Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 106: Chương 106




Đường đua mà Lâm Kiến Lộc nói chính là đường đua chuyên nghiệp, tuy rằng trông như chuẩn bị để đua xe vậy, nhưng mấy cái này không ảnh hưởng lái mô tô dạo.

Thật ra Halley chạy trên đường lớn cũng không nổi, này đối với mô tô mà nói thì chính là vũ nhục cực mạnh, chi bằng chạy vài vòng ở đây.

Mà Diêm Hàn vừa chạy là chạy cả buổi sáng, hôm nay xem như là đã nghiện, hình như cả buổi chỉ đến khu nghỉ ngơi một lần duy nhất, mà còn là do Tiểu Ngũ trong đầu cảnh cáo cậu, ánh sáng mặt trời quá đủ rồi, hay là nhanh nhanh vào phòng hóa trang bôi kem chống năng đi, hay là vào chỗ râm nghỉ chút đi.

Mà Diêm hàn lựa chọn về khu nghỉ ngơi uống miếng nước, lại thuận tiện bôi kem chống nắng.

Lâm Kiến Lộc đã sớm gọi người chuẩn bị các loại đồ uống lạnh ở khu nghỉ ngơi đường đua, chính hắn cũng đang ngồi trong đó vừa phơi nắng vừa xem Diêm Hàn cảm thụ mị lực của Halley ở bên kia.

Vậy nên chờ lúc Diêm Hàn trở về đã thấy anh Lâm đeo kính râm bắt ghế ngồi trên bãi cát, uống nước trái cây.

Lâm Kiến Lộc lại thay quần áo, quần dài áo thun tiêu chuẩn đã biến thành áo sơ mi với quần đi biển, thêm một cặp kính râm trông vô cùng sang quý kia, người ta nhìn vào còn thấy hắn chẳng giống nghỉ trong sân nhà mình chút nào, giống đi ra biển nghỉ phép hơn.

Thấy Diêm Hàn về, động tác của Lâm Kiến Lộc vô cùng tự nhiên đưa cho cậu một ly nước trái cây.

“Nước ép dưa với lê, bổ sung nước, khai vị, chống oxi hóa.”

“...” Khóe miệng Diêm Hàn giật giật rồi nhận lấy “Cảm ơn anh Đại Lâm.”

Ngậm ống hút hút một ngụm, không có mùi vị gì, thế nhưng rất đã khát.

Uống xong mấy ngụm nước trái cây, Diêm Hàn lại cui đầu, thấy bên chân Lâm Kiến Lộc có một con chó đang ngồi xổm, thè lưỡi ra “hà hà hà”, dùng đôi mắt tròn vo âm thầm quan sát cậu.

“Đây là Lâm Khai Tâm, theo tôi từ bé, năm nay ba tuổi.” Lâm Kiến Lộc giới thiệu cho cậu còn vui vẻ xoa đầu chú chó, trong lúc Diêm Hàn đang khiếp sợ khi thấy người có thói ở sạch như Lâm Kiến Lộc tiếp xúc với chó không có tí chướng ngại, thì Lâm Khai Tâm đã đứng lên, tò mò dạo quanh cậu một vòng, còn thân mật mà cọ cọ lên đùi cậu.

... Chó này dễ thương đó chứ.

Mà Lâm Khai Tâm cũng có một khuôn mặt tươi cười, dịu ngoan dễ gần, trông có vẻ rất vui.

Diêm Hàn vô cảm với mấy thứ lông xù, cái vô cảm này chỉ cần chó không trêu cậu cậu cũng sẽ không thấy nó dễ thương, nhưng nếu thật sự có một con cho vẩy đuôi vây quanh cậu, thè lưỡi “hà hà” cute với cậu, đại ca cũng không phải cục sắt, có thể bơ nó toàn tập.

Vì thế sau đó biến thành Diêm Hàn đứng bên cạnh đường đua vừa chơi xe vừa chơi chó, Lâm Kiến Lộc vẫn ngồi kia tắm nắng.

