Diêm Hàn vùi đầu học tập, lâu rồi chưa gặp Lâm Kiến Lộc.
Dung lượng não bị các loại tri thức mạnh mẽ chiếm cứ, cậu rất nhanh đã quên mất vụ “lượng biến đổi”, càng miễn bàn đến chuyện phát hiện dị thường.
Rất nhanh lại đến cuối tuần, tối thứ sáu chỉ có một tiết tự học, sẽ tan học sớm hơn mọi khi một chút, bất quá tiết tự học buổi tối này bị rất nhiều người phun tào là quá râu ria, vì cứ tới tiết này, đại đa số bạn học đều lòng dài như cây cỏ, không có tâm tình học tập, bình thường phải có chủ nhiệm lớp tự mình tới tọa trấn mới có thể tiến hành thành công.
Có chủ nhiệm lớp ở, tuy trong phòng không ít đứa giở trò, nhưng vô cùng an tĩnh.
Ôn Giác Vinh thử làm bài được một lúc, tâm hồn liền bay theo gió, cậu ta quay đầu thấy Diêm Hàn vẫn còn vùi đầu khổ học, lại không thể kìm nén tâm hồn bà tám, ném cho Diêm Hàn một tờ giấy.
'Anh Nhan, cuối tuần này anh định đi đâu chơi?'
Diêm Hàn lúc này đang bị đề khó chặn đứng, mắt thấy một cục giấy nhỏ bé ném ở trước mặt, liền mở ra xem.
Ngẫm lại kế hoạch cuối tuần của mình, cậu rẹt rẹt rẹt trả lời lại 'Đâu cũng không đi, ở lại ký túc xá học bài.'
'Cả ngày không đi đâu luôn á?'
'Chắc là đi mua sách.'
'Hic. Vậy anh định đi đâu mua sách? Em đi với anh nha.'
Ôn Giác Vinh vừa mới ném tờ giấy đi, liền nghe có người gọi tên hai người bọn họ “Ôn Giác Vinh! Nhan Hàm! Hai em đang làm cái gì!”
Chủ nhiệm lớp vốn phải ngồi trên bục giảng soạn bài, không biết đã đứng lên từ bao giờ, bước xuống bục giảng đi thẳng về phía bọn họ.
“Đưa tờ giấy kia cho tôi.”
Diêm hàn không kháng cự, ngoan ngoãn đưa tờ giấy vào tay thầy chủ nhiệm.
Nhìn nội dung trên tờ giấy xong, sát khí tung trời của chủ nhiệm lớp dần dần biến mất, ông đi đến trước mặt Ôn Giác Vinh “Em muốn đi đâu chơi hả? Chơi chưa đủ đúng không? Tuần sau kiểm tra xếp lớp em ôn tập đến đâu rồi?”
Ôn Giác Vinh làm ra biểu tình đáng thương hề hề nhìn ông, không dám hó hé.
Lớp vang lên một mảnh cười vang. Tập thể bị Ôn Giác Vinh giả đáng thương chọc cho cười khùng.
“Đừng cười!” Chủ nhiệm lớp rống lên một cái, nhưng thái độ lại rất hòa hoãn.
Ông rất biết tính Ôn Giác Vinh, biết bạn học này thích tám chuyện, nhưng không hề có ý xấu.
Bắt gặp hai học sinh chuyền giấy cho nhau trong giờ học, vốn rất tức giận, nhưng lúc thấy nội dung viết lên trang giấy, thế mà lại là nghiên cứu xem cuối tuần học bù hay là đi mua sách?
Loại tình huống này, hễ là giáo viên đều không thể nhẫn tâm phê bình!
Tuy là thế, nhưng ông vẫn cảnh cáo mọi người “Có chuyện gì tan học rồi nói, tự học thì phải ngoan ngoãn tự học, đừng làm mấy chuyện không đâu nữa!”
“Dạ thầy.” Diêm Hàn thái độ ngoan ngoãn đáp lời, lần nữa ngồi xuống ghế.
Bất quá không biết tại sao chuyện đi mua sách chung với Ôn Giác Vinh, cứ như vậy mà được định ra.
