Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 19: Chương 19




Tuy rằng bị người ta cưỡng ép ship CP, nhưng vẫn rất xấu hổ mà... Không biết hắn nghe được bao nhiêu rồi?

... Chắc không nhiều lắm nhỉ, dựa theo độ tồn tại của Lâm Kiến Lộc, chỉ cần hắn xuất hiện rất nhanh sẽ bị người ta nhận ra.

Nghĩ như vậy, Diêm Hàn thoáng yên tâm, cậu quay người liền đối diện với đôi mắt sâu như giếng cổ, không chút gợn sóng của Lâm Kiến Lộc, càng thêm khẳng định suy nghĩ này, không khỏi thả lỏng hơn.

Từ lúc Lâm Kiến Lộc xuất hiện, người chung quanh liền không dám tùy tiện mở miệng nữa, đám người hơi hơi tản ra, nhưng không ai rời đi.

Diêm Hàn thấy Lâm Kiến Lộc nhẹ nhàng nheo mắt lại, không hỏi chuyện vừa mới xảy ra, mà nói “Camera tôi đã xem, dùng đặc điểm ngoại hình xem xét bạn học này, chắc chắn là cùng một người.”

Lâm Kiến Lộc là đang nhìn về phía La Văn Long.

Lần nữa chứng thực việc La Văn Long cố ý dán thư tình người khác viết cho mình lên bảng thông báo.

Từng đôi mắt sắt bén như dao, La Văn Long chỉ cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ, cậu ta hận không thể chui vào khe đất.

“Không phải, này không phải ý của tôi, là người kia nói...” Cậu ta lẩm bẩm tự nói, sau eo đã bị người ta nhéo một cái, đau đớn rất mãnh liệt, làm cho La Văn Long thanh tỉnh lại, ngừng nói.

Cậu ta bị mỡ heo che tâm, cho rằng trả thù như vậy là có thể hung hăng làm tổn thương cái người vốn còn nói thích mình, sau hai tuần điều kiện tốt hơn liền quyết đoán đi thông đồng với người khác! (Edit: Không chấp nhận ngta, ngta tốt lên đi tìm tình yêu mới cũng không cho, thứ thá gì.)

Nhưng cậu ta không thể ngờ, ngắn ngủn mười ngày trôi qua, một nữ sinh nguyên bản thẹn thùng hướng nội cứ như biến thành người khác! Nội tâm của nhỏ cũng cường đại, tự tin như bề ngoài của nhỏ, như mặt trời nhỏ dần dần bừng sáng, đã không thể tùy tiện bị tổn thương.

Cậu ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.

Người kia nói chỉ cần cậu ta dán thư tình cùng ảnh chụp lên là có thể trả thù Nhan Hàm, còn có thể dùng thân phận người bị hại khiến nữ thần chú ý, người kia cũng nói, nhỏ sẽ giúp cậu ta giật dây bắt cầu...

“Đi theo tôi đến khu giáo vụ.” Lâm Kiến Lộc nói.

La Văn Long dưới một đống tiếng “tra nam”, lựa chọn trầm mặc, vùi đầu đi theo Lâm Kiến Lộc.

Diêm Hàn là đương sự tự nhiên cũng phải đi theo.

Quầng sáng trước mắt lại hiện lên một đoạn diễn biến tâm lý của La Văn Long, nhưng từ đầu đến cuối, tên của người xúi giục đều không hiện lên.

Làm ra loại chuyện này, ảnh hưởng nhỏ thì chậm trễ thời gian ăn trưa học tập của cậu, mà nói lớn, nếu chuyện này mình xấu hổ cùng phản kháng, vậy chỉ có thể đứng yên chịu đánh.

Mặc dù cậu không ngại người khác thấy gì nói gì, nhưng chuyện này mà nháo đến bên trường học, cũng đủ cho cậu uống một vại phiền phức.

Cậu vừa mới hỏi, chuyện yêu đương tuy hệ thống không ủng hộ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thành tựu năm mục toàn năng.

Theo lời Tiểu Ngũ, mọi người đều sắp thành niên, yêu đương một chút cũng không sao. Nhưng vì yêu mà chậm trễ học tập hay đạt thành tựu, thì đó chính là lẫn lộn đầu đuôi, có chút ngu xuẩn.

Điểm này Diêm Hàn cũng rất tán đồng.

Nhưng vấn đề chính là hệ thống không phiền toái, trường học lại để ý.

