiếc váy công sở, trong thoáng chốc đã xuất hiện vết thương, khiến máu trào ra không ngừng.

Cô vẫn bình tĩnh lấy ra mấy tờ khăn giấy, lau sạch vết máu xong thì đứng lên lặng lẽ rời đi.

Sao cô lại mở miệng xin anh nghỉ phép chứ? Bị điên rồi sao?. ngôn tình tổng tài

Người dự bị? Lý Tang Du cô mới là dự bị hữu danh vô thực đây này, là dự bị của đứa em gái cùng cha khác mẹ tên Lý Uyển Khanh.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lý Tang Du, bỗng Lục Huyền Lâm có chút ngẩn ngơ.

Cả thành phố A đều biết sự kiêu ngạo của Lý Tang Du, trước khi cô lấy chồng, đã có biết bao nhiêu danh gia vọng tộc đạp nát cả bậc thềm nhà họ Lý, mà cô cũng không thèm ngó đến, trong đó có cả nhà họ Lục.

Nhân lúc tình hình tài chính của Lý Thị rơi vào khó khăn, Lục Huyền Lâm giúp Lý Thị vượt qua khó khăn với điều kiện phải cưới được Lý Tang Du.

Anh cưới cô một mặt là để trả thù Lý Uyển Khanh đến nay vẫn không rõ tung tích, mặt nữa là vì để đè bẹp sự kiêu ngạo của Lý Tang Du.

Anh chính là muốn dùng cả đời này để làm hao mòn hết thanh xuân của Lý Tang Du, mài mòn đi sự kiêu ngạo của cô, khiến cho cô cô độc cả đời.

Nhưng đến hôm nay, Lý Tang Du trước mặt vẫn kiêu ngạo đến vậy, vẫn không xem anh ra gì.

Mặt sàn trơn nhẵn vẫn còn lưu lại vệt máu, là từ trên vết thương ở chân của Lý Tang Du rơi xuống.

Lục Huyền Lâm khẽ cau mày, cô không biết đau sao? Một người từ nhỏ đã được nâng như trứng hứng như hoa, lại có thể nhịn được vết thương còn đang chảy máu sao?

Lúc Lý Tang Du bước chân ra khỏi cửa, người phía sau lần nữa khẽ gầm lên: “Quay lại!”

Lý Tang Du lần nữa dừng bước chân, nhưng lại không quay đầu lại.

“Máu của cô làm bẩn sàn nhà rồi, mau lau sạch đi!”

Lý Tang Du rất thản nhiên rút khăn giấy từ trong túi ra, cúi người lau sạch vết máu trên chân, sau đó mới quay người lại lau đi vết máu trên sàn.

“Cô muốn đến thành phố C gặp ai?”

“Người dự bị!” Tay Lý Tang Du vẫn không dừng lại.

“Đồ tiện nhân nhà cô!” Lục Huyền Lâm bị chọc giận đến đỉnh điểm, nhanh chân bước đến nắm lấy cánh tay Lý Tang Du rồi nhấc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.