Chơi đến giữa trưa, Diêm Hàn mang theo một thân mồ hôi về biệt thự với Lâm Kiến Lộc, lúc này cậu không về phòng cho khách, mà trực tiếp bị Lâm Kiến Lộc mang về phòng hắn ở lầu ba. (Editor: Định làm gì con người ta, làm gì?!)

Bởi vì là lầu trên lầu dưới, nên bố cục phòng của Lâm Kiến Lộc không khác với phòng cho khách bên dưới mấy, chẳng qua vừa vào cửa chính là phòng ngủ ngay, mà giữa phòng ngủ với phòng tắm nhiều thêm một phòng để quần áo.

Mà căn phòng kia của anh Đại Lâm đương nhiên là sạch sẽ ngăn nắp đến mức làm người ta giận sôi, làm cho Diêm Hàn chỉ tham quan thôi cũng phải thật cẩn thận, sợ rớt một sợi tóc làm anh Đại Lâm khó chịu.

Thế nhưng Lâm Kiến Lộc không hề khó chịu, hắn thấy mà cũng ngạc nhiên, đặc biệt là lúc Diêm Hàn vào phòng hóa trang tắm rửa thay quần áo, Lâm Kiến Lộc thật cẩn thận mà đi đến chỗ Diêm Hàn đã đứng, phát hiện mình thế mà không có cảm giác khó chịu nào cả.

Căn phòng này đối với cả nhà họ Lâm là vùng cấm, ngay cả hai dì bảo mẫu đều không được vào, bình thường đều do Lâm Kiến Lộc tự dọn dẹp, sửa sang phòng, không ngờ...

Lâm Kiến Lộc hơi rũ mi tự hỏi, nhưng cũng không biết đây có nghĩa là gì.

Nhưng giây lát sau, chờ Diêm Hàn ra khỏi phòng hóa trang hắn lại nhịn không được gợi khóe môi nói “Ở đây một lát đi, dì nói sắp nấu cơm xong rồi.”

“Hả? Còn ăn cơm trưa sao? Chẳng lẽ tôi chỉ biết ăn uống thế thôi sao?”

Tuy nói như vậy, nhưng Diêm Hàn vẫn đặc mông ngồi lên ghế bàn học của Lâm Kiến Lộc.

Sau đó đập vào mặt là bàn học trải khăn họa tiết hươu cao cổ màu vàng của anh Đại Lâm.

......

Anh Đại Lâm thích hươu cao cổ đến bao nhiêu!

Nháy mắt đó Diêm Hàn còn cảm thấy dù bề ngoài đối phương cứng rắn, kỳ thật bên trong có một linh hồn cực kỳ đáng yêu.

Trừ cái này ra trên bàn Lâm Kiến Lộc không còn gì, không có sách vở cũng không có bút giấy, chỉ có góc bàn để một cái đèn học, cùng với kệ sách bên cạnh đặt linh tinh hai cuốn sách...

So với kệ sách trống hoắc thì phòng để quần áo phong phú hơn nhiều lắm lắm.

Tuy rằng nhìn chung không thể so sánh với phòng hóa trang của cậu, nhưng chịu không nổi nhất chính là bên trong toàn là đồ nam! Từ bên phải qua đều là các kiểu áo sơ mi nam, áo khoác với quần jean, không cần biết là đồ lịch sự hay đồ mặc ở nhà, đều không chỉ có một bộ, thậm chí Diêm Hàn còn thấy có một khu chuyên xếp đồng phục trường bọn họ...

Một hàng đồng phục, trông có vẻ là mới tinh, chỉnh chỉnh tề tề treo ở đó, an tĩnh chờ chủ nhân thay vào bất cứ lúc nào.

Vẻ mặc cực kỳ hâm mộ, lưu luyến nhìn cả căn phòng chứa trang phục cho nam giới, Lâm Kiến Lộc cũng tùy ý để Diêm Hàn tham quan, chính hắn cũng vào cầm một bộ quần áo, rồi đi về phía phòng tắm, “Tôi cũng đi tắm đây, cậu ở đây chờ tôi?” (Editor: Hôm nay vợ tới, ông Lâm thay đồ tận mấy lần...)