Chuyện lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Có người biết chuyện của nguyên chủ và La Văn Long, thậm chí có thể xúi giục La Văn Long tự mình đi làm, không biết sẽ còn hậu chiêu gì nữa, mà cao trung Lộc Trạch xưa nay trứ danh nội quy khắc nghiệt.

Nếu chuyện này mà nháo lớn rồi mình bị đuổi học, nhiệm vụ cũng hết cách làm, cậu chỉ có thể dọn dẹp đồ rồi đi chết.

Cho nên Diêm Hàn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Còn Vu Tĩnh bên kia, cậu cho rằng Vu Tĩnh chỉ là tới để quấy đục nước, có lẽ lão đại sau màng có quan hệ với nó, nhưng nó tuyệt đối không phải chủ mưu của sự kiện lần này.

Một người bị mình dỗi dăm ba câu đã câm nín, có thể thiết kế được cái bẫy này sao?

Hiển nhiên là không có khả năng.

Vốn tưởng có thể dò hỏi từ lời của La Văn long, không ngờ một đường tới khu giáo vụ, La Văn Long thế nhưng lại giấu diếm chuyện này.

Chuyện cậu ta làm không có đạo nghĩa, cũng không hề đàn ông, nhưng lại không trái với nội quy trường học, chỉ có thể lấy mức phê bình cảnh cáo để kết thúc.

Chỉ là chuyện này đã đến tai chủ nhiệm lớp bọn họ, cho là La Văn Long tâm tư ác độc bụng dạ hẹp hòi, tâm tư không đặt trên học tập, nên tước đi chức vụ lớp phó học tập.

La Văn Long trước mặt bạn học mất hết mặt mũi, cơ hồ đã tới mức người người đòi đánh, không đợi đến kiểm tra xếp lớp đã xin chuyển trường.

Đây là chuyện sau này.

Còn Diêm Hàn, cậu trước mặt các thầy cô một mực phủ nhận bức thư tình này không phải cậu viết, vô cùng dõng dạc mà sắm vai tiểu bạch hoa yếu ớt bị người khi dễ.

Thiếu nữ mảnh mai như bị mưa rền gió dữ chà đạp, tiểu bạch hoa một lòng hướng đến học tập, nhưng bên người toàn là những kẻ tâm thuật bất chính, cậu muốn thoát khỏi khốn cảnh, chỉ muốn an tĩnh học tập đàng hoàng, nhưng thân bất do kỷ...

Diêm Hàn bất chấp tất cả, trước tiên đắp cho câu chuyện “sau này có lẽ mình còn chọc trúng phiền toái” cái mền, cũng coi như là để lại cái hậu chiêu.

Nhờ đợt trước cậu chăm chỉ tập thể dục giữa giờ, ấn tượng của chủ nhiệm giáo dục với cậu cũng không tệ lắm, chủ nhiệm lớp còn đang tức La Văn Long, nên không ai trách Diêm Hàn, thậm chí còn an ủi cậu hai câu, cổ vũ cậu cố gắng học tập, đừng để chuyện này ảnh hưởng.

“Em biết rồi ạ, cảm ơn hai thầy.” Diêm Hàn nỗ lực sắm vai đóa kiều hoa chịu đủ khi dễ được các thầy cô cứu vớt,, lúc này tràn ngập cảm kích mà nói “Em nhất định sẽ học tập thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của hai thầy!”

“Ừ.” Chủ nhiệm giáo dục bị cậu vô hình vuốt mông ngựa, còn không quên dặn dò “Có vấn đề gì thì cứ hỏi Kiến Lộc, Kiến Lộc à, em giúp em ấy học tập một chút, tranh thủ sớm ngày thi lên mấy lớp trên.”

Chủ nhiệm lớp đứng bên cạnh “...”

Ông cũng biết lớp mười bảy là lớp kém của trường, lúc này không bị phê bình cho chướng khí mịt mù đã là hay lắm rồi, nào dám so đo giọng coi rẻ lớp bọn họ của chủ nhiệm giáo dục.

Chủ nhiệm lớp dứt khoát nói theo “Vậy vất vả bạn học Lâm rồi, Nhan Hàm là hạt giống tốt, thầy cũng hy vọng em ấy thi được mấy lớp trên...”

......

Hoàn toàn quên mất Lâm Kiến Lộc là học sinh ban xã hội.