Ôn Giác Vinh nhà ở địa phương, cuối tuần đều về nhà ở, tan học phải nhanh nhanh đi về để kịp giờ xe chạy, Diêm Hàn hẹn thời gian địa điểm với cậu ta xong, liền một mình quay về ký túc xá.
Thứ năm thứ sáu tuần sau là kiểm tra xếp lớp, cao trung Lộc Trạch tuy có chế độ chia lớp để dạy học, nhưng chất lượng giáo dục xêm xêm nhau, kỳ thật Diêm Hàn không để ý mình phải học lớp nào.
Bất quá tốt xấu mình cũng học tập được hai tuần rồi, cậu muốn nhìn xem phương pháp học tập cùng hiệu suất của mình có vấn đề hay không, nhất định phải dựa vào lần kiểm tra này.
Trở lại ký túc xá, đơn giản thu dọn một chút, giặc mớ quần áo của một tuần qua, dọn dẹp xong rồi, Diêm Hàn mới mở livestream bắt đầu học tập.
Livestream một tuần, tuy lượng truy cập vẫn thấp đến đáng sợ, nhưng fan của Diêm Hàn đã tăng lên gấp đôi.
Chủ yếu là do thời gian online của Diêm Hàn cố định, về phòng ngủ là làm bài ngay, mà mỗi lần tiến vào trạng thái học tập thì không chỉ một hai giờ, khiến những người có tâm học hành lại thường xuyên mất hứng cảm thấy như tìm được một tấm gương, lấy đó làm động lực.
Trước kia trên kênh học tập còn có mấy streamer, bất quá thoạt nhìn chỉ livestream chơi chơi, thời gian cũng không cố định, thậm chí có mấy cái còn biến mất dạng, những người còn tồn tại thì cũng là xả đông xả tây, chẳng ai muốn xem.
Cho nên có thể nói, hiện tại là một mình Diêm Hàn nhận thầu kênh này.
Lúc này Diêm Hàn cũng định mở livestream là làm bài luôn, không ngờ điện thoại đột nhiên rung lên một cái, cậu nhìn thoáng qua, đột nhiên màn hình điện thoại nhiều hơn hai miếng... Ức gà?
Cảm ơn người dùng [314159] đã thưởng cho streamer một miếng ức gà! Nhân khí +2000, độ thân mật với fan +2000!
Làn đạn nháy mắt bị spam:
'Thổ hào!'
'Cúng bái thổ hào!'
'Quào, chúc mừng streamer hôm nay ăn nên làm ra!'
'Hic hic hic tui cũng muốn bao dưỡng chị đẹp QAQ.'
Diêm Hàn:...!
Tặng ức gà tốn hết bao nhiêu tiền thì Diêm Hàn không biết.
Nhưng mà không nhớ cũng không sao, bởi vì nó tương đương với số nhân khí cùng độ thân mật với fan mà streamer được tăng.
Cũng có nghĩa, nếu nhân khí cùng độ thân mật tăng lên hai ngàn, thì miếng ức gà này có giá trị là hai ngàn.
Mà với tỉ lệ chia một một của trang web... Cậu kiếm được hơn một ngàn rồi á!
Tâm tình lâng lâng, hồi trước thì một ngàn với cậu không đáng là bao, nhưng bây giờ cậu rất chi là nghèo, quá nghèo, tiền cơm trong tay còn không tới một ngàn đâu!
Tự nhiên có cảm giác mình đã giàu to!
Tuy nói là vậy, Diêm Hàn vẫn có hơi ngại nhận. Biết rõ rất nhiều streamer mỗi ngày đều có thể thu được mấy vạn, mấy chục vạn tiền thưởng, nhưng chuyện này với Diêm Hàn mà nói, cậu không có ý định khiến người xem tiêu pha vì mình.
Mang tâm tình vô cùng phức tạp, Diêm Hàn click mở hậu trường, quả nhiên thấy số tiền giá một miếng ức gà.
