Bà Mối Của Sếp

Chương 6: Chương 6: Khi Cô Ấy Mặc Đồ Bơi...




Dù đã đoan chắc bản thân sẽ không thể ngủ thêm nữa, Nguyệt Lam cô lại bắt đầu gà gật tại chỗ. Một lúc sau, cô thiếp đi, cả người dựa vào tay vịn ghế ở bên ngoài. Ai bảo sếp cô luôn thích làm theo ý mình, hễ cô quay xuống hay quay sang nói chuyện với mọi người là anh lại không cho phép, cứ vậy mà bắt cô ngồi im tận mấy tiếng thì thà ngủ còn hơn.

Bạch Ngôn đang xử lí văn kiện trên điện thoại, thấy cô đầu tựa vào tay vịn ghế liền nhíu mày khó chịu, anh lấy tay đỡ đầu cô dựa vào vai anh thật nhẹ nhàng rồi mới hài lòng tiếp tục làm việc.

Nhưng cứ khi nào xe chạy qua con đường gập ghềnh hay ổ gà, đầu cô lại gục xuống, trượt khỏi vai anh. Anh dùng lòng bàn tay đỡ trán cô, một lần nữa để về chỗ cũ, một tay còn lại trực tiếp cố định đầu cô khỏi “bay” ra ngoài. Người khác nhìn vào rất có thể sẽ thấy anh đang “ôm” cô, động tác cũng thật là thân mật!

Xe dừng lại trước lối vào bãi biển, cửa xe “cạch” một tiếng liền mở, mọi người trên xe ào ào đổ ra ngoài, còn lại mỗi anh và cô vẫn yên vị trên xe. Lí do rất đơn giản, anh đây là không muốn đánh thức cô dậy nên mới ra hiệu mọi người xuống xe thật im lặng. Mấy nhân viên có mặt trên xe ồ lên cảm thán nhưng không thể lên tiếng, bọn họ không biết sếp lại quan tâm thư kí của mình đến thế cơ đấy!

Anh bảo bác tài lái xe về thẳng khách sạn đã đặt phòng trước, tự mình bế cô xuống xe. Cô thì vẫn không hay biết gì, đầu tựa vào ngực anh ngủ li bì. Mấy nhân viên khách sạn chứng kiến cảnh này cũng che mặt cười thầm, thiếu điều hét lên thôi. Một soái ca cường tráng bế một mỹ nhân đang ngủ say, cũng thật là quá đẹp đôi đi!

Đến giữa đường lên phòng, cô đột nhiên choàng tỉnh, đập vào mặt là màu áo xanh nhàn nhạt của sếp, Nguyệt Lam giật mình vùng vẫy. Bạch Ngôn đang yên đang lành bỗng dưng thấy cô cử động, vòng tay cũng nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

“Sếp? Sao tôi lại…” Cô bối rối nhìn anh.

“Cô vẫn ngủ lúc đến nơi nên tôi đưa cô lên phòng luôn.” Anh vẫn thản nhiên nói. “Đỡ sốt chưa?”

“Đỡ rồi. Anh biết tôi bị sốt hả?” Cô sờ tay lên trán, nhiệt độ cũng gần như bình thường rồi.

“Ừ. Nếu đỡ rồi có muốn ra biển không?” Anh hỏi.

“Mọi người đều ở ngoài đó, nếu mà tôi không ra thì thật không phải. Tôi đi thay đồ rồi ra sau. Sếp, anh cứ ra ngoài đó trước đi.” Cô nói.

“Ừ.” Anh nhìn cô khuất sau cánh cửa phòng, bản thân vẫn đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường và chờ đợi.

“Sếp? Thư kí Hạ sao rồi ạ?” Mấy cô nhân viên trong công ty xuất hiện ở đầu hành lang dãy phòng.

“Cô ấy ổn.” Anh không nóng không lạnh đáp.

“Ồ vâng, chúng tôi để quên đồ trong phòng, cũng tiện rủ thư kí Hạ đi bơi luôn.” Anh còn nghe thấy hai cô gái đó nói với cô ở trong phòng: “Thư kí Hạ, cô cũng mặc đồ bơi luôn đúng không?”

Trong đầu anh tưởng tượng ra hình ảnh cô gái nhỏ nhắn đó mặc đồ bơi, một ngọn lửa giận lại bắt đầu cháy rực khi nghĩ cô mặc như vậy để người khác ngắm. Anh sa sầm cả mặt.

“Thư kí Hạ, chúng tôi ra trước nhé.” Hai cô gái đã thay đồ xong, đang diện bộ bikini hai mảnh, trực tiếp lên đường ra bãi biển.

Ánh mắt anh đổ về phía cánh cửa vẫn đóng kín, trong lòng hồi hộp khó tả. Không biết cô ấy sẽ trông như thế nào trong bộ đồ bơi?

Cửa mở, cô bước ra ngoài, trên người là bộ áo tắm màu đen cũng chỉ có hai mảnh. Mảnh trên là phần áo ôm sát có bèo nhún che đi phần trước, mảnh dưới là một chiếc váy xếp tầng mềm mại rũ xuống ngang đùi cô, trên tay cô khoác một chiếc áo khoác màu trắng sữa, tóc đen đã được búi cao hình củ tỏi, đôi môi anh đào hồng rực nhưng chẳng giống bôi son. Ngoại trừ những phần kia, mấy phần còn lại đều để hở da thịt trắng nõn nà, phần bụng thon nhỏ và đôi chân dài lộ rõ nhất. Chỉ là một bộ bikini đơn sắc không có gì đặc biệt, mặc lên người cô cũng thật là quá gợi cảm!

Anh nhìn cô không chớp mắt, trước kia chưa từng thấy cô để lộ nhiều da thịt như thế, bình thường đều là bộ đồ công sở kín mít che kín hoàn toàn thân thể khiến cô trông giản dị vô cùng. Cô mặc như vậy là muốn quyến rũ ai cơ chứ? Cơn giận lại có xu hướng bùng phát.

“Sếp ạ? Sao anh không ra ngoài kia?” Cô tiến đến trước mặt anh, hỏi.

“Cô đang ốm mà vẫn muốn đi bơi?” Mặt anh đã đen như cái đít nồi.

“Không đâu.” Cô nói. “Tôi chỉ muốn xuống đó nghịch nước chút thôi. Cũng lâu rồi chưa ra biển mà.”

“Không được. Mau đi thay đồ.” Anh dứt khoát đứng im tại chỗ.

“Nhưng…” Cô còn chưa có chạm nước mà.

“Không nhưng nhị gì cả. Mặc ít như vậy thảo nào cũng cảm lạnh.” Anh nhất quyết đẩy cô về phòng.

“Tôi có áo khoác mà.” Cô bĩu môi nhìn anh đầy đáng thương.

“Đây là lệnh của cấp trên. Cô muốn trừ lương hay gì?” Anh bắt đầu giở giọng đe dọa, không mảy may động tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.