Ra khỏi khu giáo vụ, Diêm Hàn thấy thời gian còn đủ, liền muốn mời Lâm Kiến Lộc ăn cơm.

“Cậu giúp tôi cái đại ân, bữa này tôi mời, cần lắm!” Rời xa khu giáo vụ, tiểu bạch hoa lắc mình biến thành bộ dáng men lỳ vốn có.

Cùng lúc đó, Tiểu Ngũ trong đầu nói với cậu [Chúc mừng ký chủ! Hoàn thành nhiệm vụ nhánh <Tâm sự thiếu nữ>! Đạt được kỹ năng <Kế hoạch nhà giàu hàng tỷ>!]

Thanh âm vang lên Diêm Hàn cũng thấy trong lòng nhẹ bẫng, cậu cảm thấy tâm sự của “Nhan Hàm” không thật sự nằm trên người La Văn Long.

Nhỏ nhát gan, trong suốt, thậm chí là cực độ hèn mọn, nếu hôm nay không phải là mình hứng, ở một tuyến thời gian khác nhỏ cũng sẽ phải trải qua, chỉ là sớm hay muộn. Đến lúc đó chỉ có thể đứng im chịu đánh, không thể không đem ủy khuất cùng phẫn nộ giấu ở trong lòng, tùy nó hư thối sinh mủ, tùy nó từng bước từng bước tàn phá tâm trí cùng nhân sinh của chính bản thân mình.

Nhưng kỳ thật, nhỏ cũng không làm sai chuyện gì.

Cái gọi là tâm sự thiếu nữ, chẳng qua chỉ là mong muốn được công bằng, miễn phải chịu tổn thương thôi.

Nếu là dạng này, cậu có thể giúp nhỏ làm.

Tiểu Ngũ lại nói [<Kế hoạch nhà giàu hàng tỷ> đã khởi động! Tài phú thứ nhất: Xin ký chủ hãy đến hiệu sách xx phố xx vào mười lăm giờ ngày cuối tuần.]

Diêm Hàn:?!!

“Này là ý gì?”

[Ừm, đây là nhắc nhở kỹ năng cho anh, tình huống cụ thể thì anh phải đến mới biết!]

!!!

Trải qua một phen dò hỏi, Diêm Hàn cảm thấy cái kế hoạch tỷ phú này còn thực dụng hơn tưởng tượng của mình.

Nhắc nhở cậu đi đâu làm gì thì phát tài, quả thật chính là thần khí!

Đương nhiên chỉ là nhắc nhở mà thôi, có đi hay không, có muốn làm không vẫn là tự chủ của cậu.

Bất quá Diêm Hàn thấy như vậy là đủ rồi.

Đúng lúc cậu đang sầu chuyện kiếm tiền, bây giờ liền có cái công năng như vậy...

Anh Diêm hận không thể cúi chào với La Văn Long một cái, cảm tạ quân địch đội bạn đưa điểm cho cậu.

Quét sạch sương mù do người đứng sau La Văn Long đem tới, tâm tình Diêm Hàn tốt hẳn, cậu lần nữa trở nên tùy tiện, theo bản năng vỗ vỗ bả vai Lâm Kiến Lộc, làm ra bộ dáng anh em tốt.

Thẳng đến...

“Ngại quá.” Nhận ra Lâm Kiến Lộc cứng đờ, Diêm Hàn hậm hực mà thu tay lại, lúc này mới nhờ tới thói ở sạch của Lâm Kiến Lộc, không thể tiếp xúc với người khác.

“Tôi vui quá nên quên, này thật ngại quá.” Nói, cậu còn rất không quan tâm hình tượng mà tát cái tay hư của mình một cái, trừng phạt.

Lâm Kiến Lộc chậm rãi quay đầu nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy tự hỏi cùng đánh giá, bộ dáng hơi hơi mím môi thoạt nhìn có chút nghiêm túc, cũng không biết đang nghĩ cái gì

Này...

Diêm Hàn lùi lại một bước.

Lâm Kiến Lộc liền hướng về phía cậu bước một bước.

Diêm Hàn lại lùi một bước, Lâm Kiến Lộc cũng đi theo một bước, cái này Diêm Hàn cũng không biết làm sao, làm sao thế, cậu chỉ chạm một chút... vỗ hai cái, đổi phương sẽ không cho cậu một bạt tay đâu nhỉ?