Ngồi trước bàn sửng sốt một lát, Diêm Hàn nghĩ nghĩ, có người chịu thưởng cho cậu nhiều tiền như vậy, mình cũng phải cho người xem livestream thể nghiệm tốt một chút, giờ chỉ có nỗ lực gấp bội mới không cô phụ hai ngàn đồng tiền này.
Cậu viết hai chữ “cảm ơn” thật bự lên mặt giấy, quơ quơ ở vị trí camera có thể quay được, sau đó thở một hơi thật sâu, mở sách giáo khoa ra bắt đầu học tập.
Ngoại trừ ôn tập lại tri thức Hóa Học cùng Sinh Học, cậu còn định làm một ít đề chuẩn bị cho kiểm tra.
Cứ như vậy thời gian liền rất gấp gáp, không chỉ thứ sáu học bài tới khuya, cả ngày thứ bảy Diêm Hàn đều trạch trong ký túc xá để học, ngoại trừ sáng sớm ra ngoài chạy một vòng rồi ăn sáng, lại mua cơm trưa cùng cơm chiều về phòng, thì căn bản là không ra cửa.
Kỳ thật học tập là một quá trình khá buồn tẻ khó chịu, đã phí đầu óc, ngồi một thời gian dài, lại phải thắng cơn buồn ngủ, tập trung lực chú ý lên bài tập.
Vì khắc phục các loại khó khăn cưỡng ép bản thân học hành, Diêm Hàn phải dùng hết sức lực tích góp từ hồi bú mẹ! Đời này đại ca chưa từng nghiêm túc đến như vậy.
Ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ thành tựu, thì chính là muốn quý trọng cơ hội lần này.
Chuyện khó xử nhất bây giờ chính là việc cậu hay thức đêm, đem lại đe dọa trầm trọng cho cột “Mỹ“.
Để giải quyết vấn đề này, Diêm Hàn bắt đầu áp dụng phương pháp ngủ sớm dậy sớm, lúc đảng cú đêm còn chưa đi ngủ cậu đã rời giường, vô cùng thanh tỉnh mà làm đề.
Tới chủ nhật, Diêm Hàn cũng dậy sớm, giành giật từng giây để học bài, học đến tận trưa, lúc này mới mặc quần áo vội càng ra công trường hội họp với Ôn Giác Vinh.
Cao trung Lộc Trạch nằm giữa hai đường vành đai ba bốn, vị trí địa lý khá là ưu việt, bốn phía cũng vô cùng phồn hoa, cách đó không xa có một phố đi bộ.
Mà hiệu sách <Kế hoạch nhà giàu hàng tỷ> chỉ cho cậu nằm trên con phố này.
Thật vất vả mới không cần mang đồng phục, hôm nay cậu vẫn mặc quần jean, chẳng qua áo hoodie bị cắt ống tay đã bị tàn phế, nên lúc này cậu phải mặc áo thun tay ngắn cùng cái áo khoác trung tính.
Quần áo của “Nhan Hàm” trong mắt Diêm Hàn là quá mức thục nữ, màu sắc cũng thiên về tươi sáng, cậu thật sự không thể nhẫn tâm ép mình mang quần áo như vậy.
Một bồ độ này là cậu lật tủ quần áo nửa ngày mới tìm thấy.
Nhưng vẫn không hold nổi cặp chân dài, bộ dáng tinh xảo của cậu.
Quần jean bó sát người khiến đôi chân cậu càng thêm thon dài, Diêm Hàn tách chân đứng ở giao lộ đã hẹn trước, tư thế tùy ý tự nhiên tạo ra phong cách hip hop đường phố, làm nổi bật dung nhan thanh lệ của cậu, khiến khí chất của cậu càng thêm bất phàm, khác với người thường.
Thế cho nên lúc Ôn Giác Vinh tới chỗ hẹn, suýt thì không dám nhận quen biết với cậu.
“Anh Nhan man thật sự!”
“Chậm?” Lúc đó Diêm Hàn đang đứng ở lề đường, có chút không hiểu nổi “Rõ ràng là tôi tới trước mà.” (Edit: Chậm: màn, đọc giống man: đàn ông trong Tiếng Anh.)