“À được chứ.”

“Phòng sách của tôi ở đối diện, nếu cậu chán có thể tới xem.”

“...”

Thì ra còn có cả phòng sách?!

Chẳng trách cậu cứ thấy kệ sách này không phải phong cách của anh Đại Lâm!

Diêm Hàn vẫn tỏ vẻ không cần, sách Lâm Kiến Lộc đọc cậu xem không hiểu, tội gì phải làm thân thêm sầu.

Tuy rằng chờ Lâm Kiến Lộc tắm xong, vẫn dẫn cậu đi tham quan khu vực cấm thứ hai của hắn —— Phòng sách.

Phòng sách nhà họ Lâm rộng khoảng trăm mét vuông.

Ba phòng thường khép lại thành phòng lớn, trong mỗi phòng có một bộ bàn ghế, kệ sách xếp ven tường, mỗi tầng đều bày đủ loại sách, quy mô có thể so với một thư viện nhỏ.

“Sách trong thư viện còn có thể loại tổng thể, nhà cậu thể loại sách gì cũng có!” Mặc dù không có cảm tình gì với sách vở, nhưng thấy một màn này Diêm Hàn cũng phải giật mình.

Lúc trước cậu còn thắc mắc dù Lâm Kiến Lộc chỉ số thông minh cao, nhưng dù sao cũng còn trẻ, sao lại bác học đa tài như vậy nhỉ.

Bây giờ thì hiểu rồi.

Lâm Kiến Lộc nhìn bốn kệ sách xung quanh, nói “Ừ, lúc còn bé tôi thích ở đây nhất.”

“Chậc, tôi còn nhỏ á...” Diêm Hàn nhìn trời, cố gắng nhớ lại xem lúc anh Đại Lâm đang chôn thân dưới đống sách thì mình đang làm gì, cuối cùng rút ra kết luận cũng khá là chênh lệch —— Theo đám con nít trong xóm gây sự phá phách đồi này sang núi nọ.

“Sau đó tôi bị ba đánh, mỗi lần bị đánh bà nội tôi đều tới can... Hình như là vậy đấy.”

Lúc cậu nhớ lại chuyện xưa, Lâm Kiến Lộc cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn cậu, trong mắt còn mang theo chút ngưỡng mộ.

Làm Diêm Hàn nhịn không được cơn tò mò, hỏi hắn “Vậy còn nhỏ anh Đại Lâm chưa bao giờ nghịch ngợm quậy phá à?”

Câu hỏi như vậy mà Lâm Kiến Lộc cũng nghiêm túc nghĩ ngợi, rồi mới trả lời “Không có.”

“Chưa từng á?”

“Ừ, từ khi tôi biết nhớ.”

“...”

Được rồi, dù sao anh Đại Lâm cũng không tính là người được.

Cậu ấy là thần!

Ở trong phòng sách của Lâm Kiến Lộc một lát, lúc Diêm Hàn nhìn đống sách đến choáng váng thì cơm trưa đã nấu xong, dì bảo mẫu kêu bọn họ xuống ăn cơm.

Ăn bữa trưa phong phú, Lâm Kiến Lộc hỏi cậu buổi chiều còn muốn chơi mô tô nữa hay không.

“Không được đâu.”

Chơi sướng một buổi sáng, dù có là ngày nghỉ, đại ca cũng biết mình không thể sa sút mãi như vậy được, đành tạm biệt Lâm Kiến Lộc.

“Không được, xa hoa dâm dật khiến người ta lơ là.” Đang ăn cơm Diêm Hàn lẩm bẩm lầm bầm “Tôi không thể feel mãi được, phải về trường làm bài tập thôi!”

“Ừ.” Lâm Kiến Lộc cũng không cản cậu, chỉ nói “Tôi quen một vài người bạn, một thời gian nữa có lẽ xe tổ chức đua mô tô ngoài trời, lúc đó cậu có muốn tới tham gia không?”

“... Đến lúc đó cậu cho tôi mượn mô tô sao?”

“Đương nhiên.” Lâm Kiến Lộc nói “Trông cậu lái giỏi hơn tôi.”