Không thể trách cậu nghĩ đông nghĩ tây, thật sự là do ánh mắt Lâm Kiến Lộc quá nghiêm túc, đứng dưới cái bóng của hắn, anh Diêm lại ý thức được là mình làm sai, lúc này liền kiên cường không nổi.

Anh Diêm không có ưu điểm gì, phân rõ phải trái cũng là một cái trong đó.

“Thật xin lỗi.” Diêm Hàn xin lỗi lần thứ n.

Biểu tình Lâm Kiến Lộc không nghiêm túc nữa, mà có chút tìm tòi nghiên cứu.

Hắn không đáp lời, mà từng bước ép sát, đại ca cũng chỉ có thể liên tục lui ra sau, thẳng đến khi lưng tiếp xúc với mặt tường lạnh băng.

Cậu dựa vào tường không thể động đậy, nhưng Lâm Kiến Lộc thì cứ mãi nhúc nhích.

Mắt thấy khoảng cách của hai người ngày càng gần “Cậu, cậu cũng thấy chủ nhiệm giáo dục bảo cậu giúp tôi học rồi đấu, không lẽ thầy ấy không sợ bọn mình...” Diêm Hàn ngừng nói, vốn là muốn lảng sang chuyện khác, đột nhiên cảm thấy vấn đề này hình như quá nhạy cảm.

Cậu lại phải nghĩ cái khác.

Không thể trách cậu không đúng mực, anh Diêm trước kia đánh nhau, số lần tiếp xúc thân mật với người khác rất là nhiều, nhưng tư thế bị kẹp giữa người cùng vách tường như hiện tại, cậu còn chưa trải qua bao giờ.

“Sợ bọn mình cái gì?” Lúc này Lâm Kiến Lộc đột nhiên nói chuyện.

“Không có gì.” Diêm Hàn liếm liếm môi, ánh mắt trốn tránh, lần nữa ý đồ đánh trống lảng “Ấy đúng rồi, sao cậu lại muốn giúp tôi...”

“Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện.” Lâm Kiến Lộc nói.

“Chuyện gì?” Diêm Hàn vội hỏi.

“Đụng vào người tôi một chút.”

“...”

Không không không lẽ là từ bỏ rồi!

Đón ánh mắt khẩn cầu của Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn bị nhốt trong góc tường chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi “Chạm vào chỗ nào?”

Vấn đề này hình như cũng hơi khó với Lâm Kiến Lộc, hắn suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi nâng tay lên.

Nắm thành quyền, Lâm Kiến Lộc lộ ra mu bàn tay của mình.

“Chỗ chỗ chỗ này hả?” Diêm Hàn hung hăng nuốt nước miếng cái ực, cậu cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy.

Lâm Kiến Lộc chậm rãi gật đầu.

Diêm Hàn đem tay mình dán lên mu bàn tay Lâm Kiến Lộc giây thứ nhất, giây thứ hai, giây thứ ba, Lâm Kiến Lộc đều không có phản ứng.

Giây thứ tư, Lâm Kiến Lộc chủ động rút tay về “Rồi. Cảm ơn.”

Diêm Hàn “???”

“Có cảm giác gì sao?” Diêm Hàn miệng khô lưỡi khô hỏi.

“Tôi phát hiện tôi có thể chịu được đụng chạm của cậu.” Lâm Kiến Lộc nói “... Xấp xỉ ba giây, tôi thậm chí có thể nhịn không rửa tay.”

Diêm Hàn “...” Đây là đang khen?

“Vừa nãy cậu hỏi tại sao tôi lại giúp cậu?”

“... À, đúng.” Diêm Hàn phát giác mình theo không kịp mạch não của Lâm Kiến Lộc.

“Bởi vì con người cậu rất thú vị.”

Lúc nói những lời này, trong mắt Lâm Kiến Lộc lại hiện lên thần sắc nghiên cứu tìm tòi ban nãy, Diêm Hàn bị nhìn đến nổi hết cả da gà.

“Tôi thú vị?”

“Ừm. Lấy chuyện hôm nay, dựa trên quan sát cùng hiểu biết của tôi về cậu, xác suất cậu hẹn hò cùng nam sinh kia cơ hồ là bằng không.” Lâm Kiến Lộc nói.

Diêm Hàn “...”

Nói rất có lý, mẹ nó đều do hệ thống hố tôi cả đấy.