“... Man, Tiếng Anh!” Ôn Giác Vinh trợn trắng mắt, cảm giác kinh vi thiên nhân vừa nãy liền bay bớt đi, bất quá nhìn lại Diêm Hàn, trái tim thiếu nam khát khao tiến tới lại nhộn nhạo, nhịn không được nói “Quá đẹp trai! Anh mà đứng trên đường cái, kêu anh là nam sinh chắc người ta cũng tin!”
Ôn Giác Vinh la quan quát, khiến cho người đi đường vẫn luôn chú ý, quan sát Diêm Hàn hận không thể hít vào một hơi.
... Cho nên, đây là nam hay nữ?
Cái gì gọi là nét đẹp phi giới tính?
Chính là đây!
“Ít nói nhảm.” Diêm Hàn tự lọc quả vuốt mông ngựa của cậu ta “Đi thôi, chúng ta tranh thủ.”
“À á a!”
Trên phố đi bộ có một hiệu sách lâu đời, các tựa sách bên trong có thể nói là tương đối đầy đủ.
Nhưng kế hoạch nhà giàu hàng tỷ kia còn chưa kịp nhắc nhở cậu, Diêm Hàn chui đầu vào đại dương kiến thức, bồi hồi đứng giữa ba kệ sách lớn nhất.
... May mà thời gian này cậu đã tương đối hiểu biết kiến thức cao trung, nếu không chắc phải chết chìm ở chỗ này.
Sau khi xem một vào sách phụ đạo cùng đề luyện tập tương đối nổi tiếng, Diêm Hàn cũng không mua hết, mà chỉ lấy hai bộ đề nhìn tương đối hợp lý, không hay xuất hiện câu hỏi siêu khó.
Ngoài ra còn mua sổ tay Tiếng Anh cùng Ngữ Văn, mục đích lần này của Diêm Hàn coi như là thành công.
Học tra Ôn Giác Vinh đương nhiên không phân biệt được đâu là sách tốt đâu là sách râu ria, nhưng cậu ta đủ nhạy, dựa trên nguyên tắc có ngày sẽ dùng tới, Diêm Hàn cầm cái gì là cậu ta cầm cái đó.
Quy trình đơn giản, lúc xếp hàng tính tiền anh Diêm vẫn thấy có hơi đau lòng.
Cậu bao lâu rồi chưa đau lòng như vậy nhỉ.
Đương nhiên, trước kia đánh chết cậu cũng không tin, cuộc đời đại ca cũng phải có lúc bỏ tiền túi mua đề.
Cho nên, số cả đấy.
Trả tiền xong, hai người cất sách vào trong cặp, động tác Diêm Hàn đặc biệt thành thạo, tùy ý vác cái cặp trên vai, cậu hỏi Ôn Giác Vinh có biết chỗ nào thuê nhân viên làm công không, là kiểu nhân viên tạm thời chỉ làm thứ bảy với chủ nhật.
Kế hoạch nhà giàu hàng tỷ chỉ yêu cầu cậu ba giờ chiều nay đi đến hiệu sách, đến giờ vẫn không có động tĩnh, Diêm Hàn muốn thử xem Ôn Giác Vinh có biết tí manh mối nào không.
Ôn Giác Vinh là người địa phương chính cống, có lẽ sẽ biết cái gì đó.
“Cái này em cũng không biết nữa...” Ôn Giác Vinh sờ sờ mái tóc dài một tấc của mình, tuy nhà cậu ta không phải đại phú đại quý gì, nhưng cũng tính là gia cảnh ưu việt, không thiếu tiền, cho nên tới giờ Ôn Giác Vinh chưa từng nghĩ tới chuyện kiếm tiền.
“Anh Nhan thiếu tiền hả? Nhiều hay ít? Em có thể cho anh mượn.” Ôn Giác Vinh không chút do dự mà nói.
“Không cần đâu.”
Diêm Hàn xua tay, cậu cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, bất quá, Ôn Giác Vinh rộng lượng cho vay tiền như vậy vẫn làm cậu cảm động vô cùng.