“Vậy là phải tham gia rồi!”

“Hứa rồi nhé.” Lâm Kiến Lộc lại nói “Tôi nhờ người đưa cậu về, dì Điền, phiền dì gọi tài xế giúp tôi.”

“Vâng thưa cậu.”

Diêm Hàn còn muốn cản, nói “Không thì cậu cho tôi mượn xe đạp đi, tôi tự về được mà.”

Lâm Kiến Lộc có chút bất đắc dĩ, còn chưa kịp nói, dì Điền nhiệt tình đã nói “Thưa cậu, chỗ này khá xa, cậu đạp xe thì buổi tối mới đến được trường.”

Nói, dì lập tức đi gọi điện thoại.

Để lại Diêm Hàn nghi ngờ mà liếc mắt nhìn Lâm Kiến Lộc một cái “... Vậy buổi sáng cậu nói muốn đạp xe đưa tôi về... Là trêu ông đúng không?”

Lúc không có ai đại ca hoàn toàn buông thả, cái gì mà “ông lớn” với “ông nôi” đều xưng không thèm cố kỵ ai, Lâm Kiến Lộc nghe xong thì thôi, cũng không nói thẳng ra, đương nhiên cũng nhờ Diêm Hàn không bao giờ mắng quá cục súc trước mặt hắn.

Lúc này anh Đại Lâm hơi cười một chút, rất bình tĩnh mà thừa nhận “Ừ.”

“... Anh Đại Lâm.”

“Hửm?”

“Bây giờ cậu càng lúc càng xấu tánh!”

Diêm Hàn nói rồi muốn duỗi tay “dạy dỗ” Lâm Kiến Lộc, dì Điền gọi điện thoại xong trở về còn hết hồn.

Nhưng dì cũng không ngạc nhiên quá, thật ra nếu có thể, dì cũng hi vọng người bạn này của thiếu gia có thể ở đây thêm lát nữa, chơi cùng thiếu gia thêm lát nữa...

Đương nhiên Diêm Hàn cũng không muốn đánh Lâm Kiến Lộc thật, anh Đại Lâm trong Nhan bang bọn họ đức cao vọng trọng, sao có thể nói đánh là đánh, mấy cái đó chỉ là âu yếm mà thôi.

Âu yếm xong rồi Diêm Hàn lại tò mò hỏi “Vậy buổi chiều cậu làm gì? Đi cắt tóc? Đi đâu cắt tóc?”

Lâm Kiến Lộc trả lời “Ừ, đi cắt tóc, nhưng tôi không vội.”

“Tóc của thiếu gia lại dài rồi.” Dì Điền than một tiếng, nói với Diêm Hàn “Cậu không biết đấy chứ, mỗi lần thiếu gia đi cắt tóc là cứ như lột mất lớp da, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới đi được, đúng là vừa nghĩ đã mệt lòng.”

“Hả?”

“Ừ.” Lâm Kiến Lộc nhìn dì Điền một cái, nhưng thật ra cũng không trách cứ dì, chỉ giải thích với Diêm Hàn “Bởi vì chạm vào tóc cũng khó chịu.”

Diêm Hàn “À!”

Trời má ơi... Thói ở sạch này của anh Đại Lâm đúng là khó hầu.

Bởi vì mình trước kia từng là thợ cắt tóc, nên dạng khách hàng kỳ lạ nào cũng đều chạm qua, nhưng đến mức sờ tóc cũng khó chịu như Lâm Kiến Lộc...

Từ từ.

Diêm Hàn lại mở mắt to “Chuyện này thì dễ rồi, cậu để tôi đi, tôi cắt cho cậu!”

“Cậu thật biết nói giỡn, cậu còn nhỏ như vậy, lại còn đang đi học, sao lại biết cắt tóc?” Dì bảo mẫu đứng bên cạnh là người đầu tiên không tin.

Diêm Hàn đành phải chỉ chỉ đầu mình “Dì thấy tóc này của cháu như thế nào? Cháu tự cắt đấy.”

Dì “...”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Kiến Lộc: Để cậu đi được thì tôi thua:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.