“Nếu đối phương thật sự quấy rầy cậu, làm cậu bất kham làm cậu phiền nhiễu, cậu cũng sẽ không lựa chọn phương thức này để giải quyết.”

“...”

Đúng rồi, nếu để ông gặp phải loại tra nam này, ông không trực tiếp đánh bay cậu ta thì thôi đi, còn dung túng cho cậu ta nhảy nhót được chắc!

“Nếu điều thứ nhất là sự thật, sẽ không tồn tại khả năng đối phương cố ý thiết kế hãm hại cậu, như vậy điều thứ hai liền trở thành nghịch lý.”

“...”

???

“Nói cách khác, khi hai điều kiện trái ngược nhau đồng thời xảy ra, xác suất cộng lại là bằng không.”

“???”

“Nhưng sự kiện với xác suất tuyệt đối bằng không đã xảy ra...” Lâm Kiến Lộc giương mắt nhìn cậu, ánh mắt chăm chú “Trừ phi trung gian có một lượng biến đổi.”

“????”

“Nhưng lượng biến đổi này là gì tôi lại nghĩ không ra.” Lâm Kiến Lộc nói rồi lại lâm vào suy nghĩ xa xăm.

“...”

“Tiểu Ngũ! Mau nói cho anh biết mẹ nó hắn, hắn đang nói cái gì!” Diêm Hàn rít gào ở trong đầu.

Mỗi một chữ đối phương nói cậu đều biết, gắn lại với nhau lại chẳng hiểu cái gì!

[Này... Em cũng không biết nha, theo lý mà nói hắn không nên biết giả thiết của chúng ta...] Tiểu Ngũ nhéo cằm lâm vào trầm tư.

Diêm Hàn “...?”

Được rồi, Tiểu Ngũ nói cậu cũng nghe không hiểu.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Lâm Kiến Lộc sửa sang lại quần áo, lúc này mới ý thức được khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, hắn cơ hồ ép người ta dính lên tường, gấp gáp lui về phía sau, nói “Xin lỗi.”

“...”

Diêm Hàn đã không chú ý tới mấy cái đó nữa, bây giờ cậu hoàn toàn rơi vào... trạng thái mộng bức.

Chỉ có thể mộng bức rời khỏi khu giáo vụ, lại mộng bức đi theo Lâm Kiến Lộc đến nhà ăn.

Giữa trưa một trò khôi hài cũng có vài người bị ảnh hưởng, nhưng với đa số mà nói thì chỉ là một tràng náo nhiệt, lúc này loa trường đang phát bản rock and roll tràn ngập sức sống thanh xuân, không ít người tản bộ chơi đùa trên sân vận động, sân trường vẫn là sân trường bừng bừng sinh cơ.

Diêm Hàn bị cảnh tượng đó lôi khỏi cơn hoảng hốt, đi ngang qua sân bóng thấy một quả cầu thẳng tắp bay tới, cách mình không xa, liền theo bản năng chạy vội hai bước, một chân đá lại cho bạn học đang chạy đến nhặt cầu, còn rộng rãi vẫy vẫy tay với người ta.

Làm xong cậu mới khó khăn nhớ ra mình với Lâm Kiến Lộc vừa mới phát sinh một trận quyết đấu giữa linh hồn với linh hồn, mà lúc này, cậu vừa quay đầu lại, phát hiện ánh mắt Lâm Kiến Lộc quả nhiên vẫn dừng trên người mình...

Ánh mắt giao nhau giữa không trung, Diêm Hàn cảm thấy lúc Lâm Kiến Lộc không nói gì vô cùng đáng sợ, bởi vì hắn đang tự hỏi.

Hắn nghĩ được tới mấy cái này thật sự quá là khiếp rồi!

Nhìn nhau chốc lát, Lâm Kiến Lộc cuối cùng cũng mở miệng, Diêm Hàn cho rằng hắn muốn nói mình đá cầu tốt linh tinh, không ngờ đối phương vừa mở miệng, lại nói thế này “Cậu không mặc váy đẹp hơn nhiều.” (Edit: Gay rồi.)

Diêm Hàn “...”

?!!

Đột nhiên cuối đầu, nhìn thấy làn váy đồng phục đong đưa theo cơn gió, không khỏi sợ hết cả hồn.

Lúc cậu không mặc váy... Là lúc chơi bóng? Hay là lúc đánh nhau?

Cho nên! Lời này! Rốt cuộc có ý gì!

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Diêm: Tui khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.