Mở cửa hiệu sách, cửa hàng trên phố đi bộ rực rỡ muôn màu, mỗi cửa hàng đều mở một loại âm nhạc bất đồng để thu hút khách hàng, mà Diêm Hàn cùng Ôn Giác Vinh lại bị quảng cáo trên bảng đèn led của tòa nhà đối diện hấp dẫn ——
“Chào mừng đến với hiện trường báo danh cuộc thi King of Street Dance của chúng tôi, như chúng tôi đã quảng cáo trước đó, quán quân có thể nhận được phần thưởng có trị giá năm vạn nguyên, còn có hy vọng trở thành vũ công mạnh nhất, được các nhà tài trợ đầu tư, bạn còn chờ gì nữa?”
“King of Street Dance là cái gì cơ?” Diêm Hàn vô cùng “lúa” mà hỏi.
“Nói thì hay lắm, kỳ thật chỉ là xem ai chơi máy nhảy hay hơn thôi.” Cùng xem quảng cáo này với bọn họ còn có hai em gái mới đi ra từ hiệu sách, trong đó có một người nói “Bất quá báo danh không tốn tiền, có rảnh thì đi xem thử đi.”
“Tôi không được, tứ chi không hòa hợp.” Một em gái khác nói.
Ánh mắt hai người đồng thời dừng trên người Diêm Hàn, đầu tiên là bị diện mạo của cậu kinh diễm, sau lại bị khí chất quanh thân Diêm Hàn dọa cho hết hồn, đột nhiên không biết người đẹp này là giới tính gì.
Bất quá cũng không trở ngại cô nghĩ thầm: Nếu người này đi nhảy thật, chắc phải ngầu khóc mất!
Lúc bị người ta yên lặng đánh giá, Diêm Hàn đang nhìn số tiền thưởng trên màn ảnh lớn, có một giải nhất, tiền thưởng là năm vạn khối; hai giải nhì, tiền thưởng hai vạn khối; ba giải ba, tiền thưởng một vạn khối. (Edit: khối = nguyên.)
Mà ngay lúc cậu xem xong tiền thưởng cho giải ba, tầm nhìn lại bị em gái ngực bự bao trùm.
[<Kế hoạch nhà giàu hàng tỷ> nhắc nhở nhiệm vụ: Tham gia King of Street Dance, trở thành người mạnh nhất, giành được tiền thưởng!]
......
Diêm Hàn bị cái thứ đột nhiên nảy lên trước mặt làm hoảng sợ, hình như là... ngực, cậu một mặt hắc tuyến, mạnh mẽ nhịn xuống không so đo với Tiểu Ngũ, hỏi “Ý gì đây? Muốn anh thắng cuộc thi này á?”
[Đúng đó.]
“Nhưng anh không biết nhảy.” Diêm Hàn nói.
Máy chơi game thì cậu chơi không ít, nhưng máy nhảy, thật sự không phải gu.
[Kế hoạch nhà giàu hàng tỷ sẽ thiết kế dựa trên điều kiện của anh, nó nhắc nhở anh tham gia cuộc thi này, cũng thuyết minh hệ thống tin tưởng anh có thể thắng lợi, nếu toàn lực ứng phó, ít nhất cũng phải giành được giải ba, không thể sai đi đâu được.]
“Mấu chốt không phải cái đó.” Diêm Hàn có chút khó nói, từ nhỏ thân thể cậu đã cứng nhắc, đánh nhau thì thiên phú dị bẩm, còn nhảy nhót á...
Từ từ!
Trước kia thì vậu thật, nhưng bây giờ...
Trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành, kết quả nghe thấy Tiểu Ngũ nói [Không thử sao biết? Huống chi anh còn có kỹ năng tất sát thân kiều thể nhuyễn mà!]
“...”
Tác giả có lời muốn nói:
Nói nhỏ nhé, kỳ thật chương này Đại Lộc Lộc cũng có lộ diện đó. Không lâu sau là hắn có thể đến xoát độ hảo cảm với Hàn Hàn thường xuyên